Biết Thẩm Tiêu ngày hôm sau có hẹn với Bạch Mộ Tình, tâm tình Thẩm Du thực phức tạp. Lúc vừa xem bộ tiểu thuyết này, Thẩm Du đối với vai ác không có cảm tưởng gì nhiều. Nhân vật duy nhất làm cô chán ghét chính là ả nữ phụ bạch liên hoa Bạch Mộ Tình.
Có thể nói, chuyện xấu gì xảy ra đều do Bạch Mộ Tình trực tiếp hoặc gián tiếp tạo thành. Thẩm Tiêu là nạn nhân thê thảm nhất, dưới sự châm ngòi thổi gió của ả, cùng Tư Đồ Dật trở mặt, cuối cùng đấu đến ngươi chết ta sống.
Bởi vì biết được hết thảy cho nên chỉ cần nghe đến cái tên Bạch Mộ Tình, trong lòng liền cảm thấy bài xích cùng chán ghét.
Nếu Thẩm Tiêu thật sự cùng Bạch Mộ Tình vui vui vẻ vẻ, kia về sau số lần giáp mặt ả khẳng định càng nhiều.
Ngẫm lại liền cảm thấy khó tiếp thu.
Thẩm Tiêu tuy nói yêu đương quá não tàn, nhưng Bạch Mộ Tình hiện tại đang có danh tiếng, đi đến đâu cũng đều tinh quang rạng rỡ. Thẩm Tiêu cần phải tham gia các buổi xã giao, mang ả theo kì thật rất có mặt mũi.
Ngay từ đầu bọn họ chính xác không phải bởi vì tình yêu mà ở bên nhau. Lâu ngày dài tháng, Thẩm Tiêu tên này ý thức lãnh địa lại quá mãnh liệt, tự nhiên đem Bạch Mộ Tình xem thành người của mình. Ả giở một ít thủ đoạn, đưa Thẩm Tiêu từng bước từng bước đi lên con đường hắc hoá.
Nghĩ một chút, Thẩm Du cũng chỉ muốn thở dài.
Hôm đó bữa tối dùng xong, Thẩm Tiêu phải đi ra ngoài. Không có hắn ở nhà, Thẩm Du cũng không gấp gáp trở về phòng mà ngồi trong sân hóng gió cùng với chú Lý.
Trời còn chưa chính thức vào thu, thời tiết oi bức như cũ, bất quá ban đêm có gió, thổi tới cũng là mát mẻ vô cùng.
Thẩm Du lười nhác vươn vai, thoải mái mà nằm trên ghế mây, tay cầm quạt, ngẫu nhiên phe phẩy vài cái xua muỗi.
Chú Lý ở bên cạnh cũng thắp ít nhang muỗi, sau đó lại bưng ra một mâm trái cây cho Thẩm Du rồi mới ngồi vào chiếc ghế còn lại.
Husky dựa ở dưới chân ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng giật giật lỗ tai như là đang nghe lén.
Trong sân, đủ loại côn trùng râm ran mà kêu, như cùng nhau tấu khúc. Thanh âm rõ ràng rất lớn rất ồn, lại không hiểu vì sao có thể làm lòng người cảm thấy yên tĩnh.
Chú Lý thấy cô vẫn luôn trầm ngâm, cho rằng Thẩm Du còn vì sự tình ban chiều mà khó chịu, liền nói "Đừng buồn, tiên sinh bao nhiêu năm qua vẫn là như vậy, cháu cũng nên thông cảm một chút."
Thẩm Du gật gật đầu "Chú có bao giờ vì anh cháu mà tức giận không?"
Thẩm Tiêu một khi phát bệnh, ai cũng không ngăn được. Kể cả chú Lý là trưởng bối, hắn muốn dỗi liền dỗi, một chút cũng không nể nang.
"Giận thì không giận, chính là đôi khi sẽ cảm thấy đau lòng."
