Một nụ hôn đem ngăn cách giữa hai người mấy ngày nay giải quyết hết.
Lê Nhược đưa tay đặt lên ngực anh:" Đừng giận nữa được không?"
Chu Thành Ngộ:" Không giận nữa."
Anh hỏi:" Mấy ngày nay em ở chỗ nào?"
Lê Nhược đành phải nói dối là vẫn luôn ở nhà làm toán, mấy ngày nay đều không ra khỏi nhà.
Cô dùng biểu tình tủi thân đáng thương, khiến cho Chu Thành Ngộ cũng không đành lòng trách móc. Anh đưa tay ra, bảo cô đưa chìa khóa xe cho mình.
Lê Nhược lấy chìa khóa ra đưa anh:" Lái xe của em à?"
" Không phải." Chu Thành Ngộ gọi bảo vệ tới, người bảo vệ kia sửng sốt mấy giây mới vội vàng chạy chậm tới, trong đầu nghĩ: Chết cha, đụng phải họng súng rồi!
Chu Thành Ngộ đưa chìa khóa xe cho bảo vệ để cho anh ta tranh thủ thời gian lái xe đến biệt thự của anh.
Bảo vệ liên tục đáp lời, nhìn về phía Hướng Lê Nhược, vừa định mở miệng nói xin lỗi, kết quả Chu Thành Ngộ phất tay tỏ ý anh ta trở về, còn nói thêm câu:" Không sao."
Bảo vệ thở phào nhẹ nhõm. Thường xuyên có phụ nữ lái xe đến tìm Chu Thành Ngộ, anh ta làm sao biết người hôm nay đến lại là bà chủ tương lai.
Chu Thành Ngộ dắt Lê Nhược đến xe mình, tài xế đã sớm mở cửa xe.
" Cậu đi làm việc đi, xe để tôi lái." Chu Thành Ngộ nói với tài xế.
Lê Nhược đóng cửa sau lại, tự giác ngồi lên ghế trước.
Cô giở đòn sát thủ làm nũng ra:" Ông xã."
Chu Thành Ngộ thở dài trong lòng, bình thường lúc cô nói với giọng điệu này thì nhất định không có chuyện gì tốt, anh nhìn sang:" Lại làm sao vậy?"
Lê Nhược:" Dây an toàn."
Chu Thành Ngộ:" Tự mình đeo đi."
Lê Nhược:" Ông xã."
Chu Thành Ngộ:"..."
Không biết làm thế nào, anh đành nghiêng người đem dây an toàn đeo vào cho cô.
Lê Nhược nhân cơ hội chiếm tiện nghi, ở trên cổ anh cắn một ngụm nhỏ.
Chu Thành Ngộ không hiểu nổi, cô nói chưa từng quen bạn trai nhưng cái công phu giày vò người này rốt cuộc làm sao mà luyện được vậy?
Điều chỉnh hô hấp xong, anh mới cho xe chạy.
Dọc theo đường đi, Lê Nhược đều ca hát, cô là giảng viên thanh nhạc, nên hát rất dễ nghe, âm sắc mê hoặc lòng người.
Chu Thành Ngộ không biết cô hát bài gì, công việc của anh bận rộn suốt ngày, ngay cả thời gian nghỉ ngơi giải trí đều không có. Đã nhiều năm như vậy, buổi hòa nhạc cũng chưa từng đi nghe, ngay cả bài hát cũng rất ít khi nghe.
Lê Nhược hát là ca khúc Tiếng Anh, Chu Thành Ngộ chắc chắn mình chưa từng nghe qua, chắc là ca khúc thịnh hành hai năm gần đây. Anh hỏi Lê Nhược bài này do ai hát?
Lê Nhược:" Ông chủ Hoàng."
Chu Thành Ngộ gật đầu:" Ca khúc mới nhất?"
Lê Nhược ' ' một tiếng, tiếp tục hát.
Chu Thành Ngộ mở cửa xe ra, hai bên gió thổi đến. Lê Nhược đem mái tóc dài nâng lên, có một sợi dính sát vào mặt, cô nhìn Chu Thành Ngộ:" Ông xã, tóc em."
Chu Thành Ngộ liếc cô một cái:"... Tự mình lấy ra không được sao?"
Lê Nhược:" Không muốn."
Đến ngã tư, lúc chờ đèn đỏ, Chu Thành Ngộ dừng xe, đem lọn tóc kia vén sau tai cô.
Lê Nhược:" Cám ơn ông xã." Cô tiến đến miệng anh, nhẹ nhàng hôn anh một cái.
Chu Thành Ngộ rơi vào trạng thái sụp đổ, tại sao anh lại gặp phải người phụ nữ thích giày vò như vậy.
Lê Nhược cao hứng, tiếp tục hát ca. Chu Thành Ngộ nghe thấy cô lại đổi một ca khúc khác, ngoài ra còn có phần rap. Anh thuận miệng hỏi một câu:" Vẫn là ca khúc của Hoàng lão bản?"
Lê Nhược lắc đầu:" Cái này không phải."
Chu Thành Ngộ cảm thấy lời bài hát không tệ, liền hỏi:" Bài gì vậy?"
Lê Nhược:" See you again, bài này anh cũng chưa từng nghe qua? Phim điện ảnh anh cũng không xem?"
Chu Thành Ngộ xoa xoa mi tâm. Anh đã bao lâu rồi chưa cho mình nghỉ, ngay cả bài hát đã nghe qua cũng không nhớ, một chút ấn tượng cũng không có.
Bộ phim này anh đã xem qua, là Chu Nghiêu Nghiêu mua vé, không phải là để cho anh xem cùng, mà là cô ấy nói không có bạn trai xem cùng, ở rạp chiếu phim sẽ ăn thức ăn cho chó, xem phim đến cảnh khóc cũng không có người đưa khăn giấy cho.
Lê Nhược ôm cánh tay anh:" Tối nay cùng em đi xem phim đi, em cũng đã lâu không đi xem phim rồi. Lần nào đi cũng đi một mình, không thú vị chút nào."
Chu Thành Ngộ:" Tối nay không được, tối nay có một người bạn sinh nhật, tôi phải đến câu lạc bộ, em đã từng gặp rồi."
Lê Nhược hỏi là sinh nhật ai? Nam hay nữ?
Chu Thành Ngộ:" Nam, Tề Cận Chu."
Lê Nhược biết Tề Cận Chu, nhưng mà chỉ gặp vài lần trong bữa tiệc, không quen thuộc. Cô nhớ Tề Cận Chu tuổi cũng không nhỏ, đến bây giờ còn chưa có kết hôn.
Cô nhìn Chu Thành Ngộ" Đây là buổi tụ họp của những người đàn ông lớn tuổi?"
Chu Thành Ngộ nhìn cô, không nói gì.
Qua một lúc lâu, anh nói:" Tề Cận Chu có con gái, tám tuổi."
Lê Nhược:" Cưới ngầm?"
Chu Thành Ngộ:" Không phải, mẹ đứa trẻ không muốn gả cho anh ta."
Lê Nhược đại khái cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra, nhất định là lúc còn trẻ Tề Cận Chu làm ra, lăn lộn đến tận bây giờ cô ấy cũng không muốn tha thứ cho anh ta.
Đến hội sở, hơn phân nửa người đều đã đến đông đủ.
Bọn họ biết Chu Thành Ngộ đoạn thời gian trước đi xem mắt, không nghĩ nhanh như vậy đã mang đối tượng hẹn hò đến. Nếu đã đem đến trường hợp chính thức như thế này thì cũng chính là công khai tình yêu rồi.
Trong những người tối nay đến, Lê Nhược có hơn nửa đều biết, rất nhiều người là cùng công ty ba cô có công việc qua lại, còn có mấy người là cô quen khi còn bé, cùng nhau lớn lên.
Lê Nhược đối với ai đều tựa như quen thuộc, trong chốc lát căn bản đã cùng bọn họ thân quen.
Bên người Tề Cận Chu có hai bé trai sinh đôi, dáng vẻ rất đáng yêu. Cô nghĩ ngợi, không biết hai đứa bé này có phải cũng là con của Tề Cận Chu?
Vậy Tề Cận Chu đã có ba đứa con rồi?
Do hai người phụ nữ sinh?
Lê Nhược nằm ở đầu vai Chu Thành Ngộ, nhỏ giọng hỏi:" Có phải hai đứa sinh đôi cũng là con của Tề Cận Chu?"
Chu Thành Ngộ:" Không phải, ba mẹ đứa trẻ còn chưa đến, chắc là còn đang trên đường. Bọn nhỏ gọi Tề Cận Chu là cậu."
Lê Nhược hiểu:"A, hóa ra là con của em gái anh ta."
Chu Thành Ngộ:" Cũng không tính là em gái, là con của Bùi Ninh."
Lê Nhược không quen Bùi Ninh, cô hỏi Chu Thành Ngộ Bùi Ninh là ai ?
Chu Thành Ngộ:" Bùi Ninh là con dâu Diệp gia, cùng Tề Cận Chu quan hệ rất tốt. Hai người là quan hệ cấp trên cấp dưới. Bùi Ninh không có người nhà, Tề Cận Chu liền đem mình thành người nhà mẹ đẻ của Bùi Ninh, cho nên hai đứa bé liền gọi Tề Cận Chu là cậu."
Lê Nhược gật đầu:" Không có người nhà? Là nhà cô ấy xảy ra ngoài ý muốn sao?"
Chu Thành Ngộ chỉ nghe Tề Cận Chu đề cập tới mấy câu:" Cha mẹ Bùi Ninh ở lúc cô hai, ba tuổi, vào trong núi khảo sát gặp phải tuyết lở, không trở về nữa."
Hóa ra là như vậy. Lê Nhược thở dài, vừa vặn đối mặt với cặp sinh đôi trước mặt cô. Cô đùa giỡn cặp sinh đôi:" Dì có đẹp hay không?"
Đại bảo nghẹo đầu nhỏ:" Dì rất đẹp, nhưng mà Ninh Ninh nhà chúng con xinh đẹp nhất."
Nhị bảo liền lặp lại:"Dì rất đẹp, nhưng mà Ninh Ninh nhà chúng con xinh đẹp nhất."
Lê Nhược cười ra tiếng, hỏi:" Các con lớn lên giống ba hay giống mẹ?"
Đại bảo:" Lớn lên giống Ninh Ninh nhà chúng con."
Nhị bảo:" Lớn lên giống Ninh Ninh nhà chúng con."
Đại bảo muốn đi tìm các bạn nhỏ chơi liền vẫy tay với Lê Nhược:" Dì, hẹn gặp lại."
Chu Thành Ngộ nhìn cặp sinh đôi, rồi lại nhìn Lê Nhược, nói:" Một mình em cũng có thể thắng hai đứa bọn nhóc."
Lê Nhược:"..." Đây là muốn nói tới chuyện cô mỗi lần nói đều lặp đi lặp lại nhiều lần sao?
Cô trừng Chu Thành Ngộ, sau đó ôm lấy cổ anh:" Anh chê em phiền có phải hay không? Hả?"
Chu Thành Ngộ bảo cô buông tay:" Ở đây nhiều người như vậy."
Lê Nhược chính là không chịu buông ra:" Ông xã."
Chu Thành Ngộ sợ cô mỗi lần lặp lại nhiều lần, không thể làm gì khác hơn là trả lời lại cô:" Không phiền."
Lê Nhược cười, không coi ai ra gì ở trên mặt anh hôn mấy cái.
Cô vui sướng nhìn bóng lưng của hai đứa nhỏ, nói với Chu Thành Ngộ:" Em cũng muốn sinh hai đứa trẻ, nhất định rất ý nghĩa." Nói xong, cô lại ý thức được không đúng chỗ nào.
Đừng nói hai đứa, cô một đứa cũng không sinh được.
Chu Thành Ngộ đưa tay đem cô ôm vào trong ngực:" Đứa bé là duyên phận, duyên đến tự nhiên sẽ có."
Lê Nhược ' Ừ' một tiếng, cảm xúc trong nháy mắt sa sút.
Rất nhanh, cha mẹ của cặp sinh đôi đã đến.
Lê Nhược nhìn theo hướng đại bảo và nhị bảo gọi ' Ninh Ninh nhà chúng ta', là một người phụ nữ đặc biệt xinh đẹp, không nhìn ra là đã làm mẹ rồi.
Bên cạnh Lê Nhược còn chỗ ngồi, Bùi Ninh cùng chồng liền đến ngồi chung.
Chu Thành Ngộ cùng vợ chồng Bùi Ninh đều quen biết, sau khi chào hỏi anh lại giới thiệu Lê Nhược với bọn họ.
Không biết là nguyên nhân gì, Lê Nhược không hiểu tại sao đối với Bùi Ninh lại có cảm giác quen thuộc. Loại cảm giác này tựa như trước kia đã từng xuất hiện trong đầu cô, nhưng làm thế nào cô cũng không nhớ nổi.
Lê Nhược cùng Bùi Ninh nói chuyện rất nhiều, nói đến đứa trẻ, nói đến sở thích, lại nói đến chuyện quần áo và túi xách. Cô phát hiện có rất nhiều túi xách bản hạn chế số lượng cùng lễ phục cao cấp mình có thì Bùi Ninh cũng có. Thẩm mỹ quan của hai người giống nhau kinh ngạc.
Lại nói, hôm nay hai người đều mặc đầm dài, cùng một nhãn hiệu, cùng một kiểu, chỉ là màu sắc khác nhau.
Khi hai người nhắc đến công việc, Lê Nhược cảm thấy Bùi Ninh nói cô căn bản đều nghe không hiểu; sau đó mới biết Bùi Ninh đang làm việc trong một ngân hàng đầu tư, ngược lại lại có cùng chủ đề với Chu Thành Ngộ.
Cô âm thầm thề, cô nhất định phải học giỏi toán học, sau này cũng làm tinh anh trong ngành tài chính.
Sau đó lại nói tới việc cô là giảng viên âm nhạc, Bùi Ninh hỏi cô bình thường hay nghe ca sĩ nào hát.
Lê Nhược:" Rất nhiều, nhưng mà bài của Hoàng lão bản là nghe tương đối nhiều."
Bùi Ninh:" Tôi cũng thích nghe anh ấy hát."
Hai người trò chuyện liên tục, sau khi kết thúc tiệc sinh nhật, các cô còn chưa thỏa mãn.
Chu Thành Ngộ vỗ vỗ bả vai Lê Nhược:" Về thôi."
Lê Nhược cùng Bùi Ninh lưu số lẫn nhau, nói sau này cùng nhau đi nghe hòa nhạc.
Chu Thành Ngộ:"... Cô ấy đi làm ở ngân hàng đầu tư, không rảnh rỗi như vậy."
Lê Nhược ' Hừ' một tiếng, không để ý anh.
Mãi cho đến khi lên xe, Lê Nhược vẫn còn mất hứng.
Tối nay Chu Thành Ngộ uống rượu vang, không thể lái xe nên để cho cô lái.
Lê Nhược ngồi ở chỗ tài xế, ngón tay gảy tay lái.
Thanh âm Chu Thành Ngộ ôn hòa:" Làm sao vậy?"
Lê Nhược:"Không có gì, chính là đột nhiên cảm thấy bản thân mình trừ dáng dấp đẹp mắt, có người cha có tiền ra thì cái gì cũng không làm tốt."
Chu Thành Ngộ xoa xoa đầu cô:" Cũng không phải thế, bài tập toán không phải cũng đã làm được mấy trang rồi?"
Lê Nhược:"..."
Không nhịn được liền bật cười.
Tâm tình trong nháy mắt tốt hơn nhiều. Cô lái xe rời đi.
Trở lại biệt thự, Lê Nhược ôm cổ Chu Thành Ngộ:" Ông xã, em có phiền hay không?" Vừa nói vừa hôn lên môi anh. " Em có phiền hay không?"
Chu Thành Ngộ thanh âm khàn khàn gọi cảm:"Không phiền." Anh ngậm lấy môi Lê Nhược, hai người một đường hôn từ lầu một lên đến phòng ngủ.
Lê Nhược mê luyến cái hôn sâu của Chu Thành Ngộ, còn có vị rượi đỏ trên đầu lưỡi anh.
Phòng ngủ không mở đèn, hai người không đợi kịp cởi quần áo của đối phương.
Chu Thành Ngộ có thể chính xác tìm được mỗi điểm nhạy cảm của Lê Nhược, ôn nhu cực điểm. Sau đó, anh đem hai chân cô quấn trên hông anh.
Khi hai người tiếp xúc với nhau, Lê Nhược cắn lấy bả vai anh. Người đàn ông này cuối cùng cũng là của cô.
----------------
Cuối cùng thì anh cũng thuộc về chị rồi =))))))
Ừm..... nếu nhanh thì có lẽ đêm nay sẽ có thêm chương nữa, nhưng mà cũng chưa biết được đâu, còn tùy vào độ dài của chương sau và tốc độ gõ của mình nữa. HAHAHAA