Mấy tháng nay, cha Trữ đắm chìm trong niềm vui sướng của tình nhân mới sinh nên thậm chí không gọi điện thoại cho Trữ Duy Khiêm.
Cha ruột còn đối xử với anh ta như vậy nên người bác kia cũng lười giả bộ tốt.
Huống hồ ông ta vẫn luôn ghen tị với cha Trữ.
Đều là anh em ruột, vì sao em ông ta lại có công việc tốt hơn, kiếm được nhiều hơn so với mình?
Chẳng những cưới được vợ xinh đẹp, còn có thể ở bên ngoài nuôi tình nhân!
Loại tâm lý không công bằng này đều cần phát ti3t.
Trữ Duy Khiêm chính là công cụ phát ti3t.
Từ tiểu thiếu gia được chăm sóc tỉ mỉ đến một nô bộc bị gọi tới đổi lui chỉ là chuyện trong một đêm.
Thậm chí có đôi khi, bởi vì mua thức ăn và nấu cơm chậm, anh ta còn có thể bị cả nhà bác mắng to.
Ngày đó Trữ Duy Khiêm thật sự chịu không nổi nên dùng tiền tiêu vặt mình tiết kiệm hơn nửa năm mua vé tàu cao tốc, vượt qua khoảng cách hơn năm trăm km, ra tỉnh ngoài tìm mẹ.
Ghế ngồi cứng nhắc của xe lửa làm m.ô.n.g anh đau nhức.
Trong xoang mũi tràn ngập mùi vị hỗn độn trên xe lửa. Một đường xóc nảy, ban đêm còn có tiếng còi, Trữ Duy Khiêm căn bản không ngủ được.
Nhưng anh vẫn ôm chặt ba lô của mình. Đó là tất cả hành lý của anh, trong lòng anh ta có mong đợi nho nhỏ.
Đến tiểu khu của mẹ.
Từ xa, anh ta liền thấy mẹ đẩy xe em bé, cùng hàng xóm vừa nói vừa cười đi ra tiểu khu.
Anh ta đưa tay vẫy về phía mẹ mình. Người mẹ trên mặt lộ vẻ cười nhưng ngay khi nhìn thấy Trữ Duy Khiêm, sắc mặt bà ấy đột nhiên cứng đờ.
Bà giao xe đẩy cho bảo mẫu rồi vội vàng kéo Trữ Duy Khiêm sang một bên có bóng tối, không khách khí nói: "Không phải lại muốn đòi phí sinh hoạt phí chứ?"
Niềm vui sướng lần đầu gặp mẹ trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Trữ Duy Khiêm chợt nhớ tới năm năm tuổi. Ký ức suýt chút nữa đã bị thời gian xóa nhòa về ngày mà cha mẹ anh ta ly hôn dần dần sống lại.
Chẳng lẽ thời gian lâu dài sẽ thay đổi sự thật lúc trước bọn họ không cần mình sao?
Con người mà, thời gian dài như vậy vẫn không thể thay đổi.
Trữ Duy Khiêm lại chật vật trở về nhà bác.
Anh ta biến mất cả đêm nhưng người bác không biết chuyện này. Chuyện ông ta quan tâm đoa là đã hai tháng rồi cha Trữ không cho bọn họ tiền phí sinh hoạt.
Từ khi cả nhà cha Trữ di dân ra nước ngoài, khoản phí sinh hoạt này liền đứt đoạn.
Người bác thậm chí cũng không liên lạc được với cha Trữ.
Điều này làm cho ông ta càng thêm tức giận nên trút hết giận lên người Trữ Duy Khiêm.
Cuộc sống của người một nhà đột nhiên trở nên túng quấn. Nhưng nuôi Trữ Duy Khiêm lâu như vậy, việc nhà và nấu cơm trong nhà đều do anh ta làm hết.
Vì vậy, bọn họ nhất thời vẫn luyến tiếc đuổi Trữ Duy Khiêm đi nên chỉ có thể để hắn ở nhà.
Cho đến khi, bởi vì tiền tiêu vặt của anh họ bị giảm một nửa nên đã trộm tiền nhà hàng xóm còn bị phát hiện. Vì tránh cho bị cha mẹ trừng phạt, anh ta liền vu cho là Trữ Duy Khiêm làm.
Ngày rời khỏi nhà bác là một đêm mưa.
Đêm mưa như ngày bố mẹ ly hôn.
Thế giới bị xé rách một lỗ hổng. Mưa to xối xả rơi xuống nhưng cũng rửa không sạch sương mù của thành phố này.
Đêm hôm đó, Trữ Duy Khiêm qua đêm dưới cầu Cẩm Giang. Cầu kia trở thành nhà của anh ta. Anh ta không có bằng cấp, cũng không có kỹ năng, thậm chí còn chưa trưởng thành. Ban ngày ở công trường chuyển gạch, buổi tối lại trở lại cầu kia.
Cứ như vậy, cũng không biết qua bao nhiêu năm.
Cho đến khi vụ tai nạn xảy ra.
Gió lớn thổi lên, thổi bay quả bóng trong tay một cậu bé. Món đồ chơi nhỏ màu xanh dương bay tới giữa đường.
Trữ Duy Khiêm kết thúc công việc trở về, vừa lúc liền nhìn thấy một cậu bé đột nhiên chạy đến giữa đường nhặt bong bóng, cùng với chiếc xe tải đang chạy tới.
Anh ta không hề nghĩ ngợi, theo bản năng xông lên đẩy cậu bé ra.
Còi, phanh, la hét, khóc lóc...
Trữ Duy Khiêm cho rằng mình sẽ chết. Khi nhìn quả bóng bay màu lam bay xa, trong đầu anh thậm chí có một ý niệm, cứ như vậy mà chết, cũng không có gì không tốt.
Sống, cũng quá vô nghĩa.