Các tuyển thủ khẩn trương, người xem dưới đài cũng nhón chân mong chờ.
Đến Cố Bạch nghe lời này, cũng dở khóc dở cười mắng: "Mau tuyên bố!"
Người chủ trì nghẹn lại.
Cô cũng không muốn thế, là đạo diễn yêu cầu nói, nói như vậy mới hấp dẫn người xem.
Cô cười cười, nhìn hai người trước mặt nói: "Đêm nay hai vị biểu diễn đều đặc biệt xuất sắc, danh xứng với thật.
Vòng biểu diễn này đệ nhất danh là ―― Hà Hiểu Sương, chúng ta chúc mừng Hiểu Sương."
Giọng nói rơi xuống, tiếng vỗ tay vang lên.
Hà Hiểu Sương trên mặt cười rõ ràng, nghe được thanh âm người chủ trì sau đó khiêu khích mà nhìn Lục An An.
Có chút đáng tiếc chính là, cô ta không nhìn thấy bất kì cái gì mất mát hay thương tâm ở trên mặt Lục An An.
Cô ta mím môi, thần sắc thoạt nhìn cũng không phải rất vui sướng.
Người chủ trì nhìn về phía Lục An An: "An An lần này đệ nhị danh, biểu hiện phi thường không tồi."
Lục An An gật đầu, cong môi cười: "Cảm ơn tỷ tỷ, cũng cảm ơn các bạn đến trường quay ngày hôm nay, mọi người vất vả rồi."
Fans dưới đài tiếp tục kêu: "Cố lên!"
"An An chị thích em."
"An An em là đẹp nhất!"
Lục An An cười.
Người chủ trì nhìn về phía Hà Hiểu Sương: "Hiểu Sương có cái gì muốn nói không?"
Hà Hiểu Sương gật đầu, khôi phục thần sắc nói: "Cảm ơn mọi người thích biểu diễn đêm nay của tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực không phụ sự mong đợi của mọi người."
Thời điểm giải tán, Lục An An cố ý tìm đạo diễn nói mấy câu, thay đổi quần áo sau đó liền hướng bên ngoài chạy.
Cô muốn đi gặp mẹ Lục một lần.
Thời điểm Lục An An chạy ra, mẹ Lục cùng Úy Sơ Hạ còn chờ ở bên ngoài.
Thời điểm nhìn thấy Lục An An ra tới, mẹ Lục giang hai tay ôm lấy cô.
"Có mệt không?"
Lục An An lắc đầu: "Mẹ có lạnh không? Sao lại không đi vào bên trong chờ?"
Mẹ Lục cười cười: "Không thể làm trường hợp đặc biệt nha."
Bà duỗi tay sờ sờ đầu Lục An An, nhẹ giọng nói: "An An nhà chúng ta giỏi quá."
Lục An An nghe, khóe môi kéo lên mỉm cười.
"Cảm ơn Hạ Hạ."
Úy Sơ Hạ lúc này còn đặc biệt kích động, bắt lấy tay Lục An An nói: "A a a a a An An cậu đêm nay siêu lợi hại siêu xinh đẹp."
"Tớ cũng không biết nguyên lai cậu hát dễ nghe như vậy!"
Lục An An cười: "Tớ cũng không biết."
Úy Sơ Hạ: "Chính là có chút tiếc nuối, sao chỉ được top ."
"Top cũng rất tuyệt rồi." Lục An An tâm thái cực tốt: "Đây chứng minh tớ còn có không gian tiến bộ."
Úy Sơ Hạ cũng hiểu, nhưng bại bởi Hà Hiểu Sương, cô tưởng tượng đến ánh mắt Hà Hiểu Sương dưới sân khấu nhìn Lục An An kia, liền cảm thấy đặc biệt không thoải mái.
"Nhưng mà ――"
"Không có nhưng mà."
Lục An An đối với cô ấy lắc đầu: "Nhưng mà tớ sẽ tiếp tục nỗ lực."
Cô nhìn về phía hai người: "Mẹ, con nhất định sẽ lưu đến trận chung kết, đến lúc đó mọi người lại đến xem con biểu diễn được không?"
