Liễu Minh Khiêm hít một hơi thật sau, trong nháy mắt, thái độ thay đổi 180 độ, đột nhiên trở nên khiêm tốn nói: "Nhìn thế này, tôi cũng cảm thấy ngô tôi nhổ được quá ít, vẫn là núi ngô của đạo diễn Lương to hơn, ngài hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Vua ngô này!!"
Lương Hoằng Thâm vội vàng xua tay: "Đâu có, đâu có? Liễu đạo, ngài nói gì vậy chứ! Rõ ràng núi của ngài cao hơn, chắc chắn ngài có nhiều ngô hơn, ngài mới đúng là Vua ngô thật sự!"
"Không không không! Là ngài, là ngài, là ngài!"
"Chắc chắn là ngài! Là ngài mà!"
Đạo diễn Du mờ mịt nhìn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Quan trọng là bây giờ tất cả ngô đã nhổ xong, những tập còn lại của chương trình giải trí sau đó của bọn họ phải làm sao bây giờ!
*
Cuối cùng, Liễu Minh Khiêm và Lương Hoằng Thâm đều được đội mũ bảo hiểm "Vua ngô".
- Một sinh viên đại học tốt bụng đã làm giúp thêm một cái mũ bảo hiểm dưa hấu khác.
Liễu Minh Khiêm và Lương Hoằng Thâm đội mũ bảo hiểm, hoàn toàn im lặng, sắc mặt tối sầm.
Trận chiến với kẻ thù hay gì đó dừng ở đây đi! Hai người bọn họ sẽ không bao giờ battle nữa!
Vẻ mặt hai người Liễu Lương cay đắng, nhưng các vị khách mời còn lại lại vô cùng vui vẻ, đổi ngô lấy nguyên liệu nấu ăn rồi thắng lợi quay trở về.
Phần ngô còn sẽ được giữ lại. Lục Yên Yên tính sơ qua, từ tập này của bọn họ đến khi kết thúc chương trình giải trí, ngô dự trữ đủ đổi để thức ăn, nên mấy tập chương trình giải trí tiếp theo, bọn họ có thể nằm ngủ. đạo diễn Du lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, không màng tới chuyện tranh cãi với các khách mời về chuyện nhờ người khác nhổ ngô, vội vàng gọi người tổ chức chương trình giải trí tới chỉnh sửa nội dung hoạt động giải trí tiếp theo.
Các vị khách mời trở lại tiểu viện thư giãn.
Lâm Trà vẫn xắn tay áo chuẩn bị nấu ăn như thường ngày.
Nhưng trước khi vào bếp đã ngửi thấy mùi thức ăn.
Một cô gái xinh đẹp, trắng nõn đáng yêu bưng từng mâm đồ ăn đã nấu xong đi ra khỏi phòng nhỏ.
"Chắc các vị lão sư đã mệt rồi phải không? Mau tới ăn cơm đi!"
Các khách mời thường trú nhìn nhau, tự hỏi cô gái lạ này là ai.
Chỉ có Lương Diệc Bác đỏ mặt, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Đây là Tiểu Đào, là bạn gái tôi"
"Ôi trời! Ôi trời!"
"Tiểu Bác đã có bạn gái rồi! Không tệ nha!"
"Được rồi, được rồi! Bạn gái cậu ngoan thật, biết cậu mệt mỏi một ngày còn cố ý đến nấu cơm cho cậu ăn nữa!"
Tiểu Đào là người thường, vì bảo vệ riêng tư của cô, đạo diễn Du đã cho cô ấy một avatar đáng yêu ở trên phòng phát sóng trực tiếp để che khuôn mặt thật của cô ấy.
Ở hiện trường, Lương Diệc Bác vui vẻ ôm vai Tiểu Đào: "Ừm! Tiểu Đào nhà tôi là tốt nhất!"
Tiểu Đào ngại ngùng cười: "Diệc Bác, đã nấu đồ ăn xong rồi! Mọi người mệt mỏi một ngày, em không làm phiền mọi người nữa! Mọi người cứ ăn từ từ đi!"
"Em không ở lại cùng ăn sao?" Lương Diệc Bác có chút thất vọng.
"Anh đang ghi hình chương trình đó!" Tiểu dịu dàng nói: "Em không muốn làm phiền anh.
Ánh mắt Lương Diệc Bác càng thêm cảm động: "Tiểu Đào, em thật tốt!"
* Sau khi Tiểu Đào rời đi, các khách mời ngồi thành vòng tròn quanh bàn ăn trong tiểu viện.
Trên bàn dọn đủ các món ngon mới nấu: thịt luộc cay nồng, cùi bắp lợn Đông Pha béo mà không ngấy, trứng hấp với thịt băm mềm, thịt xiên nướng ngoài mềm trong mềm, có cả gà nước bọt thơm ngon, thịt băm sốt tương Bắc Kinh thơm ngon...
Tất cả mọi người đều hài lòng với bữa cơm này.
Tài nấu nướng của Tiểu Đào không thể chê nào đâu được, các khách mời khác "vất vả" một ngày, ăn một bữa ngon như vậy, khuôn mặt đều lộ ra vẻ thỏa mãn.
Đương nhiên người thoải mái nhất chính là Lâm Trà và Lục Yên Yên.
Cuộc sống thư giãn là gì, đây chính là cuộc sống thư giãn!
"Cô gái Tiểu Đào này thật tốt!"
Lục Yên Yên nhỏ giọng nói chuyện với Lâm Trà: "Nếu có thể chọn cô ấy tới chương trình của chúng ta thì tốt quá!"
Lâm Trà nấu cơm cũng rất ngon, nhưng để Lâm Trà nấu cơm luôn thì Lục Yên Yên lại cảm thấy băn khoăn. Quan trọng hơn là Lục Yên Yên thích Lâm Trà lúc không có việc gì làm hơn, để cô ấy có thể ăn dưa cùng với Lâm Trà -
Dưa của Lâm Trà còn ngon hơn cả đồ ăn của cô
Lâm Trà: "Nhưng Tiểu Đào không phải sinh viên ở Học viện Hí Kịch, cô ấy là người thường, sẽ không làm khách mời của chương trình của chúng ta được."
"Thật đáng tiếc... Lục Yên Yên than thở: "Lương Diệc Bác thật may mắn khi tìm được một người bạn gái tốt như vậy!"
Ngay sau đó, Lục Yên Yên trừng mắt nhìn Chu Trạch Hủ: "Ăn ăn ăn, cậu chỉ biết ăn! Sao cậu không tìm một người bạn gái ưu tú như vậy đi! Cậu đúng là không có năng lực mà!”
Chu Trạch Hủ:????
Chuyện này cũng có thể trách trên người cậu ta sao?
"Nhưng..." Chu Trạch Hủ cắn một miếng giò heo, rồi nói: "Tiểu Đào vừa thêm wechat của tôi rồi! Có phải tôi cũng có thể làm bạn với cô ấy, sau này tôi nhờ cô ấy đến nấu cơm giúp được không?” "Tiểu Đào thêm wechat của cậu sao?" Lương Diệc Bác đột nhiên mất bình tĩnh: "Sao có thể?"
"Này, đây không phải là sao?" Chu Trạch Hủ giờ điện thoại di động của mình ra.
Cả người Lương Diệc Bác căng thẳng, vội vàng lại gần nhìn kỹ hơn, bỗng nhiên, bả vai căng thẳng của anh lại thở phào nhẹ nhõm, thở dài một hơi.
"Cái gì vậy chứ! Đây hoàn toàn không phải wechat của Tiểu Đào!"
"Không phải sao?" Chu Trạch Hủ nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm sao? Nhưng rõ ràng lúc nãy cô ấy chủ động quét tôi mà!"
[Chu Trạch Hủ không cần phải gạt người! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?]
Lâm Trà cũng không khỏi cảm giác kỳ quái, mở hệ thống ăn dưa ra.
[Đúng mà! Đúng là Tiểu Đào chủ động thêm Chu Trạch Hủ, nhưng mà... Dùng biệt hiệu khác?]
[Sao phải dùng biệt hiệu khác? Có phải có chuyện gì mờ ám hay không?]
Lâm Trà xem lại cẩn thận, đột nhiên, mắt cô sáng như chuông đồng.
[Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt!]
[Tiểu Đào này ghê gớm quá! Lúc này vừa lưu luyến chào tạm biệt với Lương Diệc Bác, quay người lại thì đi đến khu cắm trại của một nam sinh khác, rồi lại nấu cho đối phương một bàn thức ăn ngon]
[Không, không, không đúng, đây không phải là căn nhà thứ hai! Trong ba tiếng đồng hồ chúng ta ăn cơm, cô ta đã đi lòng vòng khắp nơi và nấu cơm tối cho ba người đàn ông!!]