Lục Yên Yên trả lời, cô nhìn Hạ Vân Tề, đột nhiên cười giảo hoạt: "Không bằng trước khi đính hôn, chúng ta ký một thỏa thuận hủy hôn khi ngoại tình đi?"
Trong nhận thức của Lục Yên Yên, đàn ông đều không đáng tin.
Hạ Vân Tề có bạch nguyệt quang hay ngoại tình cũng không quan trọng, miễn anh ta phải trả giá thật lớn là được rồi.
51% cổ phần của tập đoàn Lục thị rõ ràng là một mức giá rất tốt!
Chỉ tiếc là bạch nguyệt quang Lâm Sở Nhu thật sự này không đủ mạnh...
Trở lại hiện tại.
Lâm Sở Nhu khó tin nhìn Lục Yên Yên, rồi quay lại nhìn Hạ Vân Tề.
Vẻ mặt Hạ Vân Tề không mặn không nhạt, chỉ khẽ gật đầu, đồng ý với lời nói của Lục Yên Yên.
Lâm Sở Nhu cảm giác như không thể được.
Đầu óc cô ta ngay lập tức trống rỗng, giấc mơ đã từng rất rõ ràng giờ đây trở nên vỡ nát và mơ hồ.
"Lâm Sở Nhu, đúng là tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô."
Hạ Vân Tề nói: "Nhưng cũng chỉ vậy thôi, nếu như hai trăm vạn không đủ, cô cần bao nhiêu thì cứ nói con số đi!"
Mức giá rõ ràng như vậy khiến có vẻ sự giúp đỡ của Lâm Sở Nhu đã có lợi.
Lâm Sở Nhu tuyệt vọng, nắm ống tay áo của Hạ Vân Tề, giọng nói cũng mang đầy khao khát.
"Hạ Vân Tề... Anh thật sự không có chút tình cảm nào với tôi sao?"
Dù chỉ một chút... một chút...
Ánh mắt của Hạ Vân Tề vẫn lạnh lùng như bình thường, không chút do dự hất tay của Lâm Sở Nhu ra. "Không có."
Hai chữ này như hai con d.a.o đ.â.m sâu vào tim của Lâm Sở Nhu.
Đồng thời, cũng đập nát giấc mơ của Lâm Sở Nhu.
Rõ ràng cô ta không có tình cảm sâu đậm với Hạ Vân Tề, nhưng ngay lúc đó, cô ta lại cảm thấy tuyệt vọng và thế giới của mình trở nên tối tăm.
Lâm Sở Nhu không còn nhớ rõ chuyện xảy ra sau đó nữa.
Cô ngơ ngác bị Lâm Chiêu Dật kéo đi, ngơ ngác bị nhét vào ghế sau xe, rồi ngơ ngác bị Lâm Chiêu Dật ném về nhà.
Cho đến khi ngã xuống giường trong phòng, đầu của Lâm Sở Nhu vẫn mơ hồ.
Cô ta mãi không hiểu được, rõ ràng mình mới là nữ chính trong tiểu thuyết, là chi tử thiên mệnh của thế giới này, sao cô ta lại biến thành thế này?...
Bên hồ, lúc này thậm chí Lục Yên Yên cũng không đợi Lâm Sở Nhu và Lâm Chiêu Dật rời đi, đã vội vã quay trở về biệt thự của mình.
Mặc dù thay bộ quần áo thoải mái ở nhà nhưng cô ấy vẫn cảm thấy nước hồ kia dính vào làn da mềm mại của mình cực kỳ khó chịu. Cô ấy thay quần áo ở nhà, cũng để dễ dàng trở lại biệt thự mà thôi.
Sau khi Lục Yên Yên rời đi, Hạ Vân Tề và Lục Ngôn Triệt cũng rời đi.
Nhất thời chỉ còn lại có Lâm Trà và Thẩm Túy ở bên hồ.
Lâm Trà đồng ý với Lục Yên Yên đêm nay sẽ ngủ lại ở biệt thự, còn Thẩm Túy muốn đến bãi đỗ xe của trang viên để lái xe đến Hoành Thành.
Ở giữa chỉ có một đoạn đường ngắn, hai người họ đang đi cùng nhau. Lâm Trà không phải là người nói nhiều, Thẩm Túy cũng vậy. Hai người chỉ đi cùng nhau mà không nói một lời nào.
Nhưng trong lòng Lâm Trà lại đang suy nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở bên bờ hồ -
[Vậy cho nên... chính đại tiểu thư đã chủ động nói chuyện thẳng thắn với Hạ Vân Tề, khiến Hạ Vân Tề nhận ra người anh ta thật sự thích chính là đại tiểu thư sao?]
Nhưng trong tiểu thuyết, rất có thể sau khi rơi xuống nước tối nay, Hạ Vân Tề đã nhìn thấy vết bớt rồi mới nhận ra Lâm Sở Nhu chính là bạch nguyệt quang của minh. Sự "lừa dối" của đại tiểu thư, cộng với chuyện cô ấy cố ý "giết" Lâm Sở Nhu dưới nước chắc chắn đã khiến Hạ Vân Tề cho rằng đại tiểu thư có ý đồ xấu nên đã chuyển toàn bộ tình cảm của mình dành cho bạch nguyệt quang cho Lâm Sở Như...
[Nhìn như vậy, chẳng phải bây giờ Hạ Vân Tề sẽ không yêu Lâm Sở Nhu sao? Vậy thì Lâm Sở Nhu không có được tình yêu, mà cũng không thắng được đại tiểu thư trên sự nghiệp... ]
Chẳng phải cuốn tiểu thuyết này kết thúc rồi sao?
Tiểu thuyết kết thúc rồi...
Ánh mắt Lâm Trà lập tức mở to: "Vậy tôi làm sao trở về đây!!!"