Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược

chương 27: c27: có một số người không phải mày muốn động là có thể động vào được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Panacea

Chương 27.

Hoắc Dục Tiêu nhìn đôi tay đút vào túi quần của Thẩm Trình Miên, vừa thoáng nghĩ nghĩ đã hiểu tại sao, cảm xúc trong mắt hắn khẽ lay lộng, trước khi Thẩm Trình Miên nhìn qua thì dời tầm mắt.

Biết chơi bóng rổ.

Hắn ghi nhớ trong lòng.

Thẩm Trình Miên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu. Sau khi bạn học nhặt bóng xin lỗi, cậu đột nhiên cảm thấy trên sân có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình, nhưng khi cậu nhìn sang theo bản năng, những người trên sân đã bắt đầu chơi bóng, đám người chạy tán loạn, cảm giác bị nhìn trộm cũng đã biến mất.

Cậu nhíu mày, hơi nghi ngờ liệu có phải mình bị ảo giác không.

Hoắc Dục Tiêu nhận ra cậu nhìn về phía sân vài lần, hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Trình Miên lắc đầu, "Chắc là nhìn nhầm rồi."

Hoắc Dục Tiêu hờ hững nhìn thoáng qua sân bóng bên kia, không hỏi lại.

Trường học làm việc nhanh gọn lẹ, hôm qua vừa thông báo sẽ dạy tiết hướng dẫn cách yêu đương lành mạnh ở tuổi dậy thì, hôm nay đã gửi lịch học cho các lớp. Giảng bài vào tiết tự học buổi tối từ thứ Hai đến thứ Tư, lần lượt theo thứ tự từ lớp lớn đến lớp nhỏ, vì tất cả các lớp phải học chung nên địa điểm giảng dạy được bố trí ở lễ đường của trường.

Hiện tại Thẩm Trình Miên đang học lớp 11, trùng hợp hôm nay là thứ ba, nên tiết học đầu tiên sẽ bắt đầu từ lớp bọn họ.

Mặc dù nhà trường đã ra thông báo tăng cường xây dựng nề nếp học tập nhưng trước đây bọn họ quản lí lỏng lẻo, việc kiểm soát kỷ luật chưa theo kịp nên khi bắt đầu tiết học thì vấn đề kỷ luật vẫn đáng lo ngại, học sinh đi học đông đủ nhưng khi bắt đầu giảng bài thì phía dưới vẫn làm đủ thứ chuyện riêng. Bình thường quản lý một lớp đã khó, bây giờ phải quản lí toàn bộ học sinh trong trường lại càng khó hơn, chủ nhiệm các lớp cũng vờ như không để ý, chỉ cần không ồn ào quá trớn là được.

Có lẽ điều tốt đẹp duy nhất là ít người nói chuyện, cho nên vẫn còn khá yên tĩnh.

Thẩm Trình Miên miễn cưỡng lên tinh thần nghe được hai phút, nhưng cũng chỉ gồng được trong chốc lát mà thôi.

Tối hôm qua cậu ngủ không ngon, bây giờ giáo viên đang giảng bài trên kia chẳng khác gì đang niệm kinh, cậu nghe mà mệt rã rời cả người.

Thật ra cậu cũng muốn ngủ một chút nhưng ở lễ đường không có bàn học, chỉ có mỗi ghế dựa kèm theo một bảng viết có thể gập lại, viết chữ lên cũng được, gần như không có chỗ nào có thể nằm xuống ngủ.

Muốn ngủ cũng không ngủ được, Thẩm Trình Miên dụi mắt, lên tinh thần muốn kiếm gì đó để làm nhằm dời đi sự chú ý. Cậu nhìn thấy có người đang chơi điện thoại ở phía trước thì cũng lấy điện thoại ra, nhấp vào cửa hàng hệ thống rồi tải xuống hai trò chơi.

Từ trước đến giờ cậu không thích chơi game. Sau khi tải xuống hai cái, ngay cả phần hướng dẫn dành cho người mới cũng không qua được, cậu nhàm chán cất điện thoại, ngả người ra sau xoa xoa huyệt Thái Dương.

Lại vực dậy tinh thần nghe giảng một lát nhưng thật sự không thể nào tập trung được, cậu dứt khoát đứng dậy đi vệ sinh rửa mặt.

Cậu mở vòi nước ra, tạt nước lạnh lên mặt. Cảm giác mệt mỏi trong đầu cuối cũng giảm bớt, cậu rút khăn giấy ra lau khô, đang muốn đi ra ngoài, vừa bước đến cửa đã gặp một người đang đi vào.

Thẩm Trình Miên không quen biết người đó, đang muốn nghiêng người đi qua, người nọ chợt gọi tên cậu.

"Thẩm Trình Miên."

Thẩm Trình Miên quay đầu lại theo bản năng, đầu tiên nhìn kĩ người đó từ trên xuống dưới một lần. Sau khi xác nhận người này không hề tồn tại trong kí ức của nguyên chủ, cậu nghi hoặc nhìn đối phương, "Cậu biết tôi?"

Vẻ ngoài người kia không gọi là xuất sắc, cạo đầu rất ngắn, nhìn không dễ trêu vào chút nào, lúc này ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trình Miên lại không mấy thân thiện.

"Ai mà không biết cậu chủ Thẩm?" Gã ta hờ hững châm chọc một câu rồi nghiêng đầu hất cằm về phía toilet, "Nói chuyện nhé?"

Người ta đã nói vậy rồi, Thẩm Trình Miên còn không nhìn ra người đó không phải loại tốt lành gì thì cũng vô lý quá thể. Cậu đút một tay vào túi quần, bình tĩnh nói: "Tôi không thể nói chuyện với người không quen biết."

Nói xong Thẩm Trình Miên quay đầu bỏ đi, người kia đột nhiên đuổi theo, định bắt lấy tay Thẩm Trình Miên. Thẩm Trình Miên đã đề phòng từ trước, đợi đúng thời cơ thì huých khuỷu tay về phía sau. Người nọ đau đớn rít lên, nhưng Thẩm Trình Miên không có ý định dừng lại. Đã tìm tới nơi luôn rồi, không hỏi rõ ràng thì có lỗi quá.

Cậu thuận thế tóm lấy cổ tay người kia đè lên tường.

Cậu đã theo ông nội luyện tập võ thuật quân đội mười mấy năm, tuy chưa gọi là lợi hại, nhưng để bất ngờ đối phó với một người chưa từng tập võ thì vẫn rất dễ dàng.

"Ai sai mày đến đây?" Giọng nói của Thẩm Trình Miên rất lạnh lùng, trong đầu cậu xẹt qua gương mặt của An Tử Mục.

Mấy ngày nay cậu vừa công khai vừa bí mật cản trở An Tử Mục quá nhiều lần, dựa vào tính tình có thù phải trả của An Tử Mục, chắc chắn không thể nhịn được.

Người kia không ngừng giãy giụa, mắng mỏ: "** má, ông đây tự đến! Buông ra!"

Tất nhiên Thẩm Trình Miên không buông, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra được câu uy hiếp nào, dứt khoát mạnh tay hơn nữa.

Người kia bị đè mạnh trên mặt tường, nửa khuôn mặt đỏ hết lên.

Thẩm Trình Miên nhân cơ hội này hỏi: "Mày học lớp nào? Tên gì? Tìm tao làm gì?"

Người nọ thấy không thể thoát được, bèn phải bất đắc dĩ thốt một câu.

"Dương Thiên là anh em của tao!"

Thẩm Trình Miên đột nhiên nhíu mày.

Dương Thiên?

Nói cũng nói rồi, người kia cũng không nhịn nữa, xổ ra một tràn.

"Tao quen biết cậu ấy mười mấy năm, cậu ấy tuyệt đối không thể phóng hỏa giết người! Ngay cả một con mèo hoang phóng ra ven đường cậu ta cũng sợ, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm!"

"Mày đi mà nói với cảnh sát ấy." Giọng điệu Thẩm Trình Miên lạnh nhạt.

Trong sách viết thủ phạm là Dương Thiên, video trong camera giám sát quay được cũng là Dương Thiên nên có thể chắc chắn là cậu ta làm. Cho dù cậu ta không phải chủ mưu, Thẩm Trình Miên vẫn ngứa mắt loại người này từ trước đến giờ.

"Mày thì biết cái gì!" Người nọ hét lớn một tiếng, đột nhiên giãy mạnh ra, đâm đầu về phía Thẩm Trình Miên.

Thẩm Trình Miên nhất thời không cẩn thận va phải một bên mặt tường, bả vai đột nhiên bị đập mạnh. Vừa quay sang đã thấy nắm đấm của người kia ở ngay trước mắt, cậu nhanh chóng nghiêng đầu tránh đi.

Người kia không biết bị cái gì k1ch thích, điên cuồng lao về phía Thẩm Trình Miên. Động tác của gã không có trình tự quy tắc gì, nhưng dùng lực rất lớn, Thẩm Trình Miên đỡ được vài đòn thì cánh tay cũng tê rần.

Nhìn thấy người kia lại muốn xông tới, Thẩm Trình Miên cũng bị chọc tức đến nơi. Cậu phát hiện ra sơ hở, định đá gã ta một phát, đột nhiên có người từ bên cạnh đi ra, đạp phăng gã sang một bên trước cậu một bước.

Thẩm Trình Miên sửng sốt, quay đầu lại đã thấy góc nghiêng lãnh đạm của Hoắc Dục Tiêu, tức giận trong lòng tan biến, cậu kinh ngạc hỏi: "Anh Dục? Sao cậu cũng ra đây rồi?"

Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên từ trên xuống dưới, không trả lời câu hỏi của cậu, sau đó lại dời mắt về phía người bị hắn đạp ngã nhào trên mặt đất, trong ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng.

Người kia nhìn hai người bọn họ thì dường như đã tỉnh táo, cảnh giác ôm bụng nhìn bọn họ, không xông đến nũa.

Hoắc Dục Tiêu chậm rãi bước về phía người nọ, thân hình cao gầy mang đến cảm giác mang theo cảm giác áp lực cực kỳ ngột ngạt. Người kia lùi về phía sau, trong mắt hiện lên sự oán hận không cam lòng.

Hoắc Dục Tiêu ép người kia lui sát mặt tường, dừng lại cách gã ta 1 mét, nhìn gã từ trên cao xuống, "Ai sai mày đến đây?"

Đây là lần đầu tiên Thẩm Trình Miên chứng kiến vẻ mặt lạnh lùng đến cực độ của Hoắc Dục Tiêu, giọng điệu dường như không khác ngày thường, nhưng lại khiến bản năng của con người cảm nhận được nguy hiểm.

Đương nhiên, sự nguy hiểm này không nhằm vào cậu.

Trong lòng Thẩm Trình Miên đột nhiên xẹt qua một cảm giác kì dị.

Từ khi xuyên sách đến nay, cậu luôn xem việc bảo vệ Hoắc Dục Tiêu, không để hắn phải chịu ức hiếp như trong nguyên tác là nhiệm vụ hàng đầu, bây giờ đột nhiên nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu che chở cậu, nhất thời trong lòng hơi lạ lạ. Cậu không rõ cảm xúc này là cảm động hay vui mừng, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng tâm trạng của cậu cực kì tốt.

Thẩm Trình Miên gác lại cảm xúc không rõ ràng trong lòng, bước đến bên cạnh Hoắc Dục Tiêu trong tâm trạng vui vẻ, nói cho Hoắc Dục Tiêu thông tin mình vừa hỏi được.

"Cậu ta nói cậu ta là anh em của Dương Thiên."

Hoắc Dục Tiêu nghe câu này thì đánh giá người nọ từ trên xuống dưới.

Từ lúc Thẩm Trình Miên bước đến thì ánh mắt của người kia vẫn luôn dán vào Thẩm Trình Miên, ánh mắt này hơi quen quen, trong lòng Thẩm Trình Miên chợt lay động, nhìn về phía gã, "Người nhìn tao ở sân bóng hôm nay là mày?"

Người kia không ngờ Thẩm Trình Miên đã nhận ra từ lúc ấy, gã cũng không phủ nhận, vẻ mặt oán hận mà trừng mắt với Thẩm Trình Miên, "Nhà họ Dương sắp phá sản! Tất cả là tại mày!"

Thẩm Trình Miên hơi sửng sốt, ngẫm lại đã rõ tại sao, cậu có hơi kinh ngạc trong lòng.

Không ngờ ba Thẩm lịch thiệp tao nhã khi ra tay lại mạnh mẽ dứt khoát đến vậy.

Sau khi kinh ngạc, Thẩm Trình Miên lại nhìn người trước mặt. Cậu hoàn toàn không bị ánh mắt oán hận của người này ảnh hưởng, giọng điệu bình tĩnh, thậm chí còn hơi mỉa mai: "Trước khi phóng hỏa Dương Thiên cũng nên nghĩ đến ngày hôm nay."

