Edit: Manh Manh
Một quyển sách tốt, sách hay, hay là sách hướng dẫn học tập, mặc kệ là đối giáo viên hay học sinh, đều có trợ giúp phi thường lớn.
Giai đoạn hiện tại sách giao khoa mọi người dùng là được biên soạn sau khi kỳ thi đại học khôi phục được tuyên bố.
Có thể nói sách giao khoa bây giờ sử dụng, đã chứa đựng hy vọng thiết tha của biên tập đối với người đọc, đồng thời cũng còn ẩn chứa rất nhiều lỗ hổng.
Thời gian biên chỉ có hơn hai tháng, sách giáo khoa mười năm trước giờ đã rời khỏi sân khấu lịch sử, không còn phù hợp để giảng dạy sau khi kỳ thi đại học được khôi phục.
Bởi vậy sách giáo khoa trong tay học sinh có thể nói là tập hợp đông đảo các nhà giáo dục biên soạn hơn hai tháng.
Trong lúc này cần phải có rất nhiều công tác chuẩn bị, tham khảo lượng lớn sách vở, tập hợp lượng lớn tri thức, và tiến hành sửa sang, sắp xếp chữ lại.
Mặt khác còn cần suy xét năng lực tiếp thu của học sinh, và tìm người từ từ tiến hành khảo sát.
Một loạt các công tác phiền phức và phức tạp, có thể nói bộ sách đầu tiên là do vô số nhà giáo dục ngày đêm không ngừng cùng nhau biên soạn, tiêu phí rất nhiều tâm huyết.
Nhưng kỳ thật người biên sách cũng biết, tài biên sách của mình không tốt, nhưng học sinh tham khảo của bọn họ quá ít, nên không có cách nào đánh giá chính xác trình độ học tập của học sinh.
Sấp xếp tri thức cũng trở nên bất hợp lý, cần phải dạy xong một lần sau đó mới có thể hình dung đại khái phương hướng kế tiếp đi như thế nào.
Trước mặt Hạ Lận Khải bày hai quyển từ điển tiếng Anh, một quyển là Thương Vụ Ấn Thư Quán năm nay vừa mới xuất bản, một quyển là từ chổ Thẩm Kiêu lấy về.
Hai bản tự điển có bất đồng rất lớn, đơn giản mà nói, một quyển là vì người Hoa Quốc học tiếng Anh mà biên, một quyển khác tương đương biên cho người nước ngoài học tiếng Trung, khác nhau rất lớn.
Đứng ở góc độ của Hạ Lận Khải, tự nhiên là cảm thấy tự điển kia của Thẩm Kiêu tốt hơn, bởi vì từ ngữ nhiều hơn, giải thích cũng càng chính xác hơn, ví dụ kết cấu ngữ pháp cũng là phương thức người nước ngoài thường dùng để biểu đạt, nó thích hợp để học giỏi mà không phải chỉ cần để người Hoa Quốc đọc hiểu tiếng Anh.
Một quyển sách tham khảo tốt, đối với học sinh mà nói là vô cùng quan trọng.
Nhìn bản tự điển này, quyết tâm của Hạ Lận Khải càng kiên định.
Ông một bên xem, một bên ghi lại lưu ý trọng điểm chính để lần sau biên sách.
"Để ngày mai lại xem đi, đã ba giờ rồi, sáng mai còn có tiết đúng không?"
Nhìn bạn già chậm rãi đi tới, Hạ Lận Khải thay đổi vẻ mặt nghiêm khắc của trước đây, trên mặt lộ ra tươi cười ôn hòa, "Tôi đánh thức bà sao?"
Hạ phu nhân đi lên trước khoác chăn mỏng cho Hạ Lận Khải, cách thảm lông nhéo nhéo vai đối phương, "Là tôi tự mình thức, ông đọc sách có thể lớn tiếng được bao nhiêu?"
"Vậy bà sao lại không ngủ nhiều thêm một lát?"
"Ngủ không được a, Hạ giáo sư còn ở một bên đèn sách bận rộn, một mình tôi sao có thể ngủ được đây?"
Hạ Lận Khải vỗ vỗ tay đối phương, ôn thanh nói, "Bà sau khi sinh con thân thể yếu ớt, về nghỉ ngơi trước đi, tôi xem xong chổ này liền trở về phòng."
Hạ phu nhân gật đầu, "Tôi làm cho ông chút thức ăn khuya, trước ba giờ rưỡi phải nghỉ ngơi đó"
"Không cần, ăn nhiều tối ngủ không được.
Bà về nghỉ ngơi trước đi."
"Yên tâm, chỉ có một chén canh trứng lót bụng thôi." Nói xong cầm trà lạnh trên bàn lên,"Cái này tôi cũng cầm đi."
"Được."
Ánh nắng tươi sáng, đỏ, trắng, hồng, hải đường một mảnh lại một mảnh nở rộ.
Hồng nộn dịu dàng, hương thơm nhẹ thoang thoảng, rung động lòng người đồng thời lại cho người ta một cảm giác ôn ôn nhu nhu, giống như các cô gái nhỏ trong gia đình, được người ta yêu thích nhất.
Thẩm Kiêu nhặt một đóa Hải Đường rơi xuống, kẹo nó ở trong sách.
Hắn thích hoa hải đường xinh đẹp này.
Hôm nay Thẩm Kiêu và Tưởng Chính Giai tới có chút sớm, đến phòng học rồi, nhưng bên trong vẫn không có người.
Hai người ngồi ở vị trí giữa hàng thứ ba.
Chỉ chốc lát sau Hạ Lận Khải bước vào phòng học.
Thẩm Kiêu vội vàng đứng dậy, cầm đoạn văn đã phiên dịch tốt qua.
Hạ Lận Khải nhận lấy notebook, mở ra, rất nhanh đã xem xong ba đoạn dịch, ông có chút kinh ngạc, tốt hơn nhiều so với ông dự đoán.
Nhìn Tưởng Chính Giai ngồi phía dưới, Hạ Lận Khải vẫy vẫy tay với hắn, "Đi lên, cùng nhau nghe."
Tưởng Chính Giai có chút thụ sủng nhược kinh, biểu tình trên mặt còn không kịp biến hóa, đã chạy tới trên bục giảng.
Hạ Lận Khải phân biệt chỉ chỉ mấy câu trong ba bài phiên dịch, hỏi, "Em thấy mấy câu này thế nào?"
"Em cảm thấy mấy câu kia là bản dịch tốt nhất em từng thấy.".
Ra chương nhanh nhất tại || TRU Mtruyen.
VЛ ||
Hạ Lận Khải không nói gì, đưa notebook cho Tưởng Chính Giai, "Em nhìn xem, bản dịch nào em cảm thấy hay nhất."
Kỳ thật sau khi Thẩm Kiêu phiên dịch xong, có cho hắn xem qua một lần, hai người còn ở ký túc xá thảo luận một phen, nhưng Tưởng Chính Giai vẫn nghiêm túc nhìn lại một lần, nói thật hắn cũng có chút sợ hãi Hạ Lận Khải, nhìn biểu tình nghiêm túc của đối phương hắn không dám nói thêm cái gì.
Xem xong, Tưởng Chính Giai trả notebook lại cho Hạ Lận Khải, "Lão sư, em xem xong rồi."
"Ừm, vậy em nói xem, cái nào phiên dịch tốt nhất."
"Em cảm thấy là cái đầu tiên."
Nghe xong, Hạ Lận Khải hỏi, "Vậy em có trình độ như vậy không?"
Tưởng Chính Giai nghe xong mặt có chút đỏ, ấp úng hai tiếng, "Không có."
Hạ Lận Khải vẫy vẫy tay với hắn, hừ hừ cười hai tiếng, "Xem ra, gia gia em cũng không dạy dỗ gì cho em đi? Tôi còn tưởng em lợi hại như vậy.
Còn cả ngày khoe khoang với tôi thiên phú của em tốt bao nhiêu."
