Sau mười phút nghỉ ngơi thì tiếp tục quay phim.
Có thể là vì vừa mới nghỉ ngơi một đoạn thời gian, trạng thái giữa Thẩm Túy và Lâm Trà lại tốt hơn rất nhiều, loại cảm giác xa cách mà Triệu Tân Nam cảm giác được lúc trước cũng biến mất không thấy.
Lâm Trà khi thì căm giận trừng mắt nhìn Thẩm Túy, khi thì tức giận đến phồng má, nhưng dưới ống kính của Triệu Tân Nam, những thứ này căn bản không tính là gì, ngược lại càng giống tình nhân nhỏ làm nũng và oán giận.
"Hiện tại cảm giác không tệ, Thẩm lão sư, tiếp theo là tình tiết cậu đeo dây chuyền cho Trà Trà, hai người phải biểu hiện hết sức mập mờ một chút, chúng tôi sẽ cắt nhiều góc nhìn đồng thời quay chụp!"
Nhân viên công tác đưa dây chuyền sản phẩm mới tới, Thẩm Túy nắm hai đầu dây chuyền đứng phía sau Lâm Trà.
Lâm Trà vểnh cái mũi khéo léo, lần nữa trừng mắt nhìn Thẩm Túy.
Nhưng cô cố gắng chọn điểm mù của ống kính, không để máy quay quay được.
Ngoài mặt, cô vẫn hòa khí, cười đến ngọt ngào.
Nhưng ở trong tiếng lòng, Lâm Trà không kiêng nể một chút nào, âm thanh lớn như là phát radio -
[Thẩm Túy đồ tồi tệ nhà anh! Vừa mới chê mặt tôi to sao? Do tay của anh lớn đó! Tay của tôi cũng rất lớn đó!]
[Người xấu]
[Bại hoại!]
[Nếu không phải xem anh là tiền bối. Tôi... tôi... ]
Triệu Tân Nam hô diễn, Thẩm Túy dựa theo kịch bản tiến lại gần Lâm Trà, mùi hormone nam tính, là mùi t.h.u.ố.c lá bạc hà.
Bởi vì dựa vào rất gần, mặc dù da thịt vẫn chưa tiếp xúc, nhưng Lâm Trà cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể từ sau lưng truyền đến.
Đột nhiên tiếng lòng Lâm Trà nhỏ đi, đầu óc cũng trống rỗng.
Thậm chí ngay cả muốn phàn nàn cũng quên.
Cô cảm giác được nhiệt độ xâm lấn kia, bò lên da thịt của mình, từng tấc từng tấc, giống như có người ngăn chặn hô hấp của cô, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Bên tai, còn có nhịp tim dồn dập và nhanh chóng của cô.
Thịch thịch thịch...
Lâm Trà chưa bao giờ nghĩ tới, tim mình lại vì một người mà có thể đập nhanh như vậy.
Cô choáng váng!
Anh càng tới gần, cái loại cảm giác căng thẳng cùng k1ch thích này lại càng mạnh.
Dường như bên tai cô không chỉ có nhịp tim của mình, còn có tiếng hô hấp của anh, rất gấp gáp, giống như là th ở dốc.
Có phải vì quá gần không?
Hay là cô nghe nhầm?
Đây là loại cảm giác rất kỳ quái Lâm Trà đã lâu không cảm nhận được, giống như từng trải qua, không có chán ghét.
Thậm chí, cô còn có chút chờ mong.
Ầm!
Dây chuyền được cài lại, dây chuyền kim cương màu hồng hoa mỹ tinh xảo treo trên cổ Lâm Trà.
Xung quanh đèn sáng chiếu tới, mặt cắt kim cương chỉnh tề phản xạ ánh sáng chói mắt, rực rỡ lóa mắt.
Kết thúc rồi.
Vở kịch này, kết thúc rồi.
Lâm Trà thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có giọng nói trầm thấp nhưng lại không trầm như Thẩm Túy cô biết. "Sau khi trở về, sẽ nhớ tôi sao?"
Giọng điệu bình thản, lại không hiểu sao có loại năng lực mê hoặc lòng người, giống như câu nói kia không phải truyền vào lỗ tai, mà là trêu chọc tiếng lòng, ngay cả trái tim cũng không nhịn được mà run lên một chút.
"Cái gì...
Theo bản năng Lâm Trà quay đầu lại, lại nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Túy gần trong gang tấc, sống mũi cao thẳng giống như núi xa, bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, mà cọ qua chóp mũi nho nhỏ của Lâm Trà, đúng là cũng mang theo nhiệt độ của anh.
Lâm Trà giật mình, theo bản năng lùi về phía sau.
Một giây sau, phía sau không có điểm tựa, Lâm Trà hô lên một tiếng ngã ngửa.
Cũng không biết ngã xuống đất sẽ đau thế nào.
Trong lúc trời đất quay cuồng, Thẩm Túy đã tiến về phía trước một bước, dễ dàng ôm lấy eo của Lâm Trà, phản lực làm cho cô nhào vào trong lòng Thẩm Túy!
Lâm Trà còn chưa kịp phản ứng, lại ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá bạc hà quen thuộc kia.
Đó là mùi của anh.
"Sau khi trở về sẽ nhớ tôi sao?"
Thẩm Túy lại hỏi một lần nữa.
Lâm Trà ngây dại, cảm giác đầu ong ong, loạn thành từng đợt căn bản tìm không thấy ngọn nguồn, ngay cả hô hấp đều không hiểu sao dồn dập lên.