Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

chương 312

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người quản lý dịch vụ giới thiệu từng sản phẩm của từng thương hiệu, những bộ váy rực rỡ cùng phụ kiện và trang sức phù hợp thật rực rỡ.

Thẩm Túy nói: "Ban đầu những nhãn hiệu này đều có sẵn. Nhưng vì quá nhiều nên anh đoán em không thể để hết chúng vào căn hộ của mình nên bọn anh quyết định đến trung tâm mua sắm để thử quần áo. Hãy xem xem em thích cái nào?"

Lâm Trà có chút bối rối.

Cô tưởng mình đến đây chỉ để thử hai ba chiếc váy, nhưng mọi người thực sự đã chuẩn bị nhiều váy như vậy?!

Lúc này Lâm Sở Nhu cũng đã thay quần áo xong.

Vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, cô ta đã nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.

——Vừa rồi cô ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lâm Trà và Thẩm Túy trong phòng thay đồ. Cô ta cũng biết những bộ quần áo này là chuẩn bị cho Lâm Trà.

Trước mặt cô ta, Lâm Trà đã chọn vài bộ váy theo gợi ý của nhà tạo mẫu.

Lâm Trà thậm chí không cần phải mặc thử, người quản lý dịch vụ đã gọi vài người mẫu có hình dáng tương tự như Lâm Trà và yêu cầu họ thay đồ, mặc quần áo như đi trên sàn catwalk trình diễn trước mặt Lâm Trà.

Đây là phương pháp mà chỉ những khách VIP hàng đầu của thương hiệu mới có thể trải nghiệm, dành cho những hào môn hàng đầu, những người không có thời gian hoặc tâm trạng để thay từng bộ váy một, người quản lý dịch vụ sẽ giúp họ thực hiện.

Những người mẫu có hình dáng cơ thể tương tự với khách hàng cho phép trưng bày quần áo một cách chân thực nhất.

Điều này cũng có nghĩa là Lâm Trà không mượn váy của thương hiệu. Những người nổi tiếng mượn váy không được đối xử như vậy.

Chỉ những khách hàng có sức mua mới được hưởng những dịch vụ này.

Lâm Sở Nhu siết chặt nắm tay. Chiếc váy cao cấp của nhà A được Lâm Chiêu Dật hứa hẹn tặng cho cô ta dù có đẹp đến đâu cũng nhạt nhòa hơn so với rất nhiều thiết kế cao cấp.

Quan trọng hơn, chiếc váy hoàn toàn không phải dành riêng cho cô ta!

"Cướp váy của người khác thì coi thư thôi đi. Cô còn cố ý mặc làm váy người ta rách luôn!"

Liễu Linh Nhi cố tình đứng cạnh Lâm Sở Nhu và lắc đầu khinh thường: "Có một số người thực sự ngu ngốc và xấu tính!"

"Cô-"

Lâm Sở Nhu đỏ mặt vì tức giận.

"Cái gì, tôi đã nói sai điều gì à?"

Liễu Linh Nhi vẻ mặt ngây thơ, liếc nhìn chiếc váy rách nát của Lâm Chiêu Dật từ khóe mắt:

"Nếu đó thực sự là chiếc váy mà Lâm Chiêu Dật đã chuẩn bị cho Lâm Sở Nhu cô thì ngày mai phải mặc đó. Nếu không công sức của anh trai cô sẽ đổ sông đổ biển! Dù sao một bộ váy cao cấp như vậy cũng không hề rẻ, ít nhất phải một triệu!"

"Chỉ là một chiếc váy thôi, nhà họ Lâm chúng tôi không thiếu tiền. Cô không cần lo lắng!"

Lâm Sở Nhu tức giận, móng tay c ắm vào da thịt.

Cô ta khịt mũi phớt lờ Lâm Trà vẫn đang thảo luận với Thẩm Túy xem bộ váy nào đẹp hơn, cầm lấy túi xách trong phòng thay đồ cùng Liêu Vũ Hàm rời khỏi hiện trường.

Cô ta bước đi vội vàng đến nỗi khi ra về vô tình đụng phải người quản lý dịch vụ đang sắp xếp người mẫu đi lên.

Khuôn mặt của người quản lý vĩnh viễn nở một nụ cười lịch sự và đàng hoàng:

"Cô Lâm, cô ổn chứ?"

"Không sao đâu."

Lâm Sở Nhu lạnh lùng đáp.

Quản lý:

"Còn váy của cô thì sao? Cần chúng tôi đóng gói ngay và gửi cho nhà họ Lâm hay là cần sửa lại trước khi gửi qua?"

"Cô-"

Thậm chí Lâm Sở Nhu còn nghi ngờ rằng người quản lý dịch vụ cố tình làm vậy nên cô ta trừng mắt nhìn người quản lý và giận dữ bỏ đi.

Về phần chiếc váy được thiết kế rực rỡ của hãng A lại nằm một mình trên ghế trong phòng thay đồ như một miếng giẻ rách bị bỏ rơi.

*

Ngày hôm sau, đến bữa tiệc đính hôn của Lục Yên Yên

Trước sáu giờ tối, trang viên nhà họ Lục đã trang trí đầy đủ.

Một tấm thảm đỏ dài được kéo lên từ lối vào phía trước biệt thự trang viên.

Lối vào của trang viên chật kín các phóng viên và giới truyền thông từ mọi tầng lớp cùng camera. Đồng thời còn có các chương trình phát sóng trực tiếp và máy bay không người lái ghi lại toàn bộ quá trình bên trong trang viên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio