Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

chương 103: ngoại truyện (3)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ninh Tễ thấy dáng vẻ này của hắn, trái lại có hơi buồn cười. Đầu ngón tay y khẽ giật, ngay khi chàng thanh niên muốn làm nũng thì lập tức thu tầm mắt về.

Sở Tẫn Tiêu đành phải thở dài.

Có điều lúc này tính xấu của Long tộc cũng lộ ra, tuy vờ rằng mình rất tiếc nhưng thực tế hắn vẫn không bỏ cuộc.

Dù sao... hắn nhìn sư tôn rồi nghĩ, xuống núi mới bị cấm chung phòng mà, hình như lúc còn trên núi làm gì có lệnh cấm rõ ràng nào đâu.

Đó có đại biểu cho việc bây giờ hắn có thể không nhỉ?

Nghĩ vậy, Sở Tẫn Tiêu lập tức bắt lấy sơ hở trong lời nói của sư tôn, nhân lúc chưa xuống núi mà lại lời lẽ hùng hồn chung giường với sư tôn đêm nay.

Lần này Ninh Tễ hết cách, y cau mày nhìn người đứng trước giường, sau vài lần ném Sở Tẫn Tiêu hóa thành Huyền long ra ngoài bất thành, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp cho hắn ngủ cạnh giường.

............

Thời gian trên núi trôi qua rất nhanh, sáng hôm nào Ninh Tễ cũng tu luyện, đến tối thì ném Huyền long ra ngoài, mãi đến khi đại bỉ Cửu Châu đến Ninh Tễ mới xuống núi.

Hiện giờ tu vi y phi thường, chỉ thiếu một bước là sẽ phi thăng nên việc đi lại giữa các nơi đã không còn chậm như lúc trước nữa. Thần tiên có thể thu đất thành tấc, đến cảnh giới của y cũng không ngoại lệ. Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu chỉ mất một canh giờ đã tới đài Kiểm Vân của Ngọc Thanh Tông.

Nơi đó vẫn giống như trước đây, chẳng có gì thay đổi cả.

Ninh Tễ thu tầm mắt về, lúc này rốt cuộc Sở Tẫn Tiêu cũng trở lại dáng vẻ Long quân trước mặt người khác. Nhưng khi hắn giữ vẻ uy nghiêm, ánh mắt vẫn nhìn sư tôn.

Dáng vẻ này trước mặt người ngoài là tình cảm hai người sâu đậm, không muốn xa nhau dù chỉ một khắc.

Dược Mục đến đây nghênh đón thấy được cảnh như vậy thì không khỏi giật giật khóe miệng, chỉ thấy Sở Tẫn Tiêu chiếm bá kiếm tôn trên núi tuyết lâu vậy rồi, bây giờ khó khăn lắm kiếm tôn mới ra ngoài thế mà cũng không buông lơi.

Như chó ngậm xương vậy.

Dược Mục thầm mắng Sở Tẫn Tiêu trong lòng, nhưng nhận ra mình hình dung như vậy thì liên quan đến tiên tôn, lúc này mới vội đè suy nghĩ này xuống.

Giây phút gặp mặt ngắn ngủi, Ninh Tễ cũng không nhìn ra ông nghĩ gì. Dược Mục lên tiếng, y khẽ gật đầu.

"Đã bắt đầu chưa?"

Dược Mục cười nói: "Vẫn chưa, đều đang đợi kiếm tôn cả."

"Mấy thanh niên đó vừa nghe hôm nay kiếm tôn sẽ đến là hưng phấn không chịu được."

Hiện giờ Ninh Tễ hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu Cửu Châu, dù là danh hiệu kiếm tôn hay là chiến quả ép lui Ma tộc đều chưa từng hết thời trong Tu Chân giới.

Những đệ tử trẻ đó tất nhiên đều sẽ coi y như đối tượng ngưỡng mộ.

Chẳng qua mấy năm nay kiếm tôn mai danh ẩn tích nên bọn họ chưa từng gặp. Bây giờ nghe nói kiếm tôn sẽ đến đại bỉ Cửu Châu thì kích động vô cùng, mọi người đều muốn ra sức thể hiện trước mặt kiếm tôn.

Nhưng Ninh Tễ lại chẳng nói gì.

