"Nói hươu nói vượn cái gì! Ta nói phải là phải. Cháu nghe không rõ sao!"
Bà Trương giận dữ quát một tiếng cắt đứt lời biện bạch của Tiết Tịch Tịch.
Rõ ràng là bà lão hiền lành ấm áp như vậy, giờ phút này trên mặt lại tràn đầy lo lắng, nồng đậm như mực không tan ra được. Bà thấy Tiết Tịch Tịch vẫn không chịu buông tha nên tiện tay cầm chổi trên ban công vỗ mạnh lên lan can.
"Tóm lại, ai cũng không được nói đây không phải cháu trai lớn của ta. Còn nói xấu nó nữa, toàn bộ cút ra ngoài cho ta!"
Bà quét chổi qua, cũng không quản ba bảy hai mươi mốt, một cái đem tất cả mọi người đánh ra khỏi nhà họ Trương.
Tiết Tịch Tịch còn không muốn bỏ cuộc nhưng bị bụi mù phả vào mặt. Bà Trương đánh rất không khách khí. Ba người nhà họ Tiết đều bị đánh lảo đảo ra khỏi nhà họ Trương.
Ngay cả Lâm Trà và các khách mời chương trình cũng bị bà Trương đuổi ra khỏi cửa.
Đám người Lâm Trà muốn giúp Tiết Tịch Tịch giải thích nhưng thấy bà Trương tức giận, ai nói cũng không nghe.
Hơn nữa, bọn họ hiện tại cũng không thể đưa ra bằng chứng giống như Tiết Tịch Tịch.
Tiết Tịch Tịch đã khó mở miệng, những người ngoài như bọn họ lại càng khó nói.
Ngoài cửa nhà họ Trương, lòng Tiết Tịch Tịch nóng như lửa đốt.
So với ly hôn, cô ấy càng lo lắng cho bà Trương trong phòng hơn. Cô ấy liên tục vỗ cánh cửa nhưng người trong nhà không hề đáp lại.
Tiết Tịch Tịch: "Xong rồi, bà Trương ở cùng một chỗ với tên lừa đảo kia sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
"Tôi đã báo cảnh sát"
Lục Yên Yên an ủi, lại đưa ra ghi chép trò chuyện cho Tiết Tịch Tịch: "Tôi đem tất cả những gì vừa rồi báo cáo cho cảnh sát Lưu. Cảnh sát Lưu nói trong vòng mười phút sẽ tới!"
Tiết Tịch Tịch nghe vậy, trái tim đang treo cao hơi buông lỏng một chút nhưng trên trán vẫn là mồ hôi lạnh.
Cha mẹ Tiết đứng ở một bên, cau mày, giờ phút này cũng không chịu nổi, tiến lên cầm lấy tay Tiết Tịch Tịch, trầm giọng hỏi: "Tịch Tịch, con nói thật với mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cha Tiết cũng phụ họa: "Dù sao con cũng phải nói ra nguyên nhân. Nếu không tí nữa cảnh sát đên, chúng ta cũng không biết giải quyết thế nào?"
Tiết Tịch Tịch do dự một lúc lâu.
Loại chuyện này làm sao có thể giải thích. Cô gái đều xấu hổ không muốn nói ra.
Nhưng bà Trương còn ở trong phòng, bên cạnh chính là tên lừa đảo kia. Nếu không nói ra tình hình thực tế thì thật sự có thể sẽ xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Tiết Tịch Tịch lại quyết tâm nói ra chân tướng sự thật.
Thì ra, sau khi Tiết Tịch Tịch và Trương Tinh Châu xác định quan hệ yêu đương ở đại học liền xảy ra quan hệ.
Tối hôm qua đêm động phòng hoa chúc, hai người lại nối lại tiền duyên nhưng Trương Tinh Châu có chút kháng cự. Hơn nữa Tiết Tịch Tịch phát hiện, đồ chơi kia của Trương Tinh Châu đã thay đổi.
"Không chỉ có như thế, tối hôm qua con hờn dỗi nói anh ta vài câu, anh ta liền đi phòng khách ngủ, hoàn toàn không giống Tinh Châu trước kia!"
"Lúc ấy con cũng không nghĩ nhiều. Chỉ cho rằng sau lần tai nạn xe cộ kia thì anh ấy có thay đổi. Nhưng cô đã suy nghĩ cả đêm. Sáng sớm nay con cũng đã hỏi bà Trương. Bà ấy nói, tai nạn xe cộ không làm tổn thương đến... nửa người dưới của Tinh Châu, nên vật kia cũng sẽ không thay đổi!"
"Như vậy xem ra cũng chỉ có một khả năng. Đó chính là anh ta căn bản không phải là Tinh Châu!"
Cha mẹ Tiết có chút xấu hổ.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, con gái bởi vì đồ chơi này mà phán đoán thân phận đối phương!
Các khách mời cũng có chút xấu hổ.
Nghe được tiếng lòng thì không thấy ngại ngùng nhưng thật sự nghe được chuyện phòng the của người khác, quả thật rất xấu hổ.
Tuy nhiên, đây không phải là lúc để xấu hổ.
"Cảnh sát Lưu là nữ cảnh sát. Đến lúc ghi chép, có thể bảo cô ấy tìm nữ cảnh sát đến ghi chép."
Liễu Minh Khiêm an ủi: "Hơn nữa, chuyện này chỉ cần nghiệm chứng DNA của bà Trương và người nọ là có thể xác định, không khó chứng minh."
Người nhà họ Tiết nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại chỉ hy vọng cảnh sát có thể tới sớm một chút.
*xk*x*
Nhà họ Trương, sau khi bà Trương đuổi các vị khách mời của Tiết gia đi thì thở phì phò trở lại trong sân.
"Tinh Châu à, đừng sợ."