Tưởng Chính Giai chỉ có thể ngây ngô cười vài tiếng, che giấu xấu hổ, hai ngày trước hắn có nhận được thư của gia gia, nội dung cũng là nói trình độ Hạ Lận Khải tương đối thấp gì đó.
Chỉ có Thẩm Kiêu có chút sờ không được đầu óc, ánh mắt lộ ra chút mê mang.
Hạ Lận Khải chỉ ba đoạn văn Thẩm Kiêu phiên dịch, "Tôi đã xem nhẹ trình độ của em, phiên dịch tốt hơn tôi tưởng rất nhiều, phương pháp trước kia tôi nói không thích hợp với em, sau này em có thể phiên dịch theo chính mình, đến lúc đó mang lại đây cho tôi xem, nếu có vấn đề gì tôi sẽ chỉ ra cho em.
Nội dung phiên dịch lần này đối với em mà nói là tương đối đơn giản, phiên dịch xác thật rất tốt, cũng không cần phải sửa chổ nào." Nói xong lấy ra viết đỏ viết lên số nho nhỏ, "Khen thưởng cho em điểm."
Tuy rằng rất cao hứng, nhưng da mặt Thẩm Kiêu tương đối mỏng, có chút đỏ lên, chẳng qua trong ánh mắt lại lộ ra mãnh liệt vui sướng, sáng lấp lánh.
Tiến độ học tập của học sinh trong lớp so le không đồng đều, có tốt giống Thẩm Kiêu, Tưởng Chính Giai, mỗi lần đi học còn có chút cố hết sức, nhưng cũng may học sinh đều rất nghiêm túc hoàn thành bài tập về nhà, rất khắc khổ, đối với Hạ Lận Khải mà nói cũng là một loại an ủi.
Nhìn hai người đứng ở bên cạnh, Hạ Lận Khải lấy bản tự điển trả lại cho Thẩm Kiêu, "Em xuống trước, làm chuyện của em đi, tôi muốn nói với Tưởng Chính Giai bài phiên dịch này một chút, chổ này không thích hợp với em."
Thẩm Kiêu nghe xong, lấy từ điển về chỗ ngồi.
Nhìn đối phương cẩn thận kiểm tra từ điển, Hạ Lận Khải cười nhạt một tiếng, nhỏ giọng nói thầm, "Đã nói là sẽ không làm hư, còn xem như xem bảo bối vậy."
Thẩm Kiêu không nghe được, nhưng Tưởng Chính Giai đứng bên cạnh Hạ Lận Khải chỉ có thể làm bộ trấn định, làm như cái gì cũng không nghe được.
Học sinh lục tục vào phòng học, rất nhiều người tiến lên nghe lão sư giảng giải, đến cuối cùng, cơ bản đều tốt, người có thể nghe hiểu một ít, đều vây quanh bên trên, một ít bạn học nghe không hiểu thì chậm rãi trở lại chỗ ngồi, bắt đầu chuẩn bị bài, ôn tập.
Nói đến cũng buồn cười, thẳng đến tan học, rất nhiều học sinh quấn lấy lão sư giảng bài văn phiên dịch trước, Tưởng Chính Giai cũng ở trong đó, hắn nghe thấy mùi đồ ăn ngon, nhưng cuối cùng chỉ có thể kêu Thẩm Kiêu tự mình đi nhà ăn.
Mấy ngày này, mặt trời đều rất tốt, ánh nắng tươi sáng, hoa nở không ít, tranh nhau khoe sắc, vách tường bị dây thường xuân phủ kín, thiên nga trong hồ cũng bắt đầu nô đùa, toàn bộ vườn trường đều tràn đầy sức sống, đi trên đường này tâm tình đều sẽ trở nên thực tốt.
Cơm nước xong, Thẩm Kiêu về ký túc xá, trong tay còn bưng cơm cho Tưởng Chính Giai.
Thẩm Kiêu ở ký túc xá có gieo hạt một mảnh Hải Đường, tuy rằng hương thơm Hải Đường rất nhẹ, nhưng người thích nó văn luôn dụng tâm cảm thụ, nghe trong không khí nhàn nhạt mùi hoa Hải Đường, tâm tình Thẩm Kiêu rất tốt, nện bước cũng càng lúc càng nhanh.
Tới nơi, cậu thấy được hình bóng quen thuộc, Sở Ngự đứng ở dưới ký túc xá, trong tay cầm một túi đồ vật.
Trời tháng đã chậm rãi ấm lên, Sở Ngự mặc một cái áo sơ mi trắng, ánh nắng nhu hòa chiếu lên người làm đối phương càng thêm ôn hòa.
Chỉ cần đứng ở kia, cũng đủ khiến cho Thẩm Kiêu tâm sinh vui mừng.
Nhìn Thẩm Kiêu ngây dại cách đó không xa, Sở Ngự lên trước, vỗ nhẹ vai đối phương hai cái, "Hoàn hồn."
Bị người trước mắt làm bất ngờ, Thẩm Kiêu ngây người vài giây mới lấy lại tinh thần, trong mắt phát ra vui sướng mãnh liệt, lúm đồng tiền trên mặt đã lâu chưa xuất hiện giờ mới lộ ra, "Sở Ngự ca, anh đến rồi."
Hai người cách nhau không xa, một hai tháng mới có thể thấy một lần, tuy rằng mỗi ngày nhìn như đều rất phong phú, nhưng đối với người mình yêu say đắm, mỗi tối đều là sẽ lưu lại một chút thời gian để tưởng niệm đối phương.
Sở Ngự gật đầu, cười nói, "Ừm, hai ngày nay thực nghiệm có chút manh mối, cho nên Trương hiệu trưởng mới cho nghỉ nửa ngày, nghĩ đến lần trước thời gian hấp tấp, chưa kịp cùng em đi dạo quanh trường học, lần này là tới là để bổ sung."
Thẩm Kiêu nghe xong, có chút vui vẻ, nhưng vẫn hỏi, "Bằng không anh trở về nghỉ ngơi nhiều một chút, vất vả lắm mới có nửa ngày nghỉ mà." Tuy rằng rất vui vì đối phương nghĩ cho bản thân, nhưng nửa ngày nghỉ này, nghỉ ngơi vẫn là tương đối tốt hơn.
"Không quan trọng, anh cũng có thể ngắm hoa cỏ, thả lỏng một chút."
Nghe đối phương nói xong, Thẩm Kiêu gật gật đầu, "Vậy được, anh chờ em một chút, em đưa cơm lên phòng cho bạn, một hồi liền xuống ngay."
"Anh và em cùng nhau lên đi, vừa đúng lúc anh có mang cho em đồ ăn vặt, lên chia cho bạn cùng phòng một chút." Sở Ngự nhấc túi trên tay.
"Được."
Trương Thanh và Vương Húc rất hoan nghênh Sở Ngự, mấy người hàn huyên vài câu, Sở Ngự liền mang Thẩm Kiêu xuống lầu.
Hai người song song đi trong vườn trường, tâm sự chuyện thú vị lớn lớn nhỏ nhỏ gần hai tháng nay của bản thân.
Bản thân Sở Ngự không phải người nói nhiều, duy chỉ nói với Thẩm Kiêu là nói tương đối nhiều, nhưng cuối cùng cũng đã qua cái tuổi nhiệt huyết sôi trào kia, chuyện có thể làm Thẩm Kiêu cười sự thật quá ít, bởi vậy đại bộ phận thời gian đều là Thẩm Kiêu nói, Sở Ngự nghe.
Một người nghiêm túc nói, một người nghiêm túc nghe, hai người đều rất nỗ lực ở đem chuyện của hai tháng này bày ra cho đối phương.
Sau giờ ngọ vườn trường trở nên có chút an tĩnh, chim nhỏ bay tới bay lui, không ngừng kêu vang.
Dưới tàng cây loang lổ bóng mát, hai người càng dựa càng gần, thẳng đến bóng dáng hai người khảm tới cùng nhau.
Giờ ngọ: giờ - giờ trưa.
Tác giả có lời muốn nói:
Có mấy loại hoa Hải Đường hình như là không có hương thơm, còn một ít thì hương rất nhạt rất nhạt..