Tống Dật Thần thậm chí còn ra ban công, nhìn cảnh phố xá tối tăm bên ngoài khu phố cổ, yên lặng hút một điếu thuốc.
Một cây, một cây, lại một cây.
Bao t.h.u.ố.c lá trên người Tống Dật Thần vốn cũng chỉ còn lại ba điếu. Hút xong ba điếu thuốc này, Tống Dật Thần trở lại, nhìn Hoàng Oanh, anh hít sâu một hơi.
"Ngụy trang thành vụ án vào nhà g.i.ế.c người trộm cắp, tôi, vào nhà trộm cắp g.i.ế.c chồng cậu, đến lúc đó cậu chỉ cần xác nhận tôi là hung thủ, sẽ không sao hết."
Hoàng Oanh đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử run rẩy.
"Tống Dật Thần, cậu điên rồi sao? Đây là chuyện của tôi, cần đến cậu gánh tội thay tôi à?”
"Trước kia chúng ta cũng giống như vậy mà không phải sao?"
Tống Dật Thần nhếch miệng cười.
"Cậu lén trèo tường, tôi và Thanh Phong đi theo, cuối cùng bị dì quản giường phát hiện, là chúng tôi gánh tội thay cho cậu; cậu tố giác viện trưởng, là chúng tôi giúp cậu tìm chứng cứ của ông ta. Mấy năm nay không phải đều như vậy sao?"
"Cậu yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi sẽ ở đây giúp cậu."
Hoàng Oanh vẫn luôn không hề khóc.
Khi bị chồng bạo hành cô không khóc, khi g.i.ế.c chồng cũng không khóc.
Nhưng giờ phút này, nước mắt của cô lại như nước lũ vỡ đê, nhịn không được, trào ra.
"Tống Dật Thần, cậu không cần làm như vậy, tôi, chúng ta đã trưởng thành, tôi không cần cậu giúp nữa!"
"Tôi không chỉ muốn giúp cậu." Tống Dật Thần thở dài một tiếng.
Cậu ta đưa tay nhẹ nhàng vỗ về bụng Hoàng Oanh, sinh mệnh vừa nhỏ bé vừa yếu ớt kia, giờ phút này đang thai nghén trong bụng Hoàng Oanh, cuối cùng, bé con sẽ trở thành hy vọng của tất cả bọn họ.
"Hoàng Oanh, chúng ta đều là cô nhi, nhưng là con của cậu có thể không cần giống chúng ta, như vậy không tốt sao? Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, phải có một người sống hạnh phúc chứ?"
Năm đó, lúc ba người bọn họ còn ở cô nhi viện, liên âm thầm thề: Mặc dù ba mẹ của họ không phải thứ tốt lành gì, nhưng tương lai bọn họ sẽ trở thành những người ba mẹ tốt nhất, siêu tốt.
Họ sẽ luôn ở bên cạnh con cái, mua cho chúng đồ chơi tốt nhất, đồ ăn vặt ngon nhất, cố gắng hết sức cho chúng một hoàn cảnh sống tốt nhất.
Đây là lời thề tuổi trẻ, cũng là giấc mộng tốt đẹp.
Cho đến bây giờ, Tống Dật Thần biết, cả đời cậu ta cũng sẽ chỉ như vậy, dù cậu ta có con, chỉ sợ cả đời con cậu ta cũng sẽ lang bạt thôi.
Nhưng Hoàng Oanh thì khác!
Hoàng Oanh... vẫn còn cơ hội.
Con của cô, cũng có thể có cơ hội.
*
Sự tình cuối cùng cũng quyết định như vậy.
Đương nhiên Tống Dật Thần cũng ngốc đến mức gánh tội liền cho Hoàng Oanh, cậu ta còn có Tống Thanh Phong.
Luật pháp Trung Quốc tuân thủ nguyên tắc không xét xử nghi phạm, chỉ cần cảnh sát không xác định được ai mới là hung thủ thật sự, vậy thì không cách nào định tội bọn họ.
Tống Thanh Phong cũng biết chuyện của Hoàng Oanh, đồng ý hỗ trợ không chút do dự. Nếu kế hoạch này diễn ra thuận lợi, nghi phạm sẽ không bị kết tội mà chỉ phạm tội trộm cắp bị phán ba năm tù thôi.
"Có lẽ ba năm sau, khi chúng ta ra tù rồi còn có thể gặp nhau"
Tống Thanh Phong cười.
"Hoàng Oanh, khi đó con của cậu phải gọi tôi là chú đó!" "Về phần anh trai tôi..."
Tống Thanh Phong lại vỗ vỗ bả vai Tống Dật Thần.
"Nói thế nào cũng phải làm ba đỡ đầu đúng không?"
Bọn họ lạc quan hy vọng xét xử nghi phạm không thành công. Ít nhất trước khi đến bệnh viện Hải Thị, trước khi đứa bé này ra đời, tất cả đều thuận lợi.
Cho đến khi cảnh sát rốt cuộc phát hiện, hôm đó Tống Thanh Phong căn bản không ở nhà Hoàng Oanh, mà chuyện Tống Dật Thần mới là "hung thủ" duy nhất cũng được chứng thực.
Đột nhập vào nhà g.i.ế.c người trộm cắp, còn đ.â.m đối phương mười tám đao... Hoàng Oanh không hiểu pháp luật, nhưng cô biết hành vi phạm tội này, gần như đã phán tử hình cho Tống Dật Thần.
Cho nên lúc ở cửa bệnh viện Hoàng Oanh ngây ngốc.