Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

chương 31: 31: hoa hồng vàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ly Ly

Thẩm Kiêu trở lại ký túc xá sớm hơn ngày hôm qua rất nhiều, Trương Thanh bọn họ cũng đang ngồi đọc sách trên chỗ ngồi của mình, toàn bộ ký túc xá đều rất an tĩnh.

Thậm chí Vương Húc tương đối làm ầm ĩ cũng rất ngay thẳng ngồi ghế trên, lật xem một quyển sách ngoại văn.

Thấy Thẩm Kiêu đã trở lại, mấy người đều cùng cậu chào hỏi.

Mũi Tưởng Chính Giai rất thính, lúc Thẩm Kiêu trở về hắn đã gửi thấy một cổ hương thịt rất thơm, hắn có chút thèm.

Có lẽ vì hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ, Tưởng Chính Giai đối với những người bạn chính mình nhận ra, tương đối cởi mở hơn, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi: “Thẩm Kiêu, cậu mang theo thứ gì trở về, thơm quá a.”

Nhìn hai mắt đối phương phát sáng, rõ ràng là bộ dáng tham ăn, Thẩm Kiêu nhấc túi đóng gói trong tay, “Vịt nướng mang về từ tiệm cơm.

Hôm nay khi ăn cơm, cảm thấy hương vị của nó không tồi, liền mang về cho các ngươi một con.” Nói xong đem vịt nướng đặt trên ghế, tiếp theo để chiếc ghế ngay giữa ký túc xá.

“Các ngươi đều tới nếm thử.”

Trương Thanh cùng Vương Húc đều là người địa phương ở Kinh Thị, vịt nướng từ nhỏ đến lớn bọn họ cũng đã ăn qua không ít.

Tuy rằng cũng có chút thèm, nhưng rốt cuộc hôm qua vừa nhận thức với Thẩm Kiêu, mặc dù hai người đều có ấn tượng rất tốt về cậu, nhưng cũng không có mặt mũi mà ăn đồ của đối phương.

Trương Thanh từ chối hảo ý của cậu, “Không được đâu tiểu Kiêu, tôi ăn cơm chiều có chút no, sẽ không ăn, các cậu ăn đi.”

“Tôi cũng ăn no, cảm ơn cậu tiểu Kiêu.” Vương Húc cũng vội vàng trả lời.

tính cách của hắn tuy có chút tùy tiện, nhưng từ nhỏ hắn liền tin chắc một chuyện, chỉ cần Trương Thanh làm cái gì thì hắn sẽ làm cái đó, như vậy không thể sai được.

Thẩm Kiêu có chút mất mát, ngữ khí phai nhạt không ít, “Như vậy a, vậy được rồi.”

Tưởng Chính Giai nhưng không để ý tới hai người Trương Thanh, vội vàng hô, “Tiểu Kiêu, bọn họ không ăn tôi ăn.

Nhưng chỉ có hai ta mà nói, muốn hay không ngày mai múc cơm trở về rồi ăn?”

“Không cần, không cần, hiện tại chúng ta liền ăn, để lâu sẽ không thể ăn.” Ngữ khí không còn trầm thấp như trước.

Mở gói, vịt nướng bên trong lộ ra.

Vịt nướng lập tức thoang thoảng mùi thơm, hương vị so với vừa rồi nồng đậm hơn rất nhiều, rất bá đạo.

Da màu mận chín bóng loáng, no đủ sáng trong, khiến người thèm nhỏ dãi.

Tưởng Chính Giai vội vàng lấy ra con dao bản thân vừa mới mua, đưa cho Thẩm Kiêu, “Tiểu Kiêu, cho cậu dao.” Nếu không phải vì giữ gìn một chút mặt mũi cuối cùng, Tưởng Chính Giai hận không thể trực tiếp sử dụng nó.

Quá thơm, thơm đến nổi hắn có một loại xúc động muốn biến thành một con vịt nướng……

Thẩm Kiêu đem chân vịt cùng cánh vịt cắt ra, hơn phân nửa được chia làm hai nửa ở giữa.

Trực tiếp cầm một nửa đưa cho Tưởng Chính Giai, “Chân vịt liền không chia cho cậu, nửa thân mình này cho cậu hết.”

“Đều cho tôi? Thật sự?” Tưởng Chính Giai có chút thụ sủng nhược kinh.

Hắn bảo đảm, nếu Thẩm Kiêu nói là thật sự, hắn sẽ nhận lời ngay lập tức.

Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà sợ.

Thẩm Kiêu có chút buồn cười, “Đương nhiên là cho cậu, nhanh ăn đi.”

Vừa dứt lời, vịt nướng liền đến trong tay Tưởng Chính Giai.

Tưởng Chính Giai cũng không hàm hồ, trực tiếp cắn một miếng, dầu bùng lên, liền nghe thấy âm thanh da vịt tan vỡ tô xốp giòn giòn, thực mê người.

Thẩm Kiêu đem chân vịt cùng cánh vịt đưa cho Trương Thanh, “Ăn đi, cứ ăn đi, đừng bỏ ăn, ăn rất ngon.”

Cùng Thẩm Kiêu nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn bại trận, nhận lấy chân vịt cùng cánh vịt đối phương đưa qua, “Thật là phục cậu rồi.”

Thấy đối phương nhận lấy, hai mắt Thẩm Kiêu sáng hơn nhiều, lúm đồng tiền cũng như ẩn như hiện.

Mà Vương Húc cũng không cần Thẩm Kiêu mời gọi, trực tiếp cầm lấy nửa con vịt còn dư lại, “Tiểu Kiêu cái này là để lại cho tôi đúng không?” Trên mặt dạt dào đắc ý.

“Ân, là để lại cho cậu, nhanh ăn đi.”

Trương Thanh cùng Vương Húc ngày thường ăn vịt nướng đều có thói quen cuốn da ăn, đây là lần đầu tiên cái gì cũng không dính trực tiếp ăn.

Hương vị rất tốt, luôn cảm thấy so với trước kia ăn qua đều ăn ngon hơn, không biết Thẩm Kiêu đến chính là tiệm cơm nào, đến lúc đó có thể hỏi một chút.

Sở Ngự vừa trở lại viện nghiên cứu, liền gấp không chờ nổi vào phòng.

Khóa kỹ cửa, kéo ghế ra ngồi xuống.

Đặt nhẹ chiếc hộp nhỏ lên trên bàn, lấy khăn lông trên bàn qua xoa xoa tay, chậm rãi mở hộp ra.

Trong hộp là một đóa hoa hồng, hoa hồng màu vàng.

Sở Ngự đem nó từ trong hộp ra, nhìn kỹ xem.

Đó là một đóa hoa hồng vàng, có cánh hoa, cánh hoa rất mỏng, sờ lên rất mát, lạnh lạnh, xúc cảm rất tốt.

Có hai phiến lá lớn, khắc sinh động như thật.

Trong hộp có đặt một tờ giấy, bên trên viết: Sở Ngự ca, tuổi, sinh nhật vui vẻ.

Chữ viết hai người càng ngày càng gần, nếu không phải người thân cận, nghĩ đến đã có chút không phân rõ.

Hắn có chút yêu thích không buông tay, hoa hồng vàng, hoa hồng vàng, hắn rất thích.

Nhịn không được tiếp tục đặt dưới ánh đèn đánh giá từng li từng tí, muốn đem toàn bộ hoa văn, phiến lá bên trên khắc sâu vào tâm trí.

Cuối cùng Sở Ngự cười nhẹ một tiếng, “Thẩm Kiêu a Thẩm Kiêu, em có biết hay không, tặng hoa hồng, anh sẽ coi như em đang tán tỉnh anh.”

Bị suy nghĩ miên man của bản thân chọc cho tâm hoa nộ phóng, mỗi một tế bào đều tràn ngập vui sướng như muốn nổ tung.

Cuối cùng, trân ái hôn lên đóa hoa hồng vàng kia.

Tâm hoa nộ phóng: lòng như hoa nở rộ - hình dung nội tâm cực kỳ cao hứng.

Trong ký túc xá Thẩm Kiêu cũng vừa rửa mặt xong nằm trên giường, hiện tại cậu cũng rất bồn chồn.