Cậu không phải thánh mẫu Maria, nếu không nhờ có Hoắc Dục Tiêu, lúc cậu xuyên sách sẽ bị thiêu sống ngay lập tức. Chuyện của nhà họ Dương là do Dương Thiên tự làm tự chịu, đến đây trách móc cậu làm cái quỷ gì? Mong cậu cảm thấy áy náy à?

"Cậu ấy sẽ không làm chuyện này đâu!" Giọng điệu của người nọ rất kích động.

"Vậy à?" Thẩm Trình Miên nhướng mày, "Câu này do cậu ta nói với mày hay là mày tự đoán?"

Người kia không trả lời, trừng mắt nhìn Thẩm Trình Miên.

Nhìn phản ứng của người này đã biết ngay hiển nhiên là gã ta tự kết luận, Thẩm Trình Miên cười nhạo, "Mày cảm thấy cậu ta sẽ không làm chuyện này, nhưng camera giám sát quay được quá trình gây án của cậu ta từ đầu đến cuối, nếu không thì mày nghĩ tại sao cảnh sát lại bắt cậu ta?"

Người kia muốn phản bác, nhưng lại không phản bác được.

Thẩm Trình Miên đột nhiên nghĩ đến điều gì, "Cậu ta đã thừa nhận là cậu ta phóng hỏa, nhưng nếu mày chắc chắn rằng cậu ta không làm chuyện này, thay vì ở đây lừa mình dối người, hay là mày đi hỏi cậu ta tại sao lại làm vậy. Trước kia tao không quen biết cậu ta, hại chết tao thì cậu ta được gì?"

Ánh mắt người nọ khẽ lay động, đã bị logic của Thẩm Trình Miên cuốn vào, "Chắc chắn cậu ấy có nỗi khổ riêng! Chắc chắn có người lợi dụng cậu ấy!"

Tốt lắm.

Thẩm Trình Miên giấu đi sự vừa lòng dưới đáy mắt, "Chuyện này mày hỏi cậu ta mới biết được."

Đột nhiên được khai sáng, ánh mắt người nọ hơi sáng lên, lập tức muốn đi gặp Dương Thiên.

"Ngô Trình." Hoắc Dục Tiêu đột nhiên mở miệng.

Bước chân người kia khựng lại, cảnh giác mà nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu.

Nhìn phản ứng của gã ta, hình như tên Ngô Trình thật này?

Thẩm Trình Miên còn đang nghi ngờ sao mà Hoắc Dục Tiêu biết được thì đã thấy ánh mắt Hoắc Dục Tiêu đang nhìn trên mặt đất, ở đó có một tấm thẻ học sinh rớt xuống, ảnh chụp in trên đó hiển nhiên là người trước mặt, mà ở cột họ và tên viết hai chữ Ngô Trình.

Ngô Trình cũng nhìn theo tầm mắt của Hoắc Dục Tiêu, thấy tấm thẻ học sinh kia thì sắc mặt hơi vặn vẹo. Gã quay về định nhặt lại tấm thẻ kia, nhưng khi cúi xuống nhặt thì thẻ đột nhiên bị người khác giẫm lên trước.

Gã nóng máu lên, đang định vung nắm đấm thì đôi giày giẫm lên thẻ đã di chuyển ra xa, để lại một dấu giày nhỏ trên thẻ. Gã ta giận dữ ngước mắt lên, đột nhiên không kịp đề phòng đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo cực độ, máu trong người dường như đông cứng lại.

"Mày cảm thấy, nhà họ Ngô của bọn mày so với nhà họ Dương thì thế nào?" Hoắc Vũ Tiêu hời hợt hỏi, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe được.

Ngô Trình hiểu được ẩn ý trong lời nói của Hoắc Dục Tiêu thì căng cứng cả người.

"Có một số người, không phải mày muốn động là có thể động vào được."

Mặt Ngô Trình cắt không còn một giọt máu.

Cảnh cáo xong, Hoắc Dục Tiêu nhìn tấm thẻ học sinh bị hắn giẫm lên, không hề do dự nói thật xin lỗi.

[Tác giả có lời muốn nói]

Hoắc Dục Tiêu: Có một số người, chỉ có tôi mới có thể động vào.

Thẩm Trình Miên:? Anh muốn làm gì?

Lời editor: Hồi đầu tôi edit bộ này là do lọt hố anh Dục í, mấy anh công tiếc chữ như vàng là gu tôi. Đâu có ngờ cặp này cháy khét lẹt cả đôi, mê quãi =))) Quá đã luôn pepsi ơi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio