Lê Nhược ở năm lăn lộn ăn uống một tuần, cảm giác sắp mốc lên rồi. Cô không biết bây giờ ở năm Chu Thành Ngộ đã gấp thành dạng gì, anh sẽ nhớ cô sao?
Hẳn là có đi.
Đêm trước, bọn họ thân mật khắng khít như vậy, cô cũng cảm thấy anh đã động tình, dùng tất cả kiên nhẫn của anh làm cho cô vui vẻ.
Lê Nhược ở ngay cạnh trường anh thuê một phòng trọ, mỗi ngày đều nhìn giảng đường đối diện, không biết tiểu Chu Thành Ngộ thế nào. Mấy ngày nay cô cũng không có tâm tư đi tìm anh, ở chỗ này nóng nảy chờ đợi hệ thống ma lực của Tiểu Ma Diệp chữa trị khỏi.
Nhưng đợi trái đợi phải vẫn không có tin tức tốt truyền đến.
Đóng lại cửa sổ, Lê Nhược xoa xoa ánh mắt ê ẩm,: " Bảo bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cô hỏi Tiểu Hoa Hồng.
Tiểu Hoa Hồng than thở:" Đều là do chị nha, chị mỗi ngày đều đem chuyện ở năm chọc tức Chu Thành Ngộ, lại đem chuyện biết từ năm mang về năm , toàn bộ hệ thống ma lực bị chị làm cho tê liệt, không biết nên khôi phục ra sao."
Lê Nhược:"..."
Cô cũng không có ác ý gì a, lúc ấy chính là cảm thấy chơi vui thôi.
" Vậy có thể chữa trị được không?"
Tiểu Hoa Hồng gật đầu:" Cũng không phải là không có cách nào."
Hiện tại, khi nghe được câu nói này, Lê Nhược có cảm giác sợ hãi, sẽ không lại phải trả giá cái gì nữa chứ?
Tiểu Hoa Hồng nói với cô, đúng là phải trả giá, nhưng mà cái giá lần này rất trực tiếp. Nếu muốn trở lại năm , nhất định phải hy sinh kết quả trước kia cô cố gắng có được.
Lê Nhược:" Hy sinh kết quả chị cố gắng?"
Cô suy nghĩ, rốt cuộc cô đã cố gắng cái gì?
Nhìn mấy chục trang toán học cùng mấy đề bài cô sao chép, hy sinh liền hy sinh thôi, cô cũng sẽ không đau lòng. Cùng lắm thì học lại một lần nữa cũng không có vấn đề gì.
Tiểu Hoa Hồng:" Nhược Nhược, chị quá ngây thơ rồi."
Lê Nhược không phải là ngây thơ, mà cô không dám tưởng tượng đến phương diện kia. Quả nhiên, hệ thống muốn lấy lại khoảng thời gian cô cố gắng cùng Chu Thành Ngộ cải thiện mối quan hệ.
Cô hỏi:" Vậy nếu quay lại năm thì chị cùng Chu Thành Ngộ lại trở lại trạng thái tương kính như tân?"
Tiểu Hoa Hồng gật đầu, đại khái là như vậy, hệ thống không nói cụ thể, dù sao thì cô cùng Chu Thành Ngộ sẽ không hài hòa giống như bây giờ.
Lê Nhược phát điên, kéo kéo tóc. Thế nhưng nếu không bỏ được thì lại không có cách nào trở lại năm .
Xoắn xuýt hồi lâu, cô rốt cuộc cũng đồng ý.
Vậy nếu trở lại trạng thái lạnh như băng ấy thì có phải cô cùng Chu Thành Ngộ không còn ngủ chung nữa?
Tốt, thật bi thảm.
Tiểu Hoa Hồng nói với Lê Nhược, sáng mai là có thể quay lại năm .
Lê Nhược mừng rỡ như điên, cô thay áo choàng dài, đem tóc búi nửa đầu.
" Nhược Nhược, chị muốn đi đâu?"
" Đi tìm Chu Thành Ngộ chơi."
"..."
