Một cậu sinh viên đứng lên: "Nhưng chúng tôi rất muốn thông qua cơ hội này, quay một quảng cáo phi lợi nhuận, phòng ngừa sự kiện bắt nạt trong trường!"
Thiếu niên mang theo mấy thành viên câu lạc bộ kịch, cúi người thật sâu với Liễu Minh Khiêm.
Ánh mắt Liễu Minh Khiêm đảo qua, thấy đều là những đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, rất trẻ, ánh mắt trong suốt. Không nói đến diễn xuất của bọn họ như thế nào, nhưng nếu như là sinh viên ngành sân khấu, bản sắc diễn xuất nhất định thích hợp.
Đám người Lục Yên Yên nghe Liễu Minh Khiêm nói chuyện với Thiệu Hưng Bang, cũng đánh giá những đứa trẻ này.
Không giống như Liễu Minh Khiêm tìm kiếm độ phù hợp với vai diễn, Lục Yên Yên hoàn toàn quan sát những sinh viên này từ góc độ nghệ sĩ.
Đại đa số sinh viên câu lạc bộ kịch, nhan sắc đều bình thường, có thể bởi vì gia cảnh giàu có biết ăn mặc, cho nên nhìn đẹp hơn một chút so với sinh viên bình thường, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây.
Nhưng, sinh viên nam vừa mới cúi đầu kia, lại làm cho Lục Yên Yên có ánh nhìn đánh giá khác.
Ước chừng cậu ấy mười bảy mười tám tuổi, cao đại khái một mét tám ba, dáng người hơi gầy, là rất khỏe mạnh gầy gò, cho dù ném vào trong giới giải trí, cũng là một mầm non tốt.
Cậu bé này cũng có nhan sắc đó!
Lục Yên Yên một bên cắn hạt dưa, một bên cùng Lâm Trà tán gẫu nói:
"Thu hút nhỉ? Nhan sắc này nếu cho vào nhóm người mới ở công ty chúng ta có thể xếp top 3 ấy!
Lâm Trà cắn hạt dưa, im lặng không lên tiếng quét mắt nhìn sinh viên nam đối diện, tròng mắt đảo quanh. [Ừm... ]
[Em trai này đúng là đẹp trai... Nhưng đại tiểu thư và Liễu lão sư không biết rồi, em trai này là con trai của Thiệu Hưng Bang]
[Tuy rằng đây chỉ là phim ngắn phi lợi nhuận nhưng để cho con trai mình làm diễn viên chính, ít nhiều cũng có chút ý riêng muốn nâng đỡ con trai. ]
Gì cơ?
Lục Yên Yên cùng Liễu Minh Khiêm sửng sốt hai giây, chợt lập tức mở ra danh sách thành viên câu lạc bộ kịch, quả nhiên, nhìn thấy tên thiếu niên kia — Thiệu Vũ Khiêm!
Họ Thiệu này cũng không thường thấy!
Thiệu Vũ Khiêm, Thiệu Hưng Bang, mặc dù thành viên câu lạc bộ kịch giới thiệu không viết về cha mẹ, nhưng quan hệ giữa hai người không cần nói cũng biết!
Thiệu Hưng Bang giật mình trừng to mắt, ông ta vừa mới uống trà nghe vậy lập tức bị sặc nước trà, liên tục ho khan.
Ai?
Ai đang nói vậy?
Ông ta quét mắt nhìn một vòng, vừa lúc thấy Lâm Trà ngồi ở khu nghỉ ngơi.
Lâm Trà chú ý tới ánh mắt Thiệu Hưng Bang đột nhiên nhìn tới, cũng sửng sốt trong chớp mắt.
[Vì sao Thiệu Hưng Bang lại nhìn mình?]
[A... Hẳn là không phải nhìn mình mà là nhìn các khách mời?]
[Chúng tôi chỉ tới trốn việc thôi, không ai muốn cướp cơ hội nổi danh của con trai ông đâu, đừng ném nồi này lên đầu chúng tôi!]
Mặt Thiệu Hưng Bang đỏ bừng.
Nhất là khi ông ta quét mắt nhìn qua Liễu Minh Khiêm, phát hiện Liễu Minh Khiêm đang nghiền ngẫm nhìn mình.
Thì ra... Liễu Minh Khiêm cũng có thể nghe được suy nghĩ của Lâm Trà?
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra: "Đạo diễn Liễu."
Thiệu Hưng Bang thấy khó hiểu nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, ông ta l.i.ế.m li3m môi, không nhanh không chậm giải thích:
"Chuyện này quả thật có một chút ý riêng của tôi, nhưng tôi cũng nghiêm túc muốn quay phim phi lợi nhuận.
Trong giới đều như vậy, thỉnh thoảng nhét một hai người, cũng không kỳ quái chứ..."
Liễu Minh Khiêm đặt tay lên tay vịn ghế đạo diễn, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ.
Chẳng trách muốn dùng câu lạc bộ kịch trong trường học, thì ra Thiệu Hưng Bang muốn nâng đỡ con trai của mình.
Cũng đúng, cậu trai có gương mặt khá tốt, rất thích hợp để tiến vào giới giải trí.
Khởi điểm của phim ngắn phi lợi nhuận tuy rằng thấp, nhưng mang năng lượng tích cực, lại có thể thể hiện diễn xuất, sau này nhét cậu ấy vào mấy bộ phim khác cũng dễ dàng hơn rất nhiều.