Uy áp trên đài mây tan đi, Ninh Tễ không trực tiếp lộ diện mà chỉ nhìn phía dưới từ xa, rồi cùng Sở Tẫn Tiêu đến chỗ ngồi mà Dược Mục chuẩn bị.

Lấy tu vi của bọn họ, những đệ tử này chỉ nhìn thấy uy áp của họ chứ không nhìn thấy người thật. Mọi người sau khi biết kiếm tôn đến thì hao tâm tổn trí dồn về phía trước, nhưng đứng ở xa thì không thấy được nên khó tránh khỏi có hơi thất vọng.

Dược Mục nhìn ra ý nghĩ của bọn họ, ông khẽ ho một tiếng, cảm thấy mấy thằng oắt này thật không biết trời cao đất dày, thế mà cũng dám nhớ nhung chân dung của tôn thượng?

Sắc mặt ông thoáng sa sầm, ho khan nhắc nhở một tiếng rồi mới nói vài câu xã giao, sau đó tuyên bố bắt đầu.

Đại bỉ Cửu Châu không phải việc nhỏ, bấy giờ mọi người đều lên tinh thần.

Lúc này họ thầm an ủi bản thân: Dù vừa rồi không thấy kiếm tôn nhưng kiếm tôn ngồi ở đây kia mà. Bọn họ thầm nghĩ vậy, nghĩ người mình ngưỡng mộ ngồi trên đài nhìn mình thì càng không muốn thua.

Lần này bên dưới đều là tinh anh trẻ tuổi, trận so tài này cũng có chút thú vị.

Ninh Tễ nhìn nhìn rồi nhớ năm đó Sở Tẫn Tiêu không có yên tĩnh như hôm nay.

Khi y say sưa nghĩ, hiển nhiên Sở Tẫn Tiêu cũng nghĩ đến chuyện đó, hắn duỗi tay nắm lấy tay Ninh Tễ rồi quay đầu sang.

"Nhắc mới nhớ, có lẽ khi đó ta cũng lớn chừng này."

Ninh Tễ khẽ gật đầu rồi nhướng mày nhìn hắn, dừng một chút rồi nói: "Khi đó da mặt của ngươi cũng đâu có dày như bây giờ."

Khi đó sau khi bị y từ chối, Sở Tẫn Tiêu đỏ hoe hai mắt không dám đến gần y nữa. Khác xa với hiện tại, bị đá xuống giường cũng tự mình bò lên.

Sở Tẫn Tiêu nghe sư tôn nói thế cũng không thấy giận, chỉ như ghen tuông hỏi: "Thế sư tôn thích ta của khi đó hay thích ta của bây giờ?"

Ninh Tễ:......

Y thực sự không ngờ rằng đến giấm của mình mà Sở Tẫn Tiêu cũng ăn. Có điều nghĩ đến khả năng hắn sẽ mượn điều này để phá quy định tối nay không được chung phòng, Ninh Tễ lập tức không đáp lời hắn nữa.

Sở Tẫn Tiêu thấy y không nói nữa cũng không nhụt chí, chỉ nắm sư tôn tay nhìn dưới đài.

Khi hai người đang nói chuyện cũng không chú ý đến ánh mắt cách đó không xa.

Hôm nay Tạ Dữ Khanh cũng đến đại bỉ Cửu Châu, song có lẽ cũng chỉ có Ngô Cương biết hắn đến vì lý do gì.

Đã lâu rồi không gặp Ninh Tễ, Tạ Dữ Khanh thầm nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng mình và Ninh Tễ gặp nhau, lại không ngờ rằng là hôm nay, thậm chí hắn còn chẳng chào hỏi đối phương.

Khi thấy bóng dáng của Ninh Tễ xuất hiện, ngón tay hắn theo bản năng co lại, khẽ cười khổ.

Lâu vậy rồi mà Tạ Dữ Khanh vẫn chẳng cách nào buông bỏ được. Chỉ cần nhìn thấy y hắn sẽ không tự chủ được.

Nhưng Tạ Dữ Khanh biết mình đã sớm không còn cơ hội nữa. Dù Ninh Tễ có không kết làm đạo lữ với Sở Tẫn Tiêu thì hắn cũng sẽ không có cơ hội.