Tiểu Hoa Hồng im lặng nhìn Lê Nhược, lúc này còn chưa có ánh mặt trời đâu, thế mà cô đã bắt đầu rực rỡ rồi.
Tính tình dạo chơi nhân gian này của cô bao giờ mới có thể thay đổi?
Tiểu Ma Diệp bảo Tiểu Hoa Hồng đừng quan tâm, chờ Lê Nhược bị thua thiệt, cô tự nhiên sẽ biết tính tình này có nhiều tệ hại như thế nào.
Lê Nhược trang điểm thật đẹp, ngâm nga hát rời khỏi phòng trọ.
Trước tiên, cô đi qua kí túc xá của Chu Thành Ngộ một lần. Bây giờ cô đã ngựa quen đường cũ, đứng ở cửa kí túc xá chờ Chu Thành Ngộ tan lớp trở về. Cô không biết buổi sáng Chu Thành Ngộ có mấy tiết học nên một mực chờ đến khi rưỡi, Chu Thành Ngộ mới khoan thai bước đến. Lần này, bên cạnh anh không có cô gái nào.
" Chu Thành Ngộ. "Lê Nhược đi về phía anh.
Bước chân Chu Thành Ngộ hơi ngừng, lại là cô gái kia?
Nhưng mà anh rất chắc chắn rằng anh không quen cô.
" Có chuyện gì?" Anh rất lễ phép hỏi.
Lê Nhược cười cười:" Không có chuyện gì, em trốn học đến tìm anh."
Chu Thành Ngộ:" ... Cô bao nhiêu tuổi?"
Lê Nhược nói láo:" Năm nay lớp mười hai, so với anh nhỏ hơn một tuổi.". Để chứng minh cô không phải đứa nhỏ lừa gạt mà thật sự quen anh, cô mở album điện thoại ra, đem những bức ảnh có liên quan đến anh cho anh nhìn.
Ánh mắt Chu Thành Ngộ nghi hoặc từ mặt cô dời đến hình ảnh trên điện thoại. Trong album ảnh có không ít hình của anh, có bóng lưng, gò má, chính diện, còn có ảnh lúc cô chụp tuyết anh cũng ở trong ống kính, còn có hình lúc anh chơi bóng rổ năm lớp mười hai.
Lê Nhược cất điện thoại di động:" Em đã sớm quen biết anh."
Bởi vì học cùng trường cấp ba nên thái độ của Chu Thành Ngộ với cô cũng tốt hơn, không lạnh băng như xưa nữa,tốt bụng khuyên cô nên tranh thủ quay về trường học đi.
Lê Nhược bắt lấy cánh tay anh:" Anh bổ túc môn toán cho em được không? Em học toán quá kém, em muốn thi cùng trường đại học với anh."
Chu Thành Ngộ không chút do dự cự tuyệt:" Tôi không rảnh."
Lê Nhược:" Em rảnh. Mỗi tối em sẽ đi đến phòng tự học chờ anh, không gặp không về."
Chu Thành Ngộ không để ở trong lòng, cho là cô chẳng qua tùy tiện nói một chút. Làm gì có gia đình nào lại cho phép con gái ra ngoài buổi tối, huống chi còn là một cô gái sắp thi đại học.
Lê Nhược còn không quên tự giới thiệu mình:" Em tên là Lê Nhược, anh có thể gọi em là Nhược Nhược."
Cô cười yếu ớt vẫy vẫy tay:" Tuần sau em sẽ đến tìm anh."
Chu Thành Ngộ như cũ không đáp lại, phòng tự học trong trường học nhiều như vậy, cô đi đâu mà tìm?
Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Nhược như ý nguyện trở lại năm . Cô nghĩ lần này chắc là trở lại phòng ngủ của mình, sau đó gối đầu cũng quay về trên giường cô.
Đợi cô mở mắt ra, choáng váng luôn rồi.
Đây không phải chính là chung cư của cô sao? Tại sao không phải biệt thự của Chu Thành Ngộ?
Cô hoảng hốt, vội vàng gọi điện cho Chu Thành Ngộ, hồi lâu điện thoại mới thông:" Alô, xin chào, xin hỏi ai đấy?" Thanh âm Chu Thành Ngộ từ tính lại lãnh đạm truyền tới.
Lê Nhược thầm nghĩ, quan hệ này đúng là lạnh hoàn toàn, đau khổ vất vả hơn nửa năm lại trở lại một đêm trước giải phóng, còn xin chào? Ai đấy?
Đoán chừng là lúc bọn họ vừa mới kết hôn, Chu Thành Ngộ ngay cả số điện thoại của cô cũng không lưu.
Lê Nhược tức giận nói:" Còn có thể là ai nha, vợ anh!"
Kết quả bên kia trực tiếp cúp điện thoại.
Lê Nhược:"..."
Tuyệt tình như vậy?
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tức giận hồi lâu, sau đó tự an ủi mình, được rồi, càn gì phải so đo với đại móng heo.
Cô gửi tin nhắn qua:[ ông xã, em nhớ anh.]
Chu Thành Ngộ trả lời lại:[ Cô gửi nhầm rồi.]
Lê Nhược:"?"
Cô nghĩ thầm, có thể là bởi vì cô bảy ngày không trở về, Chu Thành Ngộ thật sự tức giận, liền nói xin lỗi liên tiếp:[ Ông xã, thật xin lỗi, em sai rồi.]
Chu Thành Ngộ:" Cô gửi nhầm rồi, tôi chưa có vợ, cũng chưa có kết hôn.]
Lê Nhược trong lòng lộp bộp một chút, bởi vì cô nhìn thấy ngày tháng trên điện thoại di động, hôm nay là ngày tháng năm , khi đó cô cùng Chu Thành Ngộ còn chưa quen nhau, ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy qua.
Cô vội vàng gọi Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp:" Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Tiểu Hoa Hồng nhún nhún vai:" Chính là như chị thấy, bây giờ chị cùng Chu Thành Ngộ không biết nhau."
Lê Nhược bối rối, hóa ra cái giá để quay trở về lớn như vậy, không phải cùng Chu Thành Ngộ tình cảm lạnh nhạt mà ngay cả cảm tình cũng không có, anh còn chưa quen biết cô.
Cô cưỡng bách mình tỉnh táo lại, suy nghĩ lại một chút, ngày tháng ấy cô cùng Chu Thành Ngộ đi xem mắt, sau đó qua mấy ngày anh sẽ đưa cô chiếc nhẫn, sau xảy ra tai nạn xe cộ, cuối cùng là lĩnh chứng?
Cô ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi Tiểu Ma Diệp:" Chính là nói chị phải đem sự việc đã diễn ra trải qua lại một lần nữa?"
Tiểu Ma Diệp lắc đầu.
Lê Nhược bắt đầu luống cuống:" Có ý gì vậy?"
Tiểu Ma Diệp giải thích:" Lần này người cùng Chu Thành Ngộ xem mắt không phải chị."
" Cái gì?" Sắc mặt Lê Nhược đều thay đổi, chính là nói ngày hôm nay anh cùng người con gái khác xem mắt, cùng anh kết hôn cũng là cô gái khác?
Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp đều không lên tiếng, bất quá biểu tình thầm chấp nhận.
Lòng bàn tay Lê Nhược rét lạnh, cô cho là trước đây Tiểu Hoa Hồng chỉ hù dọa cô, cô cũng cho là lừa gạt được toán học, dạo chơi nhân gian thì Tiểu Hoa Hồng vẫn sẽ giúp cô.
Bởi vì bọn nó có duyên phận đời trước với cô, bọn nó sẽ không để cô liều mạng.
Cô vội vàng cầm gương lên soi, còn tốt, bộ dáng không bị thay đổi, không trở nên xấu xí.
Đột nhiên cô lại có tí vui mừng:" Chị cùng Chu Thành Ngộ có duyên phận, các em có thể hàn gắn lại hay không?"
Tiểu Hoa Hồng lắc đầu:" Chị bây giờ chưa trở nên xấu xí vì kì hạn một năm chưa đến. Nếu đến dĩ nhiên chị sẽ thành xấu xí. Hệ thống chẳng qua là trừng phạt chị trước thôi."
Trước mắt Lê Nhược là một vùng tăm tối, tay run một cái, gương thiếu chút nữa rơi xuống.
Cô chưa từ bỏ ý định, chuẩn bị đến quán cà phê tìm Chu Thành Ngộ. Cô không tin anh có thể đối với cô không cảm giác, sau khi nhìn thấy cô, khẳng định anh sẽ không cùng cô gái khác kết hôn.
Lê Nhược đến bây giờ còn nhớ ngày cô cùng Chu Thành Ngộ xem mắt mình mặc váy gì, trang điểm như thế nào. Đem mình ăn mặc như ngày ấy, hy vọng có thể gợi lên một chút trí nhớ của anh.
Nửa giờ sau, Lê Nhược đến quán cà phê. Mới vừa đậu xe xong liền thấy Chu Thành Ngộ cùng một người con gái khí chất xinh đẹp từ quán cà phê đi ra, hai người vừa đi vừa trò chuyện, nói chuyện còn rất vui vẻ, cô gái kia thỉnh thoảng còn cười khẽ.
Lê Nhược ngay cả khí lực đóng cửa xe cũng biến mất, cô mạnh mẽ trấn định.
Bọn họ đã đi tới cách chỗ cô không xa, xe Chu Thành Ngộ còn ở cạnh xe cô.
Chu Thành Ngộ vẫn như ngày đầu tiên cô nhìn thấy vậy, mặc áo sơ mi đen, hấp dẫn, cấm dục. Ban đầu khi nhìn thấy anh, cô liền chung tình.
Nhưng hôm nay Chu Thành Ngộ đem cô coi thành không khí, cô ở ngay cạnh xe anh mà anh cũng không thèm nhìn lấy một cái, ngược lại còn quay đầu sang cô gái phía sau nói:" Ngày mai buổi sáng gặp."
Cô gái khẽ mỉm cười:" Chín giờ em ở cục dân chính chờ anh."
Lê Nhược:"..."
Nhanh như vậy đã đi lĩnh chứng?
Ban đầu cùng cô lĩnh chứng không phải là mấy ngày sau sao?
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa:" Chu Thành Ngộ!"
Chu Thành Ngộ giật mình, lúc này mới nhìn sang Lê Nhược.
Cô gái kia nhìn Chu Thành Ngộ, lại nhìn Lê Nhược, trực giác đàn bà là đúng nhất. Cô ta cảm giác cô gái gọi Chu Thành Ngộ ánh mắt ai oán, cùng Chu Thành Ngộ có quan hệ không bình thường. Cô ta lẳng lặng nhìn xem.
Mi tâm Chu Thành Ngộ cau lại:" Xin chào, cô là?"
Lê Nhược:" Chu Thành Ngộ, anh không biết em? Em là Lê Nhược!" Ngực cô phập phồng.
Chu Thành Ngộ rất chắc chắn, anh không quen cô. Cuộc sống riêng tư của anh vẫn luôn chừng mực, không đến nỗi có cái gì với ai cũng không nhớ được. Tại hội sở anh cũng không cùng phụ nữ chuyện trò.
Người xem mắt cùng Chu Thành Ngộ tên là Thang Phỉ. Thang Phỉ biết, hóa ra lại là một người phụ nữ yêu thầm Chu Thành Ngộ, Cô ta không có hứng thú xem cô gái trước mắt này diễn, nhất định là đặc biệt tới phá hư buổi xem mắt của cô ta cùng Chu Thành Ngộ, lấy chính mình để đạt được mục đích, cô ta còn chưa có ngu như vậy, không đến nỗi bị mấy trò trẻ con này lừa gạt.
Thang Phỉ cùng Chu Thành Ngộ vẫy vẫy tay:" Em về trước, ngày mai gặp."
Chu Thành Ngộ khẽ vuốt cằm. nhìn Thang Phỉ lên xe.
Lê Nhược hoàn toàn trợn tròn mắt.