Chú Lý ngẩng đầu nhìn trời đêm, giống như đang hướng về phương xa hồi tưởng chuyện cũ "Tiểu thư lúc nhỏ kỳ thật rất hoạt bát, sau này càng lớn càng hướng nội. Còn tiên sinh từ nhỏ đã thông minh, chuyện gì cũng cân nhắc kĩ lưỡng, có lẽ hiểu được càng nhiều, ý tưởng mới cùng thường nhân không thể giống nhau. Đoạn thời gian lão tiên sinh và lão phu nhân mới mất, tiên sinh tiếp nhận công ty, không biết ngày đêm, làm việc lao lực đến mức phải vào viện cấp cứu." Nói tới đây, chú Lý thở dài "Là chú không tốt, không giúp đỡ được gì, chỉ có thể đứng nhìn mà lo lắng suông."
Thẩm Du lắc đầu, thật tình bày tỏ "Không phải như vậy, bởi vì có chú Lý, cái nhà này mới an ổn đến giờ."
Bởi vì có một vị trưởng bối bao dung, ngôi nhà mới trở nên ấm áp.
Tưởng tượng đến đây, trong lòng Thẩm Du khẽ co rút, theo cốt truyện phát triển, sau khi Thẩm Tiêu hắc hoá, chú Lý sẽ bị Bạch Mộ Tình đuổi khỏi Thẩm Gia.
Thẩm Du hít sâu, buồn bực mà nghĩ, một người quản gia tốt như vậy, toàn tâm toàn ý vì cái nhà này. Vì cớ gì bị đuổi đi đâu?
Chính là, mặc kệ đi hay không đi cũng có cái gì khác biệt? Kết cục vẫn là định sẵn.
Thẩm Du bên này trong lòng rối rắm, liền nghe chú Lý hỏi "Vừa rồi lúc ăn cơm, chú nghe tiên sinh nói sẽ cùng nữ minh tinh nào hẹn hò sao? Đối phương như thế nào? Tiên sinh năm nay đã tuổi, cũng đến tuổi lấy vợ sinh con, nếu vị kia không tồi, chú đến khuyên nhủ tiên sinh một chút."
Thẩm Du nhảy dựng, vội vàng xua tay "Còn chưa có gì với nhau đâu, chú đừng hỏi!"
Trong lòng gào thét nữ nhân kia chính là một con yêu tinh chuyên gây hoạ, nếu ả mà làm người yêu Thẩm Tiêu, cái nhà này đừng ai mong sống yên ổn.
Đúng rồi, hiện tại Thẩm Tiêu cùng Bạch Mộ Tình còn chưa đến đâu, kia có phải cô nên động chút tay chân, ly gián ngăn cản, làm cho bọn họ không đến được với nhau? Như vậy cốt truyện cùng kết cục có phải hay không có thể thay đổi?
Rốt cuộc cô xem tiểu thuyết là lúc còn chưa có xuyên vào, nhân vật bên trong đều từng bước theo tình tiết mà đi. Hiện tại cô ở đây rồi, hiển nhiên trở thành một nhân tố không xác định trong cốt truyện, có phải hay không bây giờ Thẩm Du có thể tác động được xu hướng phát triển của tiểu thuyết?
Nghĩ đến khả năng này, Thẩm Du không khỏi tim đập gia tốc. Nếu đã không có biện pháp thoát ly Thẩm gia, lại không muốn chết thảm, vậy nàng có thể vì chính mình, vì cái nhà này mà tranh thủ một chút. Chậm rãi thay đổi Thẩm Tiêu, từ đó chuyển biến kết cục?
Ý tưởng này tuy rằng táo bạo nhưng chưa chắc không thể làm được.
Giờ khắc này, Thẩm Du giống như một vị lữ khách bôn ba nhiều ngày, mãnh liệt ngẩng đầu, liền thấy chân trời bừng sáng!
Ngày hôm sau thức giấc, Thẩm Du cũng không dậy ngay mà nằm trên giường hồi tưởng sự tình, tối hôm qua cô đột nhiên nhanh trí nghĩ ra biện pháp tự cứu. Chính là chia rẽ Thẩm Tiêu cùng Bạch Mộ Tình, không cho bọn họ ở bên nhau.
Ý tưởng tuy rằng không tồi, nhưng sau khi ngủ một giấc, đầu óc thanh tỉnh, lại cảm thấy có chút khó khăn. Đầu tiên, cô cùng Thẩm Tiêu mỗi ngày chạm mặt cũng chỉ giới hạn trong nhà, hắn mỗi ngày ở bên ngoài làm cái gì Thẩm Du đều không biết. Kế tiếp, dựa theo tính cách xà tinh quái đản của Thẩm Tiêu, cô kì thật rất sợ nếu trắng trợn táo bạo đi phá đám, hắn có thể hay không dưới cơn giận dữ, đại nghĩa diệt thân? Chuyện này rất có khả năng.
Cho nên việc cấp bách trước mắt, Thẩm Du phải tìm ra thật nhiều biện pháp ứng đối, tỉ mỉ mà lên kế hoạch.
Trong lúc Thẩm Du đang miên man suy nghĩ, chú Lý lên gõ cửa "Tiểu thư dậy rồi sao?"
Thẩm Du lớn tiếng đáp "Cháu đây, chuyện gì vậy chú Lý?"
"Bữa sáng đã làm xong, phần còn lại chú đã cho vào hộp giữ nhiệt. Lát nữa cháu dậy là có thể ăn, giờ chú phải ra ngoài một lát đưa công văn đến cho tiên sinh."
Thẩm Du lăn long lóc từ trên giường xuống tới, lung tung khoác áo chạy ra mở cửa "Anh cháu hôm nay chẳng phải đi hẹn hò sao? Thế nào còn bảo chú sang đưa văn kiện?"
"Tiên sinh buổi sáng vẫn ở công ty, khả năng đến trưa hoặc chiều mới có hẹn."
Thẩm Du lại hỏi "Chú phải đi ngay bây giờ sao?"
"Đúng vậy, tiên sinh đang đợi."
Nghĩ nghĩ, Thẩm Du nhỏ giọng "Cháu đi cùng được không? Hôm nay cuối tuần, cháu muốn theo chú ra ngoài dạo một vòng."
Chú Lý có chút kinh ngạc, trước kia hễ được nghỉ, Thẩm Du liền cả ngày trốn ở trong nhà, nơi nào cũng không chịu đi. Không nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại chủ động xin ra cửa, xem bộ gần đây tiểu thư thật sự thay đổi tính tình.
Chú Lý thực vui mừng gật gật đầu "Vậy cháu chuẩn bị một chút rồi xuống dưới, chú lấy ít điểm tâm theo lát nữa ăn trên đường cũng được."
Thẩm Du liên tục gật đầu, đóng cửa chạy nhanh đi thay quần áo, lúc xuống đến dưới lầu, chú Lý đã ở trong sân khởi động xe chờ sẵn.
Xe chạy một đường đi đến Thẩm thị tập đoàn, Thẩm Du trong lòng có điểm bất ổn. Rốt cuộc lúc trước cô còn trăm phương ngàn kế rời xa xà tinh bệnh, về sau muốn tiếp cận hắn, chuyển biến như vậy không khỏi quá dẫn người chú ý. Bản thân cô trong lúc nhất thời còn không kịp thích ứng.
Ước chừng nửa giờ sau, xe đến ngay dưới công ty, chú Lý để Thẩm Du xuống trước rồi mới lái xe xuống hầm. Kết quả Thẩm Du đi một chút liền phát hiện ngay cổng chính toà nhà đang xảy ra tranh chấp, giống như có người đến nháo, động tĩnh còn rất lớn.
Vì thế Thẩm Du tiến lên vài bước để xem có chuyện gì, không nghĩ tới vừa nhìn một cái lại thấy ngay Thẩm Tiêu đang mang theo một đoàn vệ sĩ, hùng hùng hổ hổ đi ra cổng.
Hắn dẫn đầu, tây trang giày da, mặt mày không giận tự uy, lại thêm một đôi chân dài thẳng tắp.
Thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm, không ai bì nổi.
Thẩm Du âm thầm nhảy dựng mà nghĩ: thế trận này, là muốn đi đánh lộn sao?