Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Mộ Vũ cũng không rõ ràng lắm, chính mình vì sao nhất định cứ phải tới thành phố S, nhưng chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, ả đã từ trong ga tàu cao tốc đi ra.
Kết quả vừa rời trạm, số di động của Lâm Tông lại không liên lạc được.
Người này thật đúng là kỳ quái, vốn dĩ còn đang yên lành, đột nhiên lại trở nên thần thần bí bí.
Nhưng cũng hết cách, Bạch Mộ Vũ quyết định đi tới nội thành tìm một khách sạn trụ lại trước, dù sao báo cáo xét nghiệm ADN còn ở trong tay, Lâm Tông khẳng định là phải tới lấy.
Sau khi tiến vào khách sạn, Bạch Mộ Vũ cũng không gọi nữa, chỉ đơn giản đem địa chỉ nhắn qua cho hắn ta, sau đó nhàn nhã ngồi trong phòng chơi di động.
Nhất thời buồn tay, ả lại điểm vào diễn đàn trường, nào ngờ vừa liếc mắt liền nhìn đến một bài viết về Thẩm Du vừa được đăng lên.
Trước kia ả còn rất thích dạo diễn đàn, bởi vì phần lớn thời gian đều sẽ có người nghị luận Bạch Mộ Vũ lại tham diễn bộ phim truyền hình nào, quảng cáo nào, mức độ nổi tiếng còn không nhỏ.
Nhưng học kỳ vừa rồi, ả trót phát giận ở một đoàn làm phim, bị Bạch Mộ Tình biết được, sau đó vì ngại chính mình mất mặt cho nên cũng không còn giới thiệu tài nguyên cho em gái nữa, Bạch Mộ Vũ chỉ có thể mỗi ngày ngoan ngoãn mà đi đến trường.
Kết quả, toàn bộ nổi bật đã bị tiện nhân Thẩm Du cướp đi hết!
Nghĩ đến đây, Bạch Mộ Vũ lại lửa giận bừng bừng.
Mấy người chạy đến thổ lộ có phải mắt đều mù rồi không? Cảm thấy nhà Thẩm Du có được ít tiền dơ bẩn nên mơ tưởng sẽ được ăn bám? Cũng không chịu nhìn xem trước đó đứa con gái này xấu thành cái dạng gì!
Bạch Mộ Vũ vẫn luôn ngây người ở khách sạn đến tận chiều, lúc này Lâm Tông mới mò tới.
Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Lâm Tông, Bạch Mộ Vũ thực quá khiếp sợ.
Đến nay mới chỉ qua có một kỳ nghỉ đông, thầy Lâm phong độ nhẹ nhàng, ôn nhu soái khí đã biến đâu mất dạng, thay vào đó chính là một người xanh xao vàng vọt, đầy mặt râu ria, ăn vận tùy tiện nghèo túng.
Nếu không phải bọn họ từng thân mật ở chung một đoạn thời gian, Bạch Mộ Vũ thật sự sẽ không dám nhận người quen.
Hắn ta thậm chí còn bị thọt chân, đi đường khập khiễng, một chút khí chất đều không có.
Thời điểm vừa đi tới thành phố S, Bạch Mộ Vũ thật ra vẫn còn ôm chút tưởng niệm đối với Lâm Tông, nhưng sau khi trông thấy bộ dáng bây giờ của hắn, ả quả thực đã triệt để hết hy vọng.
Không chỉ có vậy, Bạch Mộ Vũ còn bắt đầu cảm thấy chán ghét người này. Vẫn là nên đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, sau đó nhanh chóng quay về, từ nay cả đời đều không cần qua lại với nhau.
Tuy rằng trong lòng phiền chán, nhưng ả vẫn hỏi "Như thế nào lại biến thành cái dạng này?"
Lâm Tông hiện tại cũng không còn trông cậy việc Bạch Mộ Vũ có thể đối tốt với hắn, dù sao lúc trước ở bên nhau cũng là vì nữ hài này dễ lừa cộng với gia cảnh kha khá mà thôi.
"Em mang báo cáo giám định ra đây, còn có, xem thử có thể hỏi giúp anh số di động của Thẩm Du hay không." Lâm Tông khẩu khí cũng không được tốt.
Bạch Mộ Vũ đứng im sờ sờ, chỉ đưa mắt đánh giá hắn ta một lượt rồi nói "Anh nói trước đi, thân thể hiện tại là chuyện như thế nào?"
Lâm Tông nghiến răng nghiến lợi "Bị Thẩm Tiêu đánh, hắn còn đem anh đuổi tới nơi này, không cho tiếp cận Thẩm Du."
Bạch Mộ Vũ tỏ vẻ kinh ngạc "Chỉ bởi vì anh muốn cùng với Thẩm Du nhận thân mà bị đánh thành như vậy? Thẩm Tiêu là thổ phỉ sao? Pháp luật đâu phải chuyện đùa?"
Lâm Tông cười lạnh, tìm chỗ ngồi xuống, sau đó bắt đầu kể chuyện cho Bạch Mộ Vũ nghe "Đối với bọn nhà giàu đó mà nói, pháp luật còn không phải là để trưng chơi cho đẹp thôi sao. Mẹ anh bị ung thư gan thời kì cuối, chỉ nghĩ trước khi chết được gặp lại con gái ruột một lần, bọn họ lại không đồng ý, còn nói anh làm tất cả chỉ là vì tiền. Nếu thật sự nhắm vào của cải, vậy vì sao anh và mẹ phải đợi đến tận giờ? Nhưng bọn họ không phân rõ thị phi, liền trực tiếp đánh anh đến gần chết mới thôi."
Bạch Mộ Vũ quả thực ngớ người "Thẩm Du biết chuyện này không?"
"Ít nhiều cũng biết, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, cho nên anh cần phải có bảng báo cáo này trong tay. Anh không cần gì khác, chỉ là muốn thử vận một lần." Nói đến đoạn gay cấn, Lâm Tông thậm chí còn đỏ hốc mắt.
Bạch Mộ Vũ nghe đến trong lòng cười lạnh, Thẩm Du mỗi ngày đều giả bộ thanh cao, tỏ ra ngoan ngoãn, hoá ra cũng chỉ là thứ máu mủ không nhận, đích thị bạch nhãn lang!
Lâm Tông sau khi cầm được báo cáo liền bỏ đi, Bạch Mộ Vũ thấy hắn đáng thương, lại còn cho thêm một vạn.
Lúc sau Bạch Mộ Vũ cũng không còn nóng vội, đây là lần đầu tiên ả tới thành phố S, cho nên liền xin thêm mấy ngày phép, dự định dạo chơi xong xuôi rồi lại trở về.
Kết quả buổi sáng hôm sau, Bạch Mộ Vũ đột nhiên nảy ra ý tưởng, chạy lên diễn đàn đăng bài bôi nhọ Thẩm Du.
Ả nghĩ, cho dù không thật sự làm gì được, nhưng khiến cho thanh danh đứa con gái này trở nên xấu xí cũng tốt, dù sao cũng không điểm mặt chỉ tên Thẩm Du, không lẽ còn không cho ả kể chút chuyện xưa hay sao!
Ngay từ đầu, Bạch Mộ Vũ cũng chỉ là viết lung tung, sau lại phát hiện thì ra có không ít người chú ý tới, ả nhất thời xúc động, liền đem bảng báo cáo giám định đăng lên, tuy rằng hình ảnh đã xử lý qua một chút, nhưng vẫn để lộ dấu vết.
Mà hết thảy sự tình đều bị chính bảng báo cáo này phá huỷ.
Ngày hôm sau Lâm Tông gọi điện đến, hỏi Bạch Mộ Vũ có xin được số của Thẩm Du không, nhưng ả căn bản là không có đi hỏi, bởi vì còn đang bận đăng bài lên diễn đàn.
Bạch Mộ Vũ thuận miệng đem việc này nói cho Lâm Tông nghe, kết quả hắn lại nổi trận lôi đình, mắng ả ngu xuẩn, còn nói khẳng định sẽ gặp rắc rối!
Bạch Mộ Vũ lại cảm thấy người này chính là bị Thẩm Tiêu đánh cho chết khiếp, hiện tại mới trở nên nhu nhược nhát gan như vậy, ả càng thêm khinh thường.
Nhưng chưa được bao lâu, Lâm Tông liền tìm tới cửa.
Ban đầu Bạch Mộ Vũ còn không muốn cho hắn vào, nhưng ả tự tiện đem báo cáo giám định phát lên diễn đàn cũng là hơi vô lý, cuối cùng đành phải mở cửa cho Lâm Tông.
Hắn ta có vẻ phi thường tức giận, nói Bạch Mộ Vũ phá hủy kế hoạch của hắn, trách ả làm việc không có đầu óc.
Bạch Mộ Vũ trước nay có từng bị ghét bỏ như vậy bao giờ, tức khắc liền tranh cãi um lên, cuối cùng Lâm Tông hung tợn mà nói "Cô không tin thì cứ chờ xem, tôi đoán sẽ không lâu đâu, ngay hôm nay Thẩm gia khẳng định là có hành động."
Quả nhiên, trời vừa chạng vạng, bọn họ liền nhìn thấy một bài viết mới ở trên diễn đàn, nội dung là muốn thanh minh cho Thẩm Du, đồng thời còn tố cáo ả, Bạch Mộ Vũ xem đến cả người bị doạ cho choáng váng.
Lâm Tông càng cười đến vẻ mặt dữ tợn "Hiện tại cô còn cảm thấy mình đúng hay không? Cô ngu không có nghĩa là ai cũng ngu giống cô!"
Bạch Mộ Vũ trực tiếp ngồi bệt xuống giường, ngẩng đầu lên, bất lực mà hỏi Lâm Tông "Làm sao bây giờ? Bọn họ muốn kiện em, em...em phải làm gì, người nhà sẽ mắng em đến chết."
"Mắng thôi thì đã sao? Phỏng chừng còn phải ngồi tù!" Lâm Tông tiếp tục đe dọa.
Bạch Mộ Vũ tái mét mặt mày, cả người phát run "Không, em không muốn ngồi tù, em không muốn!"
Lâm Tông nhìn chằm chằm ả, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, ngay sau đó liền thu hồi dáng vẻ mỉa mai, ngược lại thật ôn nhu mà nói "Như vậy đi, gần đây anh đều ở lại nhà bạn để tránh đầu sóng ngọn gió, em cũng đi theo qua đó ở hai ngày, xem xem tình huống kế tiếp như thế nào. Nếu thật sự gặp phiền toái, lúc đó hẵng liên hệ với người nhà cũng chưa muộn."
Bạch Mộ Vũ lúc này thật sự bị dọa tới rồi, bất lực mà nhìn Lâm Tông "Có thật không? Qua hai ngày liền không có việc gì nữa?"
Lâm Tông cười "Đúng vậy, em cứ tin ở anh."
Sau đó, hắn ta liền dắt Bạch Mộ Vũ rời khỏi khách sạn.
Sau khi trải qua sự kiện lần này, độ nổi tiếng của Thẩm Du ở trường lại tăng lên một bậc, bình thường đi tới đi lui cư nhiên còn có người lạ lên tiếng chào hỏi, khiến cho cô cảm thấy thật ngượng ngùng.
Giờ thì hay rồi, cả trường không chỉ biết cô là vịt con xấu xí nghịch tập thành nữ thần, vũ đạo rất khá, được Hứa Kỳ mời làm nữ chính... còn biết Thẩm Du bị vứt bỏ từ nhỏ, sau đó được Thẩm gia nhặt về, coi thành công chúa mà nuôi dưỡng, quả thực là ngôi sao may mắn.
"Bản thân Thẩm tiểu thư đã là cá chép gấm rồi!" Trên diễn đàn có người nói vậy.
Vì thế sau đó quần chúng cũng hùa theo ồn ào.
Kết quả, hiện tại Thẩm Du thỉnh thoảng đều sẽ đụng phải người không quen biết chạy tới chào hỏi, nghe nói như vậy liền được đổi vận, thật sự làm người dở khóc dở cười.
Sự kiện trên diễn đàn qua đi mấy hôm, Thẩm Tiêu vẫn không yên tâm, mỗi ngày đều kiên trì đưa đón Thẩm Du đi học, bởi vì theo nguồn tin đáng tin cậy của hắn, Bạch Mộ Vũ đã mất tích rồi.
Buổi sáng hôm nay, sau khi dừng trước cổng trường, nhìn thấy thời gian vẫn còn hơi sớm cho nên Thẩm Du cũng không vội xuống xe, mà là quay sang trò chuyện cùng Thẩm Tiêu.
"Là Lâm Tông làm sao?" Cô hỏi, rốt cuộc việc này ngay từ đầu là có liên hệ tới cô, cho nên Thẩm Du vẫn thực để ý.
"Ngày chúng ta đăng bài lên, có người trông thấy Bạch Mộ Vũ đi theo một người đàn ông, mà người nọ xác thật chính là Lâm Tông. Về sau đến những đọan đường không có camera theo dõi liền mất dấu bọn họ rồi, hẳn là đi tìm chỗ trốn."
Thẩm Du khó hiểu mà hỏi "Lâm Tông trốn đi còn có thể hiểu, Bạch Mộ Vũ vì cái gì lại muốn trốn? Cứ cho là chúng ta sắp kiện cậu ta, điều kiện nhà Bạch Mộ Vũ không kém, hẳn là cũng có đối sách, làm gì đến nỗi phải trốn đi."
"Sau khi Bạch gia báo nguy, cảnh sát vẫn đang tìm kiếm, hắn là sẽ mau có tin tức thôi. Việc này đã không còn liên quan đến chúng ta nữa, em đừng quá lo lắng." Thẩm Tiêu an ủi.
Thẩm Du gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Thẩm Tiêu.
Hắn mới cắt tóc, thái dương phi thường gọn gàng sạch sẽ, cả người thoạt nhìn vừa năng động lại thoải mái thanh tân, rất soái!
"Anh thông minh như vậy, đoán xem xem bọn họ đã xảy ra chuyện gì?"
Sau chuyện này, địa vị của Thẩm Tiêu ở trong lòng cô lại yên lặng bò lên mấy bậc, nhưng Thẩm Du dĩ nhiên không cho hắn biết, miễn cho tên này quá đắc ý, không cẩn thận lại bay đến tận trời.
Thẩm Tiêu đáp một tay lên bánh lái, tay kia lướt qua định kéo lấy Thẩm Du, lại bị cô cười cười hất bay "Đang hỏi anh đó."
Thẩm Tiêu bị hắt hủi nhưng cũng không giận, tùy tay nắm lấy móc khoá treo trên balo của cô mà chơi đùa, sau đó mới chậm rì rì trả lời "Anh cảm thấy, Bạch Mộ Vũ chính là bị Lâm Tông bắt cóc."
Thẩm Du trợn tròn hai mắt.
Nhìn thấy tròng mắt nữ hài trừng đến tròn xoe, Thẩm Tiêu câu câu khóe miệng, tiếp tục nói "Bạch Mộ Vũ đến thành phố S hôm trước, hôm sau mới bị Lâm Tông dắt đi, cái này chứng tỏ ngay từ đầu đó không phải là mục đích của hắn ta. Chỉ vì Bạch Mộ Vũ bò lên diễn đàn tự tìm đường chết, phá huỷ kế hoạch của hắn, cho nên cuối cùng Lâm Tông chỉ có thể bắt người đi để bù lỗ."
Nói tới đây, Thẩm Tiêu nhíu mày "Nhưng cũng có điểm kỳ quái, nếu thật sự là bắt cóc, Lâm Tông vì sao lại không tống tiền Bạch gia?"
Thẩm Du cũng nhíu mày theo "Đúng vậy, vì cái gì?"
Thẩm Tiêu liếc nhìn cô một cái "Cái này thì đoán không ra, em còn không xuống xe sao? Lưu luyến anh như vậy? Có phải muốn hôn một cái rồi mới bằng lòng rời đi hay không?"
Thẩm Du nháy mắt đỏ mặt, lườm hắn một cái sau đó vội vàng mở cửa xuống xe, còn vẫy vẫy tay cười nói "Đi đường cẩn thận."
Thẩm Tiêu buồn cười mà lắc đầu, cầm lấy hình nhân nhỏ xíu vừa bứt trộm được từ móc khoá của Thẩm Du, nhìn theo bóng dáng đã dần khuất vào dãy phòng học, sau cùng mới lui xe ra ngoài.
Kỳ thật, hắn còn có một suy đoán khác, nhưng sợ dọa đến tiểu hài tử nên không nói ra, Bạch Mộ Vũ có khả năng là bị Lâm Tông trực tiếp bắt đi gán nợ cho bọn vay nặng lãi.
Nếu như vậy, Bạch Mộ Vũ này xem như đã hoàn toàn bị huỷ hoại.
Giấy chung quy là không gói được lửa, sau khi Bạch Mộ Vũ xin nghỉ một thời gian, không biết từ nơi nào truyền ra tin tức nói Bạch Mộ Vũ lúc trước kỳ thật là bị bắt cóc, nửa tháng sau mới được cứu ra tới, bất quá tinh thần giống như rất không ổn định, còn yêu cầu phải trị liệu tâm lý.
Khi Lý Dực Dực cùng Thẩm Du nói về việc này, thật sự là doạ cô nhảy dựng "Tình huống cụ thể như thế nào, cậu biết không?"
"Không biết." Lý Dực Dực lắc đầu "Là mẹ cậu ta tới làm thủ tục bảo lưu, tin tức mới vừa truyền ra, nói Bạch Mộ Vũ phỏng chừng phải ở nhà tĩnh dưỡng một đoạn thời gian rất dài. Quả thật là làm người ta kinh ngạc, lúc trước tôi còn tưởng rằng bởi vì nhà cậu muốn khởi kiện cho nên cậu ta sợ tới mức trốn đi, hoá ra lại là bị bắt cóc, thật khủng bố!"
Thẩm Du biết chuyện so với Lý Dực Dực càng nhiều, nhưng cũng cảm khái theo.
Có một số người, ngày lành quá dài, liền luôn nghĩ đến làm chút chuyện xấu, cuối cùng lại đem chính mình đều cuốn đi vào.
———
Đặc biệt cảm ơn bạn Huỳnh Ngọc Lam Hằng đã tặng ảnh bìa cho truyện