Bạch Mộ Vũ ngày thường cũng sẽ không tuỳ tiện tiếp điện thoại, đặc biệt là số lạ, đa phần chính là trực tiếp từ chối.
Nhưng gần đây, mặc kệ là ai gọi tới, Bạch Mộ Vũ đều sẽ nghe máy, bởi vì Lâm Tông đột nhiên mất tích, cũng không biết đi nơi nào, ả sợ hắn ta sẽ đổi số khác mà liên hệ với mình.
Không có nguyên nhân gì, cũng không hề báo trước, Lâm Tông cứ như vậy mà biến mất vô tung vô ảnh, bặt vô âm tín. Loại tình huống này đối với một thiếu nữ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mà nói, là rất khó có thể tiếp thu.
Ban đầu ả còn cố gắng suy đoán nguyên nhân Lâm Tông rời đi, cũng có ý nghĩ muốn đi tìm hắn, nhưng dần dà về sau, Bạch Mộ Vũ rốt cuộc ý thức được tình huống có điểm không thích hợp.
Trước đó bởi vì ngoại hình của Lâm Tông rất giống một nhân vật Tư Đồ Dật từng sắm vai, lịch sự văn nhã, nói chuyện cũng vô cùng dịu dàng, ả mới có thể nhất kiến chung tình. Về sau hai người ở chung, Bạch Mộ Vũ mới phát hiện người này thật sự rất ấm áp tinh tế, cho nên càng lún càng sâu, cuối cùng ả cũng không suy xét gì nhiều, chỉ nghĩ cùng Lâm Tông ngọt ngào ân ái, thậm chí nghe đến mẹ hắn sinh bệnh không đủ tiền chạy chữa, Bạch Mộ Vũ còn chủ động cầm mười vạn tiền riêng cho đi không chút do dự.
Từ sau khi hai người dọn về ở cùng nhau, chi tiêu hàng ngày đều do Bạch Mộ Vũ lo liệu, có thể nói là Lâm Tông hoàn toàn được ả bao dưỡng.
Lúc còn đang yêu đương mặn nồng, những cái đó cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng qua rồi nhìn lại mới đột nhiên phát hiện đâu đâu cũng là vấn đề!
Lâm Tông không chỉ ăn nằm miễn phí, lại còn được nuôi, cuối cùng dứt khoát cuỗm đi một số tiền lớn, quả thực chính là bao ăn trọn gói còn được đóng hộp mang về!
Bạch Mộ Vũ thật sự không dám nghĩ tiếp, càng không dám đem chuyện này nói cho người nhà, dù sao số tiền đó cũng là tiền riêng, phụ huynh căn bản sẽ không quản tới.
Nhưng kỳ thực, trong lòng Bạch Mộ Vũ vẫn còn nuôi chút hy vọng, biết đâu Lâm Tông sẽ chủ động tới tìm, như vậy mới có thể chứng minh ả không có bị lừa.
Cho nên có số lạ gọi điện tới, Bạch Mộ Vũ đều sẽ tiếp, mà ngày này, ả lại nhận được một cuộc gọi vô cùng kỳ quái.
Đối phương tự xưng là nhân viên của trung tâm giám định nào đó, nói có một bảng kết quả xét nghiệm ADN cần ả tới lấy, người ủy thác là Lâm Tông.
Bạch Mộ Vũ không hiểu chuyện gì, Lâm Tông hiện giờ còn đang mất tích, như thế nào có thể uỷ quyền cho ả đi lấy báo cáo xét nghiệm ADN?
"Nếu là việc của Lâm Tông, các người vì cái gì lại gọi đến cho tôi?" Bạch Mộ Vũ kỳ quái mà hỏi.
"Lâm tiên sinh nói nếu liên hệ ngài ấy không được thì có thể gọi đến cho Bạch tiểu thư. Số điện thoại là do ngài ấy để lại, cho nên cô xem lúc nào thuận tiện hãy bớt chút thời giờ đến đây một chuyến, chi phí Lâm tiên sinh đều đã chi trả đủ."
Lúc sau đối phương lại nói địa chỉ cho Bạch Mộ Vũ, thoạt nhìn rất xa xôi vắng vẻ, nhưng ả cũng biết khu này.
Sau khi cúp máy, Bạch Mộ Vũ chỉ thoáng suy xét một chút, liền quyết định đi lấy bảng báo cáo này về. Chỉ cần nắm nó trong tay, Lâm Tông khẳng định sẽ chủ động quay lại tìm ả.
Trực giác nói cho Bạch Mộ Vũ biết, chuyện này nhất định là không đơn giản, Lâm Tông hẳn sẽ rất coi trọng.
Thẩm Du cảm thấy gần đây bản thân thật sự rất bận.
Hiện tại cô vừa phải nghiêm túc đi học, vừa đảm bảo tiến độ tập kịch để chuẩn bị cho tràng công diễn đầu tiên. Đến cả địa điểm Hứa Kỳ cũng đã an bài tốt, cho nên cường độ luyện tập càng thêm dày đặc.
Sau mỗi giờ tan học Thẩm Du đều phải luyện thêm hai, ba giờ đồng hồ, đến khi về nhà trời đã tối đen.
Thời gian này, cô còn sắp thi lấy bằng lái, vì vậy cũng cần dành ra chút thời giờ để tập xe. Thẩm Du vốn dĩ biết lái xe, chỉ là lâu lắm rồi không chạy, cho nên cần phải làm quen lại dần dần. Trừ bỏ lúc tập ở trung tâm, thỉnh thoảng cô cũng sẽ tự luyện một chút, dù sao trong nhà cũng có rất nhiều xe.
Chỉ cần có thời gian, Thẩm Du đều sẽ mượn chiếc Audi của chú Lý chạy vòng vòng trong tiểu khu. Nhưng trong mắt chú Lý, đây lại là một chuyện vô cùng thiếu an toàn.
Đường trong tiểu khu không đủ rộng, mỗi ngày đều có xe ra ra vào vào, cái này đối với tay mơ mà nói, thật sự là quá nguy hiểm.
Cho nên, mỗi lần Thẩm Du ra ngoài luyện xe, chú Lý đều phải mang theo Husky đi theo trông chừng, bằng không lại không yên tâm.
Hôm nay cuối tuần, không cần đi tập kịch, cũng không đến trường, Thẩm Du liền dự tính mang xe ra ngoài cọ xát cọ xát một chút, cô nghĩ bản thân sắp tìm lại được cảm giác lái xe rồi.
Nhưng mà đương lúc Thẩm Du chuẩn bị ra cửa, đã bị Thẩm Tiêu vừa bước xuống dưới lầu gọi giật lại.
"Sáng sớm muốn đi đâu?"
"Luyện xe."
Thẩm Du vẫy vẫy chìa khoá trong tay, vẫn là chiếc xe kia của chú Lý.
Cũng hết cách, so tới so lui trong nhà, cô vẫn cảm thấy chiếc này coi như bình thường nhất, kể cả có va quẹt chút đỉnh cũng sẽ không quá đau lòng.
Thẩm Tiêu hừ một tiếng "Lại lái chiếc xe cùi kia đi?"
Chú Lý đang đứng một bên thu dọn đồ đạc, nghe vậy liền không vui mà trộm trừng mắt một cái, xe này năm trước mới vừa đổi, còn rất mới có được không? Cùi chỗ nào?
"Mấy chiếc thể thao kia của anh trông quá khoa trương, không thích hợp cho tay mơ tập lái." Thẩm Du nói.
Tuy rằng có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe đến tiểu hài tử ghét bỏ ra mặt như vậy, Thẩm Tiêu vẫn là âm thầm buồn bực.
Hắn vừa đi đến nhà ăn vừa nói "Đợi lát nữa đi, sẽ có người đưa xe mới lại đây cho em tập. Anh đi cùng với em."
Thẩm Du đem chìa khóa xe thả lại hộp đựng bên trên tủ giày, sau đó ba chân bốn cẳng đuổi theo Thẩm Tiêu.
"Anh mua xe cho em sao?"
"Cũng không tính, xe này mua để tập chạy thôi, về sau có thích kiểu dáng gì anh lại mua cho một chiếc."
"......"
Thẩm Tiêu bóp bóp tay nhỏ, dắt cô ngồi xuống bên cạnh, nhưng Thẩm Du lại cho rằng hắn muốn đút mình ăn, liền vội vàng nói "Em ăn sáng rồi!"
Thẩm Tiêu nghiêng đầu liếc mắt một cái "Vậy ngồi đây với anh."
"......"
Ăn bữa sáng cũng cần có người ngồi cùng, tiểu hài tử còn chưa dính người được như hắn.
Bữa sáng hôm nay là cháo hải sản ăn kèm với bánh bao, Thẩm Du rất thích, vừa rồi cô đã dứt sạch một hơi hai chén, giờ này nhìn Thẩm Tiêu ăn, thế nhưng lại thấy thèm, chủ yếu là vì gạch cua và tôm viên thoạt nhìn thực mỹ vị.
Thẩm Tiêu ngó thấy vẻ mặt mèo nhỏ thèm ăn kia, khóe miệng ngăn không được mà ngoắc lên một cái, trong lòng lại trộm thở dài, rõ ràng mỗi ngày đều gặp mặt, tại sao cứ cảm thấy tiểu hài tử càng ngày càng đáng yêu?
Cho nên hắn liền cầm lấy cái muỗng, thuận tay đưa sang một viên thịt tôm.
Thẩm Du sửng sốt một chút, nhưng vẫn thực tự nhiên mà há mồm ăn vào, nhai được hai ba cái liền thỏa mãn nheo nheo mắt, trông không khác gì mèo con trộm được cá tươi.
Lần thứ hai Thẩm Tiêu đưa muỗng sang, Thẩm Du đã không kiêng nể gì nữa, sau đó lại còn được voi đòi tiên mà chỉ vào gạch cua trong chén "Muốn ăn cái kia."
Thẩm Tiêu lạnh lùng cự tuyệt "Không được, đút cái gì liền ăn cái đó, không thể chọn lựa."
Thẩm Du trừng mắt "Keo kiệt!!! Không phải chỉ một khối gạch cua thôi sao!"
"Không cho, mau mau cầu xin trẫm đi." Hắn nói.
"Anh à~" Thẩm Du thanh âm nũng nịu.
Thẩm Tiêu cười cười, lúc này mới vừa lòng mà đem gạch cua đưa sang.
Chú Lý đang ở bên ngoài nhà ăn sửa sang lại ngăn tủ, nghe vậy liền lắc đầu, có phải chỉ cần dính tới cảm tình thì ai cũng sẽ biến ngốc hay không? Trong phòng bếp còn cả một nồi cháo, muốn ăn vì cái gì không tự mình đi múc?
Bất quá, cái này đại khái có lẽ chính là tình thú của người trẻ tuổi!
Thẩm Tiêu mới vừa ăn xong bữa sáng, trợ lý Đỗ liền đưa xe tới rồi, là một chiếc Porches Panamera màu trắng tinh.
Thẩm Du:......
Mua chiếc xe này tới cho cô học lái, có thể bớt khoa trương một chút hay không?
Trợ lý Đỗ từ trong bước ra, vô cùng vừa lòng mà sờ sờ thân xe, lại quay sang Thẩm Du bật ngón cái "Xe này chạy cực thích, tôi đã kiểm tra qua, tiểu thư trực tiếp lái là được, không thành vấn đề."
Nói xong, cậu ta còn rất cảm khái mà nói "Bao giờ tôi có đủ tiền mua được chiếc này, vậy cũng quá thoả mãn rồi."
Thẩm Tiêu cười lạnh "Nói giống như tôi bình thường đều cắt xén tiền lương của cậu, chờ sự tình bên phía Lê Thị thuận lợi kết thúc đi, lúc đó cho cậu một chiếc."
Hai mắt Đỗ Huy sáng như sao trời "Cũng là siêu xe sao, ông chủ?"
"Có thể." Thẩm Tiêu trả lời.
Trợ lý Đỗ lập tức thu hồi vẻ mặt hớn hở, thực trịnh trọng mà nói "Cảm ơn Thẩm tổng, tôi nhất định sẽ nghiêm túc công tác, kể cả lên núi đao xuống chảo dầu cũng không chối từ! Hiện tại tôi lập tức trở về công ty chăm chỉ làm việc!"
Thẩm Tiêu:......
Thẩm Du:......
Chú Lý đứng ngay bục cửa, liền nói với cậu ta "Trợ lý Đỗ, cậu lưu lại ăn chén cháo hải sản không? Còn rất nhiều nha."
Đỗ Huy:......
Do dự một chút, trợ lý Đỗ đành cười hắc hắc mà trả lời "Cháu đây liền lấp đầy cái bụng trước đã, sau đó lại nghiêm túc công tác vậy."
Nói xong liền theo chú Lý đi vào trong nhà.
Thẩm Du hoài nghi mà nhìn Thẩm Tiêu "Đây thật sự là nhân tài cao cấp anh bỏ rất nhiều tiền ra thuê về sao?"
"Hiện tại anh cũng cảm thấy có chút nghi ngờ rồi."
Dứt lời, hai người liền nhìn nhau cười.
Nhưng vui không được lâu, vừa quay sang nhìn đến chiếc xe mới, Thẩm Du lại cảm thấy đau đầu.
"Tại sao anh không mua chiếc nào bình thường một chút?"
"Đây không phải quá bình thường rồi sao, anh thấy trên đường có rất nhiều người lái."
"......"
Lúc sau, Thẩm Tiêu liền điều khiển xe mới mang Thẩm Du ra ngoại ô, nói là tìm địa phương an tĩnh để tập luyện, nhưng Thẩm Du nhìn ra phong cảnh bên ngoài lại có cảm giác giống như bọn họ đang đi ngoại thành dạo chơi nhiều hơn.
Cuối cùng, ước chừng một giờ sau, xe thẳng tiến chạy vào một nông gia sơn trang.
"Anh mang em đi tập xe thật không vậy?" Thẩm Du cảm thấy kỳ quái, đây rõ ràng chính là một sơn trang dùng để nghỉ dưỡng!
Thẩm Tiêu nén cười "Tập luyện một chút, lại thuận tiện đi chơi một chút, hẹn hò gì đó chẳng hạn."
"......"
Cuối cùng thì đây mới là mục đích của hắn phải không!
Xe vừa dừng lại ở sân trước, có người phụ nữ liền ôm theo một cái rổ lớn đi ra tới, sau đó đặt lên ghế sau, cười hỏi "Thẩm tổng, hôm nay ngài sẽ qua đêm ở đây sao?"
"Không." Hắn trả lời, sau đó lái xe một đường thẳng hướng vào trong.
Ở đây ven đường tầm nhìn trống trải, có núi có sông, chỉ là giờ này thời tiết còn khá lạnh, khách du lịch cũng không nhiều lắm.
Xe ngừng ở bờ sông, cách bãi đỗ không xa lắm, kỳ thật chỗ này chính là một trảng đất trống, Thẩm Tiêu cảm thấy đây là địa điểm thích hợp dùng để luyện xe.
"Tập ở chỗ này là được." Hắn nói.
"Vẫn nên dạo chơi một chút trước đi."
Sau khi nhìn đến cảnh sắc nơi đây, Thẩm Du làm gì còn có tâm tư để mà lái xe.
Đây là lần đầu tiên sau khi cô xuyên qua mà được rời khỏi thành thị, đi ra bên ngoài du ngoạn, dĩ nhiên phải hưởng thụ một chút mới đúng.
Thấy Thẩm Tiêu đem rổ đặt xuống dưới đất, Thẩm Du liền dò đầu qua nhìn xem, phát hiện bên trong là một ít điểm tâm tự làm cùng với nước ép trái cây linh tinh các thứ, còn có một tấm lót dùng để đi đã ngoại, thế nhưng còn được chuẩn bị rất chu toàn.
"Vậy đi ra bờ sông phơi nắng một chút, thuận tiện ngắm cảnh?" Thẩm Tiêu hỏi.
Thẩm Du gật gật đầu, cô đang định sải chân bước đi, tay đã bị Thẩm Tiêu cầm lấy, chỉ thấy hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang mà nói "Bờ sông trơn trượt, dắt tay đi."
Thẩm Du nhấp miệng cười, nhưng cũng không vùng ra, tuỳ ý để hắn gắt gao nắm lấy.
Hai người cứ vậy dắt tay đi ra bờ sông, trên đê còn có rào chắn, ngoài rào chắn là sườn dốc, bên dưới trồng một ít cỏ, tu bổ rất khá, hết thảm cỏ lại có thêm một tầng rào bảo hộ, phòng ngừa du khách cố ý đi xuống dưới sông.
Thẩm Tiêu liền đem tấm lót trải ở trên mặt cỏ.
"Cảnh vật ở đây không tồi, ngồi xuống trước đã."
Lần trước cùng khách hàng tới chỗ này bàn chuyện làm ăn, lúc đi qua bờ sông này Thẩm Tiêu liền nghĩ phải mang tiểu hài tử tới chơi, hẳn là Thẩm Du sẽ rất thích.
Thẩm Du ngồi vào trên tấm bạt, nhìn ngó khắp nơi, hít sâu một cái rồi cảm thán "Thật là đẹp!"
Thẩm Tiêu cũng ngồi theo, sau đó hắn liền tìm được cái tư thế thoải mái, trực tiếp nằm dài, lại còn dang một cánh tay ra, ý bảo Thẩm Du cũng mau nằm xuống.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn mà nằm theo, đầu gác lên cánh tay hắn, bên người chính là nhiệt độ cơ thể của Thẩm Tiêu.
Dương quang buổi sớm vừa nhu hòa lại ấm áp.
Thẩm Du nheo mắt lại ngẫm nghĩ, không lâu trước đây, cô còn vô pháp tưởng tượng được cùng Thẩm Tiêu yêu đương sẽ là cảnh tượng như thế nào. Cô cảm thấy với tính tình xà tinh của hắn, kể cả có yêu nhau cũng sẽ là gà bay chó sủa.
Thẩm Du không ngờ rằng, hắn kỳ thật lại có thể ôn nhu như vậy, ấm áp như vậy.
Bỗng nhiên cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, Thẩm Du nâng mắt lên nhìn, phát hiện Thẩm Tiêu đang thò tay cắm cái gì đó lên tai cô.
Chờ sau khi tỉ mỉ làm xong rồi, hắn mới cười khẽ mà nói "Thật đẹp."
Thẩm Du giơ tay lên sờ, mới biết thì ra chính là hai đoá hoa nhỏ, ban nãy trên đường đi tới đây cô đã tuỳ tay ngắt lấy.