"Được được được."
Mẹ Lục sờ sờ đầu cô an ủi: "Một lần thất bại không quan trọng, ở trong lòng mẹ, An An là ưu tú nhất."
"Ừm!"
Sau khi tiễn hai người đi, Lục An An ngửa đầu nhìn không trung.
Bầu trời đêm điểm xuyết ánh sao, cũng không biết cái xếp hạng này, "An An" cô ấy có vừa lòng không.
Cô nhìn chằm chằm ngôi sao chớp chớp mắt, không biết "cô" hiện tại có khỏe không.
Lục An An tại chỗ thổi một hồi lâu gió lạnh sau mới chạy trở về.
Vừa đi đến cửa thang lầu, liền nghe được một hồi oán giận.
"Vì sao muốn chúng ta chờ cô ấy? Chuyện cô ấy lớn vậy sao, sao lại không nói một tiếng liền chạy?"
"Đúng vậy, chúng ta còn muốn sớm trở về một chút mà."
"Thật không lễ phép."
Cô bước chân một vào lại nghe được thanh âm quen thuộc.
Thường Thiến: "An An khẳng định là có việc mới đi, khẳng định rất mau sẽ trở về."
Dụ Thư: "Đúng vậy, trước kia chúng ta cũng chờ nhau đi ra, chúng ta hiện tại cũng mới vừa chuẩn bị tốt, chờ vài phút không quan trọng không phải sao."
"Vậy vạn nhất cô ta nửa giờ mới trở về thì sao?" Hà Hiểu Sương ghét bỏ mà nhìn hai người: "Chúng ta đây không phải mất công đợi à?"
Lục An An đẩy ra cửa thang lầu đi ra, nhìn về phía một đám người đứng ở hành lang chờ thang máy: "Xin lỗi."
Cô khom lưng nói: "Tôi lâm thời có chút việc gấp xuống lầu, thực xin lỗi khiến mọi người đợi lâu rồi."
Mọi người quay đầu lại.
Khúc Tĩnh nhìn sắc mặt cô: "Mặt cậu sao lại hồng vậy?"
"Không có việc gì."
Vừa nãy thang máy vẫn luôn đang có người dùng, Lục An An sợ đến trễ, chạy đi lên.
Hà Hiểu Sương nhìn cô, nhếch môi châm chọc nói: "Hy vọng cô có quan niệm về thời gian."
Lục An An đuối lý, cũng không phản bác cái gì.
"Xin lỗi, là tôi không đúng, lần sau sẽ không để mọi người đợi."
Thường Thiến nói thầm: "Thế này mà cũng tính là chờ gì chứ, vốn dĩ cũng là phải đợi thang máy, đừng tính toán chi li vậy được không."
Hà Hiểu Sương sắc mặt trầm trầm, trừng mắt nhìn: "Cô.."
"Ai, đừng ồn, thang máy tới rồi, An An cậu lấy được đồ chưa?"
Thường Thiến: "Tớ cầm, đi thôi."
Đoàn người phân mấy người đi xuống.
Lục An An cùng Thường Thiến các cô ấy đi cùng nhau.
Thường Thiến quay đầu xem cô: "Cậu xuống lầu có việc gấp à?"
"Ừ."
Thường Thiến vừa muốn hỏi, đối diện liền có nhân viên công tác chạy tới, hô lên: "An An.
Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?"
Lục An An gật gật đầu.
Nhân viên công tác nói: "Tôi mới vừa đi toilet, còn không có tới kịp cùng mấy cô ấy nói chờ cô mười phút."
Nghe vậy, Lục An An đạm đạm cười: "Không có việc gì tỷ tỷ, tôi cũng đã trở lại, Bọn tôi đi trước."
"Được, chú ý an toàn."
Sau khi vào thang máy, Dụ Thư chọc chọc cánh tay cô nói: "Cậu cũng đã cùng nhân viên công tác chào hỏi rồi, vừa nãy sao không giải thích?"
Mấy người Hà Hiểu Sương kia sở dĩ nói cô, đơn giản là cảm thấy cô không nói một tiếng đã đi rồi, cũng không biết muốn cho mọi người chờ bao lâu.
"Làm sao giải thích?"
Lục An An lắc đầu nói: "Có tâm muốn làm khó dễ, giải thích cũng vô dụng."
Huống chi nhân viên công tác cũng xác xác thật thật là đã không cùng mọi người nói.
Cô an ủi mấy người: "Đừng ủ rũ thế."
"Cũng không biết cô ta có cái gì mà đắc ý, lấy cái đệ nhất liền kiêu ngạo như vậy."
Lục An An cười: "Lấy đệ nhất còn không cho phép cô ấy kiêu ngạo một chút hả?"
"An An!"
Thường Thiến cạn lời: "Cậu không thể nâng cao khí thế của người khác diệt chính mình uy phong."
Dụ Thư cũng nhịn không được phụ họa: "Nên tức giận."
Khúc Tĩnh: "Đúng vậy."
"Tớ cũng tán đồng." Một vị khác đồng đội nói.
Lục An An buồn cười: "Không có việc gì."
Cô nghĩ nghĩ nói: "Kỳ thật cô ấy hôm nay lấy đệ nhất tớ đã đoán được trước rồi."
Bài hát kia của Hà Hiểu Sương càng thích hợp biểu diễn tại hiện trường, kỳ thật nói tới thi đấu, âm nhạc tiết tấu càng mạnh càng tốt.
Đương nhiên, làm động lòng người cũng rất lợi hại.
Chẳng qua là xem lựa chọn của người xem thôi, đám người Hà Hiểu Sương cũng là một đám người có thực lực, mặc dù Lục An An hôm nay biểu hiện không tồi, nhưng nội tâm cô rõ ràng, người xem ở hiện trường hẳn là càng thích bài hát kia của Hà Hiểu Sương.
"Một lần biểu diễn không xem cái gì, tớ không nản lòng, lần sau chúng ta thắng trở về."
"Đúng vậy."
"Ngược gió rẽ sóng mới là xuất sắc nhất."
Mọi người đi theo lên xe, xe buýt đưa mọi người về chung cư ký túc xá.
Quay cả một ngày, mọi người cũng đều mệt mỏi.
Trong xe, ngủ rạp xuống.
Lục An An lúc này vẫn còn tinh thần, cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, luôn cảm thấy thành thị này quen thuộc lại xa lạ.
Mấy tháng nay, cô đã dần dần mà thích ứng rồi.
Cô nhìn người bên ngoài muôn hình muôn vẻ đi lại, mỗi người đều có mục tiêu cuộc sống, đều ở hướng tới mục tiêu của bản thân mà đi về phía trước.
Trong nháy mắt, Lục An An giống như có chút tìm không thấy mục tiêu của mình ở đâu.
Sau khi cái tiết mục này kết thúc, cô nên làm cái gì đây?
Là tiếp tục lưu tại giới giải trí cùng mọi người, hay là tiếp tục đi con đường thiết kế của mình.
Kỳ thật cô cũng không xác định.
Thậm chí có chút không biết chính mình rốt cuộc yêu cầu cái gì.
Lục An An đang nhìn bên ngoài, di động đột nhiên chấn động.
Cô cúi đầu nhìn, là Lục Duyên gửi tin nhắn tới.
Lục Duyên: 【 Tâm tình thế nào.
】
Lục An An cười cười: 【 Rất tốt.
】
Lục Duyên nhìn tin nhắn Lục An An gửi tới, nhíu nhíu mày.
Hắn hôm nay có mấy cảnh diễn đêm, lần trước ở trong nhóm nói muốn đi tới hiện trường, hoàn toàn là nói giỡn.
Cũng vừa nãy, Lục Duyên thu được tin nhắn mẹ Lục, nói An An hôm nay là top , bại bởi một bạn học cùng lớp.
Lục Duyên mới bắt đầu còn thấy không sao cả, em gái hắn không yếu ớt đến như vậy, nhưng thời điểm nghe tới bạn học này từng làm khó dễ cô, Lục Duyên mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn không nhịn xuống mở miệng hỏi.
Lục Duyên: 【 Thật? Không buồn? 】
Lục An An cười: 【 Buồn ạ, lần sau tiếp tục nỗ lực là được.
】
Lục Duyên: 【 Tâm thái tốt như vậy? 】
Lục An An: 【 Anh trai anh tâm thái tốt như vậy, em đương nhiên cũng phải tốt rồi.
】
Lục Duyên bật cười: 【 Vậy là tốt rồi, đừng buồn, ở trong lòng chúng ta em vĩnh viễn là đệ nhất danh.
】
Lục An An: 【 Được, cảm ơn anh trai.
】
Lục Duyên suy tư, để Lục An An nghỉ ngơi cho tốt.
Mới vừa đem tin nhắn phát đi không bao lâu, cửa liền truyền đến tiếng kinh hô náo nhiệt.
Hắn nâng mắt lên nhìn vừa thấy, là Thịnh Hành đã trở lại.
"Thịnh lão sư đã về rồi."
"Thịnh lão sư vất vả."
"Thịnh lão sư!"
Thịnh Hành gật gật đầu, thần sắc lạnh lùng: "Mọi người vất vả rồi."
Anh buổi tối cũng có cảnh diễn, sau khi kết thúc liền lập tức đuổi trở về.
Lục Duyên nhìn, bĩu môi.
Trợ lý bên cạnh nhìn: "Duyên ca, anh làm gì?"
"Không có việc gì."
Lục Duyên tức: "Chính là có chút bực mình."
"Hả?"
Lục Duyên nói: "Đừng động tôi."
Trợ lý: "..."
Mới vừa nói xong, bên cạnh Lục Duyên liền có hai người đi đến.
"Lục lão sư."
Lục Duyên nhìn về phía Thịnh Hành: "Thịnh lão sư tìm tôi có việc?"
Thịnh Hành gật đầu.
Lục Duyên: "?"
Hắn vẻ mặt dấu chấm hỏi nhìn Thịnh Hành, kinh ngạc không thôi.
Thịnh Hành đốn hạ nói: "Tìm Lục lão sư đối diễn."
Lục Duyên: "..."
Tất cả mọi người xung quanh kể cả nhân viên công tác, đều tò mò nhìn hình ảnh hai người ngồi ở cùng nhau.
Không biết vì cái gì, nhìn lại có điểm hài hòa.
Rõ ràng..
Sắc mặt hai người cũng không tốt lắm.
Xung quanh nhân viên công tác quá nhiều, Thịnh Hành cũng không thể nói gì nhiều.
Hai người đúng thật là cầm lấy kịch bản đối diễn, vốn dĩ suất diễn buổi tối hôm nay chính là một cảnh hai người giằng co.
Trước mắt tin tức Lục Duyên tham diễn bộ này còn không có hấp thụ ánh sáng đi ra ngoài, tuy rằng bên ngoài vẫn luôn có account marketing nói tin nóng, nhưng fans căn bản không tin.
Đoàn phim cũng không thừa nhận, dù sao liền chờ quay xong lại nói.
Hai người lực lượng ngang nhau, kỹ thuật diễn cũng chưa nói.
Tuy rằng luôn có người trào phúng nói hai người kỳ thật không thuộc về phái thực lực mà thuộc về phái thần tượng, nhưng như thế nào cũng không thể xóa bỏ nỗ lực của họ được.
Sau khi đối diễn xong, quần chúng vây xem cũng ít đi.
Lục Duyên nhìn về phía Thịnh Hành: "Cậu là có gì muốn nói?"
Thịnh Hành gật đầu, nói một câu: "Cô ấy rất lợi hại."
Lục Duyên: "Sau đó?"
"Giúp tôi truyền đạt một tiếng ――" anh hơi dừng lại, cười cười: "Đêm nay cô biểu diễn không thua bất luận kẻ nào, thực ưu tú."
Làm idol của cô, anh lấy làm tự hào.
Lục Duyên bĩu môi: "Tự cậu không nói được?"
Thịnh Hành: "Huấn luyện viên cùng học viên, không có phương thức liên hệ trực tiếp."
Lục Duyên: "?"
Thịnh Hành nhàn nhạt nói: "Vất vả rồi.
Làm phiền giúp đỡ nói với cô ấy một tiếng.".