“Không biết Sở Ngự ca có thích lễ vật năm nay hay không.” Thẩm Kiêu ở trong lòng nhắc mãi.

Nguyên liệu để khắc hoa hồng vàng là nãi nãi cho cậu, một vòng tay vàng.

Ý định ban đầu là để cậu về sau gặp được cô nương mình thích, đưa cho người ta làm sính lễ.

Đáng tiếc đời này cậu không có khả năng gặp được cô nương mình thích, cho nên cậu đem vòng tay nấu chảy, khắc thành một đóa hoa hồng vàng, đưa cho Sở Ngự.

Nhớ rõ lần đầu tiên Sở Ngự kể chuyện xưa tiếng Anh cho cậu nghr có một câu: “If someone loves a flower,…it is enough to make him happy just to look at the stars.” Lúc đầu cậu nghe không hiểu, nhưng sau này cậu có thể xem hiểu nghe hiểu, cũng liền dần dần có tâm tư khác.

Tựa như bên trong chuyện xưa 《Hoàng Tử Bé》 đã nói như vậy ── có lẽ trên thế giới cũng có đóa hoa hồng giống ngươi như đúc, nhưng Sở Ngự vĩnh viễn là đóa hoa độc nhất vô nhị trong lòng cậu.

Cũng là đóa hoa hồng duy nhất có thể khiến trái tim cậu mở ra.

Sở Ngự, vĩnh viễn là hoa hồng vàng trong lòng cậu, sặc sỡ loá mắt, vô cùng rực rỡ.

Giấc mơ đêm nay đối với hai người đều rất ngọt ngào, bên gối Sở Ngự có hoa hồng vàng tương bồi, mà trong lòng Thẩm Kiêu cũng nở ra một đóa hoa hồng vàng xinh đẹp.

Ngày hôm sau, hai người bắt đầu bận rộn với việc riêng.

Sở Ngự tiếp tục cùng bọn người Trương Kế Vinh làm thí nghiệm.

Chuyện trạm phát điện năng lượng mặt trời đối với Sở Ngự mà nói có thể tạm thời hạ màn.

Trong giai đoạn tiếp theo bọn họ cần nghiên cứu như thế nào để giảm bớt điện trở của dây tải điện.

Trạm phát điện phát ra điện, cần dùng dây tải điện để tiến hành truyền tải.

Mà chiều dài của dây tải điện có quan hệ đến điện trở, dây tải điện càng dài, điện trở cũng sẽ càng lớn.

Muốn bao trùm hàng rào điện cả nước, điện năng được điện trở tiêu hao trong dây tải điện là rất nhiều.

Dưới tình huống thời gian tải điện nhất định, nhiệt lượng do dòng điện tỏa ra tỉ lệ thuận với bình phương cường độ dòng điện trong dây tải điện, và tỉ lệ thuận với điện trở trong dây tải điện.

Nếu muốn giảm hao tổn điện năng, một là giảm điện trở của dây điện trở, hai là giảm cường độ dòng điện trong dây tải điện.

Tiếp theo Sở Ngự bọn họ muốn nghiên cứu phương hướng như thế nào để giảm bớt điện trở trong dây tải điện.

Nếu nhanh mà nói, trạm phát điện cũng nên xây xong vào năm sau, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa, hắn cần phải dùng hết tâm sức đầu nhập.

Thẩm Kiêu bên kia cũng bắt đầu học tập.

Bốn người trong ký túc xá đều là chuyên ngành ngoại ngữ, Thẩm Kiêu cùng Tưởng Chính Giai là chuyên ngành tiếng Anh, Trương Thanh là chuyên ngành tiếng Pháp, mà Vương Húc là chuyên ngành tiếng Nga.

Bởi vậy Thẩm Kiêu cùng Tưởng Chính Giai kết bạn đi đến phòng học.

Hai người lão sư một vị là lão giáo sư đã ngoài sáu mươi tuổi, ăn mặc một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn, túi áo trước ngực có cài một cây bút máy, sạch sẽ hào phóng.

Đầu tóc hoa râm, xương gò má rất cao, biểu tình rất nghiêm khắc.

Thẩm Kiêu chú ý tới tay của đối phương, đôi tay kia thoạt nhìn rất gầy, giống như dính vào một tầng da, bên trên còn nổi lên gân xanh, cũng chính gân xanh kia khiến Thẩm Kiêu cảm thấy kia vẫn là một bàn tay.

Nhìn nhìn không biết vì sao đôi mắt lại đau xót, trong lòng dâng lên một nổi chua xót, cậu nhớ tới lão gia gia lúc trước ở Thẩm gia truân nói muốn dạy cậu ngoại ngữ.

Lúc ấy thời điểm lão gia gia đi vào Thẩm gia truân thân thể đã suy yếu đến mức không còn bộ dáng để hình dung, tiều tụy, rất gầy rất gầy, gân xanh trên tay đều đã khô quắt.

Nhớ rõ ngày đó, trời lạnh, trên đường gió thỏi rung động, cậu mang theo hai quả trứng gà đến tìm lão gia gia.

Lão gia gia dựa vào ven tường, trong lòng ngực là quyển sách ông xem mỗi ngày.

Ông chắp tay trước ngực đặt trên bụng, ngón tay thoạt nhìn có chút cứng đờ.

Có lẽ là tiến vào khi cánh cửa không đóng, một trận gió thổi tới, gợi lên quyển sách trong lòng ngực lão gia gia, rầm rầm, quyển sách rơi, người vẫn không nhúc nhích.

Cuối cùng, Thẩm Kiêu đã sơn cho quyển sách một lớp sơn chống côn trùng, chờ phơi khô xong lại lấy bao nilon bao lại, đặt bên cạnh lão gia gia, vùi vào trong đất.

Đột nhiên bên cạnh có người đẩy đẩy cậu, lực đạo không lớn, nhưng cũng để Thẩm Kiêu từ trong suy nghĩ trở về.

Tưởng Chính Giai có chút sốt ruột, không biết Thẩm Kiêu đột nhiên lại thất thần như vậy, giáo sư gọi mấy lần cũng không hoàn hồn, thấy người cuối cùng cũng phản ứng, vội vàng nói: “Giáo sư gọi cậu, mau đứng lên.” Vừa nói xong, lão sư liền đi tới trước mặt Thẩm Kiêu.

Hạ Lận Khải là một người rất nghiêm khắc, cũng chính vì sự nghiêm khắc của ông, mấy năm trước ông sống cũng không quá tốt, nhưng ông chưa bao giờ cảm thấy nghiêm khắc đối với học sinh có gì không đúng, bởi vậy giờ khắc này lần nữa bước lên bục giảng ông vẫn nghiêm khắc như cũ, so với trước kia, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Ông không thích học sinh đi học không chuyên tâm.

“Vị bạn học này, nếu em không thích tiết của tôi, có thể đổi một lão sư, tôi cũng không phải là lão sư tiếng Anh duy nhất ở Kinh Đại, ra khỏi cửa này quẹo trái hai phòng học, Chu lão sư bên trong cũng đang có tiết tiếng Anh, em có thể đến đó nghe.”

Thẩm Kiêu vội vàng đứng lên, giải thích nói: “Rất xin lỗi lão sư, em vừa rồi có chút thất thần, về sau cũng sẽ không, rất xin lỗi lão sư.”

Nhìn hai mắt Thẩm Kiêu có chút đỏ lên, lửa giận dưới đáy lòng Hạ Lận Khải tan đi không ít, “Nếu sai rồi, vậy phạt em đến phía sau đứng nghe tiết này.”

Thẩm Kiêu cười cong mắt, gật đầu thật mạnh, “Vâng, cảm ơn lão sư.”

Mối quan hệ thầy trò, bắt đầu bằng một thái độ tốt.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Ngự có được hoa hồng vàng từ Kiêu Kiêu, ta có thể có được tiểu Hoa hoa không?

Nguyên câu của hoàng tử bé: If someone loves a flower, of which just one single blossom grows in all the millions and millions of stars, it is enough to make him happy just to look at the stars bởi vì có hơi dài, chỉ lấy một phần.

Tích tích, chưa ăn qua vịt nướng, không biết có phải ăn như vậy hay không, mọi người không cần để ý..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio