Edit: Thư Bê
Beta: Thanh Thanh
~~~
Bàn làm việc của Khương Tiểu Hoa ở gần cửa, lúc Phó Tiểu Ngư bị xách đi, cô ta đang chuẩn bị đi rót nước, vừa bưng ly nước lên, ngẩng mặt thì thình lình nhìn thấy đại Phó tổng cao lớn anh tuấn, lạnh mặt đi về phía Phó Tiểu Ngư, sau đó cánh tay dài duỗi ra nhẹ nhàng xách theo người đi mất.
Khương Tiểu Hoa trợn mắt há hốc mồm, tựa như nhìn thấy ma vào ban ngày vậy.
“Ơ… Ơ…” Cô ta muốn gọi lại không dám gọi, chỉ có thể thấp giọng “Ơ” hai tiếng.
Bộ dạng ngu si lập tức khiến những người khác trong văn phòng ghé mắt nhìn, Trần Ngải Tình ngày thường tuy rằng không gọi là rất hợp với Khương Tiểu Hoa, nhưng nhìn thấy bộ dạng cổ quái này của cô ta thì vẫn buông bút trong tay, đứng dậy đi qua, vỗ vỗ bả vai cô ta, hỏi: “Làm sao vậy? Gặp ma à?”
Khương Tiểu Hoa quay đầu nhìn cô ấy, bộ mặt vặn vẹo, nói: “So với gặp ma còn khủng bố hơn, Phó Tiểu Ngư bị đại Phó tổng xách đi rồi!” Để tăng thêm mức độ đáng tin trong lời nói, cô ta còn học theo động tác vừa rồi của Phó tổng, giơ tay ra kéo phía sau cổ áo Trần Ngải Tình: “Xách như vầy xong đi luôn!”
Trần Ngải Tình: “…”
Có thể không chút do dự mà kéo người đi như vậy, chứng minh quan hệ của hai người không bình thường.
Như liên tưởng đến điều gì đó, hai người đồng thời trừng lớn mắt, nhìn về phía đối phương, kinh ngạc hô lên: “Bọn họ có quan hệ tình cảm mờ ám!”
“Nói bậy gì đấy?” Phía sau hai người bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, dọa hai người nhảy dựng, đồng thời quay đầu nhìn lại, phát hiện là Vu quản lý.
Sau lại nghe Vu Họa nói: “Đừng đoán mò, về làm việc đi.”
Trần Ngải Tình không dám chống đối cấp trên, nghe lời xoay người trở về bàn làm việc, Khương Tiểu Hoa ỷ vào mình có chỗ dựa, lá gan tương đối lớn, không nhịn được hỏi: “Quản lý, Phó Tiểu Ngư với đại Phó tổng có quan hệ gì vậy?”
Vu Hội đã được phía trên dặn dò qua, nhưng tình hình vừa rồi là Phó Minh Nghĩa tự mình xuống dưới bắt người, bà ta cũng nhìn thấy qua cửa sổ, như vậy thì chắc cũng không giấu được, đành nói: “Đều là họ Phó thì có thể là quan hệ gì?”
“Bà con xa thân thích?” Khương Tiểu Hoa suy đoán.
“Nghĩ gần hơn đi.”
Khương Tiểu Hoa trừng mắt: “Chẳng lẽ là… Con gái riêng!”
Vu Hội nhìn cô ta bằng ánh mắt như đang nhìn đứa ngốc, sau đó xoay người trở về văn phòng.
Phó Tiểu Ngư bị xách một mạch lên tầng , lại bị xách vào văn phòng Phó Minh Nghĩa, trên đường đi qua phòng thư kí và văn phòng Phó Minh Lễ, không chỉ rước lấy ánh mắt chú ý của quần chúng ăn dưa mà còn làm cho Phó Minh Lễ theo đuôi bọn họ vào văn phòng.
Phó Minh Nghĩa là nam chính của tiểu thuyết này, tính cách cương nghị, khí chất mạnh mẽ, không có nhiều sở thích, là một người cuồng công việc tiêu chuẩn, sở thích duy nhất có thể nói chính là chụp ảnh Phó Tiểu Ngư, sau đó đăng lên vòng bạn bè. Về chuyện tốt chuyện xấu của Phó Tiểu Ngư, ở trong mắt anh ấy toàn bộ đều đáng yêu, từ phương diện này có thể thấy Phó Minh Nghĩa vô cùng yêu quý em gái mình.
Phó Tiểu Ngư cũng vẫn luôn cho là như vậy.
Nhưng vừa rồi cô vẫn bị sắc mặt lạnh lùng của Phó Minh Nghĩa dọa sợ.
Phó Minh Nghĩa ném Phó Tiểu Ngư lên trên sô pha, sau đó cầm lấy di động, mở tin tức về Cố Thanh Vân, hỏi: “Về tin tức này, em có giải thích gì không?”
Phó Tiểu Ngư vô tội chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Phó Minh Lễ vốn là đứng ở một bên ăn dưa, nghe Phó Minh Nghĩa nói vậy thì anh ta vội vàng thò đầu qua, đoạt lấy di động Phó Minh Nghĩa xem một cái, ngay sau đó lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
“Cái này à!”
Phó Minh Nghĩa nhìn về phía anh ta: “Em biết?”
Phó Minh Lễ “à” một tiếng, nói: “Ngày tham gia tiệc mừng thọ bị em bắt gặp, ngay lúc anh gọi điện thoại cho em.”
Phó Minh Nghĩa nhíu mày: “Em không nói cho anh?”
Phó Minh Lễ nhún vai: “Em đã đồng ý với Tiểu Ngư rằng không nói, nếu em ấy muốn gạt mọi người thì vì sao em phải nói?”
Phó Tiểu Ngư: “…”
Cô phát hiện Phó Minh Lễ không phải tới giúp cô nói chuyện, anh ta chính là tới châm ngòi thổi gió!
Phó Tiểu Ngư vội giơ hai tay làm ra vẻ đầu hàng, nói: “Anh cả, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, em có thể giải thích!”
Phó Minh Nghĩa trừng mắt nhìn Phó Minh Lễ một cái, xoay người ngồi vào sô pha đơn, hai tay khoanh lại, hai chân vắt chéo như một vị thẩm phán tối cao, lạnh lùng mở miệng: “Được, em giải thích đi.”
Phó Tiểu Ngư nhìn vẻ mặt hài hước của anh hai, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh cả, nuốt nước miếng, nói: “Thật ra…”
Không chờ cô nói gì, trợ lý của Phó Minh Nghĩa đi đến cửa văn phòng, gõ cánh cửa đã mở một nửa, nói: “Phó tổng, Cố Thanh Vân tiểu thư chờ ở dưới lầu, cô ấy nói muốn gặp anh.”
Anh em nhà họ Phó: “…”
Bọn họ đang nhắc Tào Tháo, Tào Tháo cũng đã ở tầng dưới chờ, tốc độ quả thực còn nhanh hơn tên lửa.
“Tiểu Ngô, cậu đi xuống đưa cô ấy lên đi.” Phó Minh Nghĩa nói.
Trợ lý tuân lệnh, vội xoay người đi đón người.
Phó Tiểu Ngư lo lắng mím môi, do dự nói: “Vậy… Em còn cần tiếp tục giải thích không?”
Phó Minh Nghĩa nheo lại mắt, ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Không cần, chờ cô ấy đi lên rồi giải thích.” Nói xong, anh ấy bắt đầu đứng dậy cởi áo khoác tây trang, cởi bỏ nút tay áo, lại chậm rì rì xắn tay áo lên.
Phó Minh Lễ xem động tác của anh ấy thì tiện hề hề cười nói: “Anh cả đây là chuẩn bị đánh nhau với Cố tiểu thư một trận à?”
“Nghe nói tán thủ của cô ấy không tồi, anh không ngại bàn luận cùng cô ấy một chút.” Phó Minh Nghĩa lạnh lùng nói.
Phó Tiểu Ngư liên tục xua tay: “Anh cả, chị Cố tốt xấu gì cũng là con gái, anh tức giận cũng không thể ra tay đâu!”
Phó Minh Nghĩa liếc cô một cái, nói: “Em câm miệng.”
Phó Tiểu Ngư: “…”
Vài phút sau, trợ lý Tiểu Ngô đưa Cố Thanh Vân đến cửa văn phòng, Cố Thanh Vân mặc áo sơ mi trắng và quần tây cắt cúp, một thân đồ công sở gọn gàng, trên tay cầm túi hồ sơ da trâu, đứng ở cửa nhìn vào trong, ngay sau đó hơi mỉm cười, dùng tiếng nói trung tính đặc trưng của mình nói: “Đủ người nhỉ.”
Phó Tiểu Ngư ở dưới ánh mắt nghiêm khắc của anh cả, không dám làm gì quá rõ ràng, chỉ nâng tay phải lên một góc độ nhỏ vẫy vẫy tay với anh, xem như chào hỏi.
“Mời vào, Cố tiểu thư.” Phó Minh Nghĩa nói.
Đối mặt với áp suất thấp vô hình của Phó Minh Nghĩa, ngược lại Cố Thanh Vân cũng không luống cuống, khóe miệng mang theo ý cười, nhấc chân đi vào, cuối cùng còn thuận tay đóng cửa văn phòng lại.
Không chờ Cố Thanh Vân mở miệng, Phó Minh Nghĩa đã nói: “Cố tiểu thư, cô tới giải thích về lời đồn đại trên Weibo sao? Người khác có lẽ không biết, nhưng lễ phục Tiểu Ngư mặc ngày đó là tôi đưa cho em ấy.”
Tuy rằng cô gái trên ảnh chụp đã được đánh mosaic, nhưng Phó Minh Nghĩa nhận ra cái kia váy, cũng liếc mắt một cái là nhận ra Phó Tiểu Ngư.
Cố Thanh Vân quay đầu nhìn về phía Phó Tiểu Ngư, cười cười với cô rồi mới nói với Phó Minh Nghĩa: “Thật ra tôi không tới vì việc này, nhưng cũng có thể thuận tiện giải thích một chút. Ngày đó tôi chỉ là tìm Tiểu Ngư diễn một vở kịch, không phức tạp như các anh nghĩ, yên tâm, giới tính của Tiểu Ngư rất bình thường, em ấy thích đàn ông, đàn ông cao, đẹp trai.”
Anh em nhà họ Phó: “…”
Phó Minh Lễ tức giận nói: “Nhưng ảnh chụp hai người bị đăng lên Weibo, thân phận của em ấy có nguy cơ bị lộ!”
“Yên tâm, việc này tôi đã xử lý, lúc này chắc tin tức kia đã bị xóa hết rồi.”
Nghe lời này của anh, Phó Minh Nghĩa lại cầm lấy di động, làm mới giao diện vừa rồi, quả nhiên thông báo của Weibo đã bị xóa, ngay cả tài khoản đăng tin tức giải trí cũng bị khóa.
Động tác thật nhanh.
Phó Minh Nghĩa tạm thời đè cảm xúc xuống, không phát tác nữa mà nhìn Cố Thanh Vân hỏi: “Vậy cô tới làm gì?”
Cố Thanh Vân giơ túi hồ sơ trong tay, nói: “Tôi tới cho các anh một ít đồ tốt.”
Phó Minh Nghĩa nhíu mày, tiếp nhận túi hồ sơ rồi mở ra, rút một chồng văn kiện từ bên trong ra, mới vừa xem một cái, sắc mặt của anh ấy lập tức trầm xuống, Phó Minh Lễ cảm thấy lạ, cũng thò đầu lại gần xem, vừa thấy thì lập tức trợn to mắt.
“Tư liệu đấu thầu hiệp ước Use?”
Cố Thanh Vân gật đầu: “Tôi dùng một chút thủ đoạn đặc biệt lấy được từ chỗ Cố Ứng Thừa.”
“Vì sao cô lại giao cái này cho chúng tôi?” Phó Minh Nghĩa hỏi: “Theo như phương án đấu thầu này của anh ta, Cố thị nhất định có khả năng hợp tác cùng với Use.”
Cố Thanh Vân nhướng mày, nói: “Phó đại thiếu có nghe nói gần đây Cố thị có chút không yên ổn không?”
Phó Minh Nghĩa không mở miệng, nhưng Phó Minh Lễ lại cười nói: “Anh trai tôi có nghe nói hay không tôi không biết, nhưng thật ra vòng bạn bè của tôi rất rộng, nghe nói các cổ đông của Cố thị muốn lật bài ngửa, hai ngày này cổ phiếu giảm không ít.”
Cố Thanh Vân cười, vẻ mặt bình tĩnh, lời nói ra lại rất mạnh mẽ: “Nhị thiếu nói không sai, sự thật là như thế này, con trai ngoài giá thú của ba tôi muốn cướp vị trí chủ nhà nên đã liên hợp với một nhóm cổ đông lâu năm của Cố thị để phế bỏ tôi, tôi chỉ có thể cùng đường mà phản kích thôi.”
Phó Minh Nghĩa nhìn anh, hỏi: “Những cái đó đều là nội tình của Cố thị, bây giờ cô nói với chúng tôi, không sợ chúng tôi bán đứng cô sao?”
Cố Thanh Vân nói: “Tôi tin tưởng nhân phẩm của Tiểu Ngư, cho nên muốn đánh cuộc một kèo nhân phẩm hai người anh của em ấy, tôi đưa cái này tới, đối với các anh mà nói là trăm lợi không hại, sao các anh lại muốn bán đứng tôi chứ?”
Phó Minh Lễ cười lạnh: “Nói không chừng là do chúng tôi nhìn cô không vừa mắt?”
Cố Thanh Vân: “…”
Nhìn Phó Tiểu Ngư, lại nhìn hai anh em nhà họ Phó, Cố Thanh Vân tiến lên một bước muốn lấy túi hồ sơ về, nói: “Nếu như vậy, các anh coi như tôi chưa từng tới đi.”
Phó Minh Nghĩa vẫn cầm túi hồ sơ, nói: “Cô muốn chúng tôi làm cái gì?”
Cố Thanh Vân cười khẽ ra tiếng, nói: “Chỉ cần không cho Cố Ứng Thừa cướp hiệp ước đi là được.”
Nói tới đây, hai bên xem như bước đầu đạt thành ý đồ hợp tác, Cố Thanh Vân thấy đã nói xong chuyện chính sự, bèn nói tiếp: “Tôi có thể mượn Tiểu Ngư một chút không? Đi ăn một bữa cơm trưa.”
Từ khi bọn họ nói chuyện Phó Tiểu Ngư đành an tĩnh mà nghe, vừa nghe tới đây mắt sáng ngời, lại nghe hai anh trai trăm miệng một lời nói: “Không được!”
Phó Minh Nghĩa có khí phách nói: “Trước khi lời đồn đại không biến mất, hai người đều không được phép gặp mặt!”
Phó Tiểu Ngư: “…”
Cố Thanh Vân: “…”
Đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn có gia trưởng gậy đánh uyên ương chứ!
Một tuần sau, cùng ngày Use công bố công ty hợp tác, Cố thị cử hành đại hội cổ đông quý ba.
Bởi vì Cố Khải Triệu an bài rồi xúi giục ở giữa nên lần này nhóm người tham dự hội nghị đại cổ đông ngoài ý muốn đầy đủ hết, Cố Khải Triệu càng công khai mà đưa Cố Ứng Thừa đến tham gia hội nghị.
Trong lòng nhiều người đều rõ ràng, hội nghị lần này qua đi, bố cục quyền lợi Cố thị chắc chắn sẽ xuất hiện biến động rất lớn.
Tuy nhiên, trước khi hội nghị chính thức bắt đầu, thân ở trung tâm gió lốc – Cố Thanh Vân lại chậm chạp không xuất hiện.
Cố Khải Triệu ngồi đối diện Cố Hạc, cổ đông lâu năm khắp nơi đều có sắc mặt không tốt với Cố Hạc, nói: “Thanh Vân đâu? Sao còn chưa tới? Đây là chột dạ sao?”
Cố Hạc ngước mắt nhìn ông ta, ánh mắt sắc như dao.
Không chờ ông mở miệng, từ cửa phòng truyền đến một giọng nam rõ ràng.
“Vì sao tôi phải chột dạ?”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía cửa…
Hết chương !