Hắn lặng lẽ nhìn Ninh Tễ trong đám đông, muốn ghi tạc y xuống đáy lòng. Vì hắn biết sau đại bỉ Cửu Châu chỉ e là nhiều năm nữa sẽ không còn gặp được Ninh Tễ.

"Lâu chủ à." Thấy hắn như thế, Ngô Cương có hơi xót xa.

Tạ Dữ Khanh khẽ lắc đầu không nói gì, năm đó sau khi được Ninh Tễ cứu về Tạ Dữ Khanh đã tổn thương căn cơ, cũng may gần đây tu vi đã về lại Hóa Thần kỳ.

Nhưng tu vi khôi phục không đại biểu cho tâm cảnh cũng khôi phục. Suy cho cùng, Tạ Dữ Khanh cũng không kinh tài tuyệt diễm như lâu chủ Cô Nguyệt lâu năm đó.

Trận đấu này diễn ra từ rạng đông đến trời tối mới kết thúc.

Khổng Linh trốn trên đường đi về phòng trọ của Ninh Tễ, hắn biến thành quả trứng tiên hạc rồi tự đặt mình trong bụi cỏ.

Nhưng Ninh Tễ lại về đường khác.

Như trời xui đất khiến. Khổng Linh đợi cả đêm vẫn không chờ được Ninh Tễ.

Hắn bỡn cợt ký ức của Ninh Tễ rồi lừa y vào cung Yêu Vương nên không đợi được y. Bây giờ nhiều năm sau trốn trong bụi cỏ hệt như năm đó cũng chẳng đợi được y.

Mấy năm nay Khổng Linh giấu sắc mặt, lúc này lại để lộ ra nét hoảng loạn.

Hắn siết chặt tay, ý nghĩ duy nhất lúc này là quả nhiên chẳng còn cách nào khác.

Không hiểu sao hắn muốn mình quay về quá khứ, khi đó mình thực sự chỉ là trứng tiên hạc thì tốt biết mấy, nhưng rốt cuộc lúc này cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Sau khi biến thành trứng không đợi được Ninh Tễ, hắn chỉ đứng từ xa nhìn y một cái. Hắn sợ mình thấy cảnh tượng y ở bên Sở Tẫn Tiêu sẽ càng khiến hắn đau khổ.

Lần đầu tiên Khổng Linh thấy đau khổ vì tình, nhưng rơi vào tình trạng như này cũng là vì tự làm tự chịu.

Ninh Tễ không thấy hắn, y cầm kiếm đi vào viện.

Sở Tẫn Tiêu đi mua bánh quy hoa hồng cho sư tôn.

Lúc trước ở Long vực hắn cũng từng mua một ít, tuy ngoài mặt sư tôn không nói gì. Nhưng thấy y ăn một miếng, Sở Tẫn Tiêu biết ngay sư tôn thích. Bây giờ thấy chỗ này có bán, trận đấu vừa kết thúc là hắn vội đi mua ngay.

Bánh quy này ăn nóng mới ngon. Hắn dùng linh lực giữ ấm nhiều lần, chắc là không đến mức lạnh.

Sở Tẫn Tiêu không mất bao nhiêu thời gian đã quay về. Lúc hắn về nào ngờ lại gặp được bóng người quen thuộc ngoài viện.

Mấy năm nay Tô Phong Diễm vẫn ở lại Ngọc Thanh Tông, hiện giờ đã lần nữa tu luyện về cảnh giới ban đầu. Theo tu vi tăng trưởng, lúc này một ít đặc điểm của gã cũng hiện ra trên người gã.

Lần đầu tiên gặp lại gã sau nhiều năm, Sở Tẫn Tiêu đã nhớ ra thân phận thật của gã.

Có điều thấy gã từ trong viện sư tôn bước ra, nói vậy có lẽ sư tôn cũng đã biết từ lâu. Hắn cũng không thấy ngạc nhiên, nét mặt vẫn thản nhiên.

Mấy năm nay Tô Phong Diễm vẫn nhớ lời Ninh Tễ nói.

Cũng vì vậy nên sau khi đổi thân phận gã chưa từng làm chuyện gì ác. Lần đầu tiên gã mừng vì mình kiềm chế được, bây giờ mới dám gặp Ninh Tễ.

Dù người nọ vẫn lạnh nhạt với gã.

Tô Phong Diễm nhớ đến khuôn mặt dưới ánh nến vừa rồi của Ninh Tễ, lòng khẽ nhúc nhích.

Cuối cùng sau khi ra ngoài gã chậm rãi buông tay ra.

Gã thầm biết từ khi bắt đầu đã sai rồi, kết cục như vậy của gã và Ninh Tễ là kết quả tốt nhất rồi.

Hai người vốn chỉ lướt qua nhau, Tô Phong Diễm quay đầu nhìn căn phòng đang sáng đèn, khi Sở Tẫn Tiêu nhíu mày nhìn gã, gã chỉ nói: "Ngươi thực sự rất may mắn."

May mắn cái gì?

Lòng hai người đều biết rất rõ.

Sở Tẫn Tiêu lận đận cả đời, điều duy nhất hắn may mắn hơn Tô Phong Diễm chính là gặp được Ninh Tễ.

Màn đêm bao trùm lên người Tô Phong Diễm, gã xoay người rời đi.

Sở Tẫn Tiêu rủ mắt dừng bước chân, cuối cùng giấu thần sắc tiếp tục bước đi.

Ninh Tễ nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên. Lúc này trước mặt y là một bức thư, là từ vực Vô Tẫn gửi đến. Sau khi vực Vô Tẫn đóng lại Ma tộc không cách nào ra ngoài, có thể thấy để gửi được bức thư này ra ngoài đã tốn không ít công sức.

Ninh Tễ không mở bức thư này ra, y chờ khi Sở Tẫn Tiêu về mới đưa cho hắn.

Sở Tẫn Tiêu giật mình.

Hắn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của sư tôn dưới ánh nến thoáng dịu dàng đi, y mím môi nói: "Chúng ta là đạo lữ."

Nên y cũng sẽ bảo vệ tâm trạng của Sở Tẫn Tiêu.

Y không hủy thư của Lâu Nguy Yến.

Chỉ đưa cho Sở Tẫn Tiêu rồi cùng nhau đọc, đó là sự tín nhiệm tôn trọng vô cùng. Tim Sở Tẫn Tiêu như có thứ gì đó đục khoét, có hơi nghẹn lại.

Tất nhiên là bức thư kia không viết gì thêm.

Lâu Nguy Yến có kiêu ngạo của chính mình, ngày ấy hắn ta không nói thì trong thư cũng sẽ không nói.

Chỉ có câu cuối cùng mới là sự thật.

—— Hắn ta nói mình sẽ đổi đạo.

Ninh Tễ cũng đoán được điều này. Dựa vào trình độ Lâu Nguy Yến cắn nuốt ma hồn rồi bị tâm ma phản phệ, nếu hắn ta không đổi thì chỉ e sẽ không sống được.

Có điều bức thư này lại khiến Ninh Tễ để bụng chuyện khác.

Lúc này y không nói gì.

Mãi đến khi ăn bánh quy hoa hồng, rồi nghe Sở Tẫn Tiêu nói mấy câu. Lúc đi ngủ, Huyền long kia lại theo thường lệ bám lấy y không chịu đi.

Mỗi lần Sở Tẫn Tiêu chơi xấu đều sẽ làm thế, Ninh Tễ vốn không buông chiều hắn. Nhưng hôm nay gặp rất nhiều người, lòng y có hơi phức tạp nên không từ chối hắn.

Cả đêm hai người thực sự chỉ ngủ cùng giường, ánh nến yếu ớt lay lắt, Sở Tẫn Tiêu lặng lẽ ôm y. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Ninh Tễ mới hỏi: "Lúc trước ngươi cũng từng đổi đạo à?"

Nghe Lâu Nguy Yến nói, cách chóng thành tựu cắn nuốt hồn thể này ắt sẽ ảnh hưởng đến thân thể. Năm đó khi ở Long vực, vì nóng lòng muốn mạnh hơn nên Sở Tẫn Tiêu đã cắn nuốt không ít long hồn.

Đợi rất lâu Ninh Tễ mới hỏi vấn đề này.

Sở Tẫn Tiêu chậm rãi siết chặt tay, nghe sư tôn hỏi thế thì nở nụ cười.

"Sư tôn đừng lo, đây đã là chuyện của quá khứ rồi."

Hắn không thừa nhận chuyện mình đã đổi đạo.

Đuôi chân mày Ninh Tễ thoáng dừng lại, y vẫn hỏi:

"Đạo của ngươi là gì?"

Tư thế lúc này của hai người là tư thế thân mật nhất, y và Sở Tẫn Tiêu tâm thần tương liên, y có thể cảm nhận được sự rung động khẽ khàng, dịu dàng vô cùng cảm xúc của hắn.

Trong nháy mắt khi Sở Tẫn Tiêu ôm y, trái tim hai người như kề sát bên nhau.

Sở Tẫn Tiêu cúi đầu nhìn y, khi vụn băng trong mắt sư tôn rút đi, hắn cười nói: "Sư tôn thơm ta, ta sẽ nói cho sư tôn biết."

Hắn không tin sư tôn sẽ hôn hắn. Nào ngờ vừa dứt câu, Ninh Tễ đã thật sự ngẩng đầu đến gần.

Trong bóng đêm, Ninh Tễ nghe Sở Tẫn Tiêu nói: "Đạo của ta là sư tôn."

Hắn nhìn vẻ mặt của Ninh Tễ, thấy sư tôn ngẩn người rồi từ từ cau mày, Sở Tẫn Tiêu lập tức chơi xấu biến thành Huyền lòng quấn lấy tay sư tôn.

"Đêm khuya rồi, sư tôn mau ngủ đi."

Đau đớn khi đổi đạo không khác gì đập nát người thành từng mảnh rồi sống lại, hồi ấy đau lắm, nhưng giờ đã qua cả rồi. Thời điểm hắn quyết định không màng tất cả mà yêu sư tôn đã chấp nhận chịu mọi đớn đau.

Sở Tẫn Tiêu cũng không hối hận, có nghìn lần vạn lần thì hắn vẫn sẽ làm vậy.

Hắn biết nếu bây giờ nói ra thì sư tôn sẽ thương hắn, Sở Tẫn Tiêu lập tức dùng dáng vẻ vô lại lấp li3m cho qua.

Trong thâm tâm hắn, có được sư tôn tốt như vậy đã khiến lòng hắn bủn rủn, sao có thể để y vì những chuyện đó mà buồn được. Sở Tẫn Tiêu chơi xấu cười cười, ngay sau đó được một bàn tay lành lạnh sờ sừng rồng.

Đầu ngón tay sư tôn lạnh băng, nhưng Sở Tẫn Tiêu không né tránh, trái lại hắn còn cảm thấy nhiệt độ lạnh như vậy cũng nóng.

Ánh nến đã tắt, trong đêm đen hắn chỉ nghe được câu: "Về sau đừng giấu ta chuyện gì nữa."

Câu nói ấy của sư tôn rất dịu dàng, tim Sở Tẫn Tiêu nóng lên, rồi bị sư tôn giữ chặt tay.

Là tư thế mười tay đan vào nhau.

Ninh Tễ nhìn hắn, y mím môi sự lạnh nhạt trong mắt tan đi: "Ngủ đi, hôm nay ta bảo vệ ngươi."

Không ai biết vẻ mặt lúc này Sở Tẫn Tiêu. Hắn vẫn là Long quân cao quý khôi ngô, nhưng lúc này lại hệt đứa nhỏ được kẹo, đốt ngón tay hắn thoáng run rẩy rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Mãi đến khuya Ninh Tễ cũng đã ngủ thiếp đi, lúc này Sở Tẫn Tiêu mới mở mắt ra, cúi đầu khẽ hôn sư tôn.

Sở Tẫn Tiêu nhìn Ninh Tễ hồi lâu rồi mỉm cười.

Người mà mình ngày đêm nhung nhớ cũng thích mình, lúc này còn ở ngay trong lòng hắn...

Thật tốt.

================

Tác giả có lời muốn nói: Các bạn thân mến, truyện đến đây là kết thúc, ngoại truyện cũng đã xong, cảm ơn mọi người đã đi cùng tôi hành trình này nhé.

Phương trình bậc hai: Lại thêm một phương trình ngọt ngào kết thúc, cám ơn mọi người đã không chê tui edit chậm và vẫn kiên trì đến cuối, thật sự cám ơn gấc nhìu <3333

Và hẹn gặp lại ở một phương trình khác vào một ngày không xa nhó!

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio