Từ sau khi đến đây, giảm béo xác thật chính là kế hoạch ưu tiên hàng đầu của Thẩm Du.
Diễn viên múa bình thường đều yêu cầu đối với cơ thể khắc nghiệt hơn người khác rất nhiều. Vóc người to to cao cao lại còn dư mỡ, tiểu béo muội tiêu biểu kiểu này của nguyên chủ, Thẩm Du phi thường không thể chấp nhận.
Còn may tỉ lệ cơ thể rất tốt, gầy xuống dáng người khẳng định không tồi. Chỉ có điều ngực hơi lớn, đối với khiêu vũ rất bất lợi, nhưng mà hiện tại Thẩm Du theo học vẫn là khoa diễn xuất, ngực lớn cũng không phải khuyết điểm.
Vấn đề ở đây chính là, tự nguyện giảm béo là một chuyện, bị bắt giảm béo lại là chuyện khác. Bất cứ ai đều mang một loại tâm lý phản nghịch, việc người khác càng ép càng là không muốn làm.
Cô vốn dĩ có thể tuần tự tiến hành, có kế hoạch giảm cân tỉ mỉ, hiện tại Thẩm Tiêu đột nhiên muốn thực hiện cái gì mà ma quỷ hình thức giảm béo, ai lại không nổi điên?
Những cái váy đó xác thật rất đẹp, công chúa, loli, gothic, trang phục cổ trang...đủ cả. Từ thiết kế đến chất liệu đều là thủ công phối màu, phi thường tinh xảo hoàn mỹ.
Nhưng cái loại quần áo đẹp đẽ cầu kỳ đến mức khoa trương này, trừ bỏ có thể đem lên sân khấu biểu diễn, người bình thường khẳng định không ai dám mặc ra đường.
Thẩm Tiêu biết rõ điểm này lại còn mua nhiều như vậy, rốt cuộc muốn như thế nào? Để cô mặc rồi đi vòng vòng trong nhà cho hắn xem sao?
Hình ảnh kia ngẫm lại cảm thấy thực biến thái!
Chú Lý lại còn cẩn thận đem treo trên tường, điều chỉnh hướng đèn sao cho ánh sáng nhu hoà hắt lên váy, nhìn không khác gì cửa hàng bày bán trang phục.
Treo xong, chú Lý vừa lòng mà thưởng thức một hồi, quay đầu lại đối diện với Thẩm Du đang ngồi thở hồng hộc trên máy chạy bộ.
"Cố lên cố lên, nhiều váy xinh đẹp như vậy đang đợi tiểu thư."
Thẩm Du bực bội kéo kéo dây giày, ngửa đầu nhìn chú Lý, nói "Chúng ta không phải cùng một phe sao? Tại sao chú lại bắt tay với anh ăn hiếp cháu? Không lẽ ngay cả chú cũng cảm thấy cháu quá mập?"
Chú Lý bước tới, ngồi xổm xuống thế Thẩm Du buộc lại dây giày, còn thắt một cái nơ bướm thật đẹp.
"Chú chỉ cần tiểu thư vui vẻ, mập ốm gì cũng được. Có điều cháu đã hai mươi tuổi rồi, đến một người bạn trai cũng chưa có, nói không chừng sau khi giảm cân xong lại có người yêu cũng nên."
"Cháu mới hai mươi thôi, gấp cái gì nha, anh cháu ba mươi đến nơi còn không có bạn gái kìa!"
Chú Lý kinh ngạc hỏi "Vị Bạch tiểu thư gì đó, không phải bạn gái của tiên sinh sao? Hai người thoạt nhìn rất xứng."
Thẩm Du lén lút ngó ra bên ngoài, sau đó nhỏ giọng "Cháu không thích Bạch Mộ Tình, không muốn có chị dâu như vậy."
Chú Lý cũng hạ giọng theo "Nguyên do gì?"
"Chị ta trước đây cùng rất nhiều nam nghệ sĩ xảy ra tai tiếng, thanh danh không tốt lắm."
Tuy rằng nói xấu sau lưng người khác là không tốt, nhưng nếu muốn phá hư chuyện của Thẩm Tiêu với Bạch Mộ Tình, cô liền phải tìm cho mình một người đồng minh thích hợp mới được.
Chú Lý không hề nghi ngờ mà liên tục gục gặc "Thẩm gia cũng tính là danh môn, tìm nữ chủ nhân không thể quá tùy tiện."
Thẩm Du dùng sức gật đầu, nghĩ thầm: chú Lý, chú cũng quá dễ bị thu phục rồi!
Thẩm Tiêu về đến nhà, vừa thay dép lê liền đi thẳng lên phòng tập. Gần đây hắn phát hiện, ở cái địa phương này hắn có thể khai thác được niềm vui sướng cuồn cuộn không ngừng!
Xa xa nhìn xuyên qua vách kính, trông thấy một già một trẻ ngồi xổm trên máy chạy bộ mà thầm thì, bộ dáng chuyên chú vô cùng. Vì thế hắn lặng lẽ đi vào, tiến đến bên cạnh bọn họ rồi ngồi xổm xuống, sau đó âm dương quái khí mà nói "Hai người đang mưu đồ cái gì vậy? Có thể chia sẻ một chút sao?"
Nhân vật chính đột nhiên từ đâu xuất hiện, đem hai kẻ nói lén doạ cho nhảy dựng, chú Lý trực tiếp ngã ra đất, chút nữa sái cả eo.
Thẩm Du nguyên bản còn đang giữ vẻ mặt gian trá, vừa phát hiện Thẩm Tiêu tiến vào, một giây sau liền biến thành ngoan ngoãn.
"Anh~."
Lý thúc đỡ cái eo già, quay lại nhìn Thẩm Tiêu mà hỏi "Tiên sinh, váy treo thế này đã ổn chưa?"
Thẩm Tiêu vẫn đang ngồi xổm, nghe vậy ngửa đầu quét mắt một vòng, hài lòng gật gật đầu.
"Không tồi, không ngờ chú Lý còn rất có tế bào nghệ thuật.", sau dó quay sang nói với Thẩm Du "Này đó đều là mục tiêu của em, chăm chỉ mà tập, anh đây đánh giá rất cao cưng!"
Thẩm Du:......
"Mấy con búp bê đâu rồi?" Thẩm Tiêu đột nhiên nhớ tới, liền hỏi.
Chú Lý đứng lên, chỉ vào cái thùng to nằm trong phòng khách.
"Còn chưa mở ra, chú sợ làm hỏng búp bê."
Thẩm Tiêu vỗ vỗ tay, nắm cổ tay Thẩm Du kéo lên, vừa đi ra ngoài vừa nói "Đi, đi xem em thích cái nào."
Thẩm Du hai mắt tỏa sáng, nhỏ giọng hỏi "Có phải em thích con nào, anh sẽ cho em con đó hay không?"
Thẩm Tiêu phá lệ ghét bỏ mà trợn trắng mắt, trên mặt rõ ràng viết: nằm mơ cái gì vậy?
"Không phải, là xem em thích nhất cái nào, chúng ta liền lấy cái đó làm mục tiêu, mỗi ngày luyện đến sắp chết thì thôi hiểu không?"
"......"
Quả nhiên không phải anh ruột!
Thẩm Tiêu bên này trêu cô, bên kia chú Lý đã bắt đầu mở thùng, một đám búp bê SD thủ công tinh xảo từng con từng con bị lấy ra tới, sau đó xếp thành hàng ngồi trên sô-pha. Tổng cộng con, tạo hình khác biệt.
Tên bệnh xà tinh này chuẩn bị bán sỉ búp bê sao?
Thẩm Du thực mau liền phát hiện, mỗi cái váy trên người búp bê cùng với trang phục chú Lý treo ở phòng tập là cùng kiểu dáng. Cho nên, đây là trò chơi mới của Thẩm Tiêu?
Chuẩn bị đem cô trang điểm thành búp bê sống?
Bên cạnh Thẩm Tiêu khoanh tay chỉ đạo chú Lý bày búp bê ra, một cái kề bên một cái mà thẳng hàng ngồi trên sô-pha. Cuối cùng dư ra một chỗ trống, chính hắn mới thong thả ung dung mà ngồi xuống. Từ xa nhìn lại, trông như baba mang theo một đám con gái.
Trường hợp tương đối quỷ dị.
Thẩm Tiêu thoải mái mà dựa vào lưng ghế, vắt chéo chân, nói với Thẩm Du "Hiện tại có thể bắt đầu rèn luyện, hôm nay luyện xong hai tiếng mới được ra."
Thẩm Du nghẹn một hơi ở ngực, phun không ra mà nuốt cũng không xuống.
"Em không..."
Không chờ cô nói hết, Thẩm Tiêu đã cắt ngang "Không muốn? Vậy đổi thành chú Lý đi."
"......"
Chú Lý bị điểm mặt cũng không hoảng loạn, chỉ cười ha hả "Tiên sinh không bằng trực tiếp đem tôi chém thành hai nửa rồi nhét vào váy, tương đối bớt việc."
Thẩm Du phản kháng thất bại, chỉ có thể căm giận mà đi vào phòng, bắt đầu rèn luyện.
Trong lúc chạy bộ, cô chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy ngoài phòng khách, trên sô-pha, Thẩm Tiêu hai tay ôm hai con búp bê, cùng tám con khác xếp hàng mà ngồi nghiêm túc thưởng thức bộ dáng cô đang vật vã rèn luyện!
Khó khăn chịu đựng qua hai giờ, Thẩm Du đã đói đến mức ngực dán vào lưng, cô vội vàng về phòng tắm rửa một cái rồi phóng xuống lầu ăn bữa tối.
Trong thời gian Thẩm Du vận động, chú Lý đã chuẩn bị thức ăn xong, hiện tại đang từng đĩa từng đĩa mà bày lên bàn. Thẩm Du nuốt nước bọt nhìn qua.
"Thịt kho tàu, gà hầm nấm, tôm sốt chua cay...oaaa, còn có vịt quay nữa!"
Đều là món mà cô thích, cảm giác hôm nay có thể ăn ba bát cơm!
Xong xuôi, chú Lý lại bưng tới một dĩa rau xanh cùng salad, lấy giẻ lau tay mà cười nói "Đồ ăn dọn xong rồi, có thể dùng cơm."
Thẩm Du xoa xoa hai tay, cầm lấy đôi đũa chuẩn bị đại chiến một hồi, kết quả đũa còn chưa chạm đến đồ ăn đã bị Thẩm Tiêu gõ bay trở về.
"Anh nghĩ, khả năng là em đoán lầm rồi, trên bàn này chỉ có dĩa salad là em có thể ăn được. Còn lại sao? Của anh."
Thẩm Du:!!!!!
Trong nháy mắt, cô giống như bị vạn tiễn xuyên tâm, vô lực mà nằm dài lên bàn cơm.
Đang lúc Thẩm Du thoi thóp hấp hối, Thẩm Tiêu lại tốt bụng bổ thêm một đao.
"Đúng rồi, một tháng tới, bữa tối của em cũng vẫn là một dĩa salad hoa quả."
Thẩm Du run rẩy hai hồi, trực tiếp qua đời.
Cô trăm triệu không nghĩ tới, Thẩm Tiêu có thể tàn nhẫn đến loại trình độ này, mỗi ngày đều chỉ cho đúng một dĩa salad để ăn tối.
Mà chính hắn sao? Làm trò ngay trước mặt cô hưởng dụng đủ thứ cao lương mỹ vị. Hôm nay hải sản, ngày mai thịt cá, có hôm tôm hấp có hôm bò hầm. Quá đáng nhất là có một ngày, hắn thế nhưng đem nguyên cái lẩu Tứ Xuyên dọn lên bàn ăn!
Mẹ nó, hắn mỗi ngày đều ăn như vậy, không sợ chính mình ăn thành thùng phi sao?
Thật là đói đói chết, no no chết. Liên tiếp nhiều ngày đói ăn như vậy, Thẩm Du nhìn đến Husky đều tưởng nhào lên gặm hai cái.
May mắn bữa trưa còn có thể ăn nhiều một chút, nhưng cơm ở căn-tin trường làm sao so được tay nghề của chú Lý. Khẩu vị của Thẩm Du đã sớm bị chú Lý chiều hư, đồ ăn bên ngoài căn bản mà nói là chướng mắt!
Bất quá hành xác như vậy, hiệu quả giảm béo cao thật sự. Một tuần rớt gần kg, chính cô mỗi lần leo lên cân còn không dám tin.
Phía trước bởi vì quá béo, quần áo của nguyên chủ cơ hồ đều là màu đen, kiểu dáng thùng thình. Cho nên hiện tại dù cô có chậm rãi gầy xuống, bị trang phục che đi cũng là nhìn không ra khác biệt.
Từ ngày có búp bê SD, Thẩm Tiêu bắt đầu chán ghét kiểu cách ăn mặc của cô, thậm chí dứt khoát ném cho Thẩm Du một cái thẻ, kêu cô đi mua chút quần áo dễ coi mà đổi.
Nhưng Thẩm Du cố tình không để ý tới, mỗi ngày đều mặc đồ cũ, chủ yếu là làm cay chết đôi mắt hắn!
Từ sau khi xích mích với Bạch Mộ Vũ, ả ta có vẻ đối với Thẩm Du không cam lòng, lúc sau lại phát đồng bạn bè cả lớp tiếp tục xa lánh cô. Bất quá trong mắt Thẩm Du mà nói, này đó chỉ là ít trò xiếc, căn bản không đáng để bụng.
Có điều, kiểm tra định kỳ lần này tương đối phiền toái, giáo viên quy định hai người một tổ, biểu diễn chung một tiết mục. Thẩm Du nhìn một vòng trong lớp, phát hiện thật ra không tìm được ai tình nguyện cùng tổ với mình.
Đang lúc cô chuẩn bị gặp giáo viên trình bày thẳng thắn vấn đề này, đột nhiên có người tìm tới, ném cho Thẩm Du một cái kịch bản.
"Nếu cậu đồng ý diễn màn này, tôi với cậu một tổ."