Anh là người đàn ông mà nhiều quý cô nổi tiếng ở Hải Thị mơ ước. Trong giấc mơ của cô ta, người đàn ông này là của cô ta.
Mặc dù Hạ Vân Tề từng trở thành hôn phu của Lục Yên Yên nhưng cuối cùng anh vẫn yêu cô ta và giúp cô ta đánh bại Lục Yên Yên.
Tiệc đính hôn giữa Lục Yên Yên và Hạ Vân Tề là một bước ngoặt. Lâm Sở Nhu vô tình rơi xuống nước.
Khi Hạ Vân Tề cứu cô ta, anh nhìn thấy vết bớt trên cơ thể cô ta và biết rằng cô ta chính là bạch nguyệt quang của mình thời niên thiếu!
Kể từ đó, cả hai bắt đầu chuyển sang chế độ chủ tịch lạnh lùng nhưng lại điên cuồng sủng vợ
Số phận của cô ta và Hạ Vân Tề sẽ thay đổi vào ngày mai
Vì vậy, tiệc đính hôn ngày mai rất quan trọng đối với Lâm Sở Nhu. Dù sao đây cũng là tiệc đính hôn của Lục Yên Yên. Nếu cô ta chiếm lấy hết sự chú ý của mọi người thì sao?
Nhưng đây là những suy nghĩ trong lòng của Lâm Sở Nhu.
Bề ngoài cô ta vẫn mỉm cười nói với Liễu Linh Nhi: "Cô Liễu, cô hiểu lầm rồi! Dù sao cũng là tiệc đính hôn của cô Lục, chúng tôi chúc phúc còn không hết. Làm sao lại có thể làm loại chuyện như đoạt lấy sự chú ý này chứ?"
Trong mắt Lâm Sở Nhu tràn đầy dịu dàng khiến người ta cảm thấy vui vẻ: "Trước đây Vũ Hàm từng học thiết kế thời trang ở nước ngoài nên muốn đưa ra ý kiến về trang phục thôi."
"Ừ, chúng ta cứ nói chuyện thoải mái thôi. Liễu Linh Nhi, cô cũng đừng bắt bẻ quá!"
Liêu Vũ Hàm đồng ý: "Hơn nữa, Nhu Nhu của chúng tôi vốn là trời sinh xinh đẹp. Nếu chúng tôi thực sự đoạt đi sự nổi bật của cô Lục thì cũng không có biện pháp nào khác. Cô nói xem có phải không?"
Liễu Linh Nhi nghẹn giọng.
Suy cho cùng thì cô ấy còn quá trẻ để có thể đối phó với hai ly trà xanh này. [Cô ta nghĩ gì vậy?]
[Bộ váy của Lâm Chiêu Dật đặt may dù đẹp đến đâu cũng chỉ là đồ may thủ công do Nhà A may. Còn váy đính hôn của đại tiểu thư là thời trang cao cấp do Nhà H may kìa]
[Hơn nữa, đại tiểu thư là xinh đẹp kiểu sang trọng quyến rũ, Lâm Sở Nhu cùng lắm chỉ có thể coi là tiểu bạch hoa mà còn muốn lấn át vẻ đẹp của đại tiểu thư? Nói ra mà cũng không sợ người khác chê cười sao?]
Giọng nói bất ngờ đã thu hút sự chú ý của Liễu Linh Nhi. Khi Liễu Linh Nhi quay lại liền thấy Lâm Trà đang nhàn nhã ăn bánh ở đằng xa.
——Lâm Trà và stylist của cô đã đến được một lúc. Họ định yêu cầu người phục vụ thử váy nhưng lại nhìn thấy Liễu Linh Nhi và Lâm Sở Nhu đang tranh cãi.
Có thể trực tiếp ăn dưa tại hiện trường, làm sao Lâm Trà có thể bỏ lỡ
Liễu Linh Nhi nhìn thấy Lâm Trà tới liền lập tức có hứng thú, vui vẻ kéo Lâm Trà đến bên cạnh mình: "Sao cô cũng đến đây vậy?"
"Chị Vân bảo tôi tới thử váy." Lâm Trà thành thật trả lời.
"Thử váy?"
Liêu Vũ Hàm chế nhạo: "Lâm Trà, cô khoe khoang cái gì chứ? Hiện tại có thương hiệu nào muốn cho cô mượn đồ không?"
Lâm Trà liếc nhìn Liêu Vũ Hàm với vẻ khinh thường.
[Đây không phải là con gái ngoài giá thú của nhà họ Liêu sao? Trước đây cô ta làm thân với nguyên chủ, muốn thông qua nguyên chủ để được tiếp cận với nhà họ Lâm nhưng nguyên chủ lại không thích cô ta chút nào. Sau đó, khi Lâm Sở Nhu quay lại, cô ta nhanh chóng làm thân với Lâm Sở Nhu và cùng Lâm Sở Nhu trả thù nguyên chủ nhiều lần!]
Giới hào môn của Hải Thị thật nhỏ, không ngờ lại gặp bọn họ ở đây.
"Nói vậy thì thực sự phải cảm ơn các cô. Nhờ có việc các cô làm nên không có thương hiệu nào cho tôi mượn lễ phục."
Lâm Trà đáng thương nói: "Nhưng vừa rồi chị Vân bảo tôi đến Blue thử váy. Chị ấy nói chỉ cần báo tên thì họ sẽ phục vụ tôi."
Lâm Trà nhìn người phục vụ nói: “Tôi họ Lâm." "Cô cũng là cô Lâm à?”" Lần này đến lượt người phục vụ bối rối.
Lâm Sở Nhu là Cô Lâm, Lâm Trà cũng là Cô Lâm. Họ nói đó là chiếc váy được tặng cho Cô Lâm nhưng không đề cập đến tên cụ thể!
Việc này thật là xấu hổ.
Khuôn mặt của Lâm Sở Nhu tối sầm lại.
Thật ra mẹ cô ta đã chuẩn bị sẵn một chiếc váy cho cô ta. Cô ta đã thử chiếc váy đó, nhìn thì đẹp nhưng không bằng chiếc váy cao cấp do Lâm Chiêu Dật đặc biệt chuẩn bị.
Người phục vụ vừa nói thì cô ta đã hiểu.