Phó Vân Kỳ trong nháy mắt hoảng sợ tột độ, anh đã dần dần tin tưởng chuyện mình hiến thận cho Giang Nhược Ninh là thật rồi.
Càng làm anh sợ hãi hơn chính là, tại sao, tại sao lại là em Tư làm giải phẫu cho anh chứ?
Nghĩ đến việc em Tư sẽ mở n.g.ự.c m.ổ b.ụ.n.g đối với mình, anh liền cảm giác thận có chút đau đớn nhẹ.
Về sau cần phải cách xa em Tư một chút. Sợ quá đi thôi!
Phó Hoài Yến hoàn toàn thất vọng về Phó Vân Kỳ. Thận là vật trọng yếu như vậy, làm sao có thể tùy tiện muốn cho là cho chứ? Thân thể là cha mẹ cho, mẹ mà biết được sẽ đau lòng biết bao. Đứa con mình khổ cực nuôi lớn, giờ lại bị người ta lợi dụng, đến quả thận cũng bị người ta đào móc ra, biến thành tàn phế. Sức khoẻ cả đời xem như bị huỷ sạch, dù có tiền cũng chưa chắc đã có một thân thể khoẻ mạnh như cũ được.
Phó Vân Kỳ nếu vẫn còn chấp mê bất ngộ như vậy, nếu tát mấy lần mà không tỉnh ngộ, dù sao cũng là cắt, Phó Hoài Yến cũng không ngại cho đứa em này đi Thái Lan biến hình luôn. Bùm một cái trở thành em gái vẫn là dễ quản hơn là em trai.
Em Ba, em Tư nếu cũng u mê không tỉnh như em Hai, vậy anh cũng cho đi Thái Lan biến hình hàng loạt luôn cho chắc.
Xem như mẹ chỉ sinh ra mình anh là con trai, không còn đứa con trai nào khác. Coi như dưới anh là sáu em gái thì tốt biết bao.
Phó Diệc Sơ cũng không nghĩ tới, anh Hai so với anh còn muốn kịch liệt hơn, ngay cả thận mình mà cũng đồng ý tặng cho nữ chính. Tuy cùng nữ chính không thân không quen, cũng không phải người thân trong nhà, nhưng có thể làm đến bước này anh cũng phục rồi. Thật sự là hồ đồ mà!
Cái tát lúc nãy anh đánh thật không oan, cần phải tát nhiều hơn để anh Hai tỉnh ngộ mới được.
Nếu như Phó Vân Kỳ thật sự hiến thận cho Giang Nhược Ninh, vậy anh về già chỉ có thể nằm một chỗ trên giường mà sống, không thể đứng dậy đi lại như người bình thường, còn phải dùng rất nhiều dược vật cùng thuốc bổ mới có thể duy trì sự sống.
Càng đáng sợ hơn là, một khi sức khoẻ xảy ra vấn đề gì, bệnh nhân thiếu đi một quả thận liền vô cùng nguy hiểm.
Dù sao, nếu quả thật đã quyết định làm ra việc hiến thận này, thì hậu quả anh phải tiếp nhận tuyệt đối vô cùng to lớn.
Mặt khác mục đích cuối cùng của nữ chính là phá đổ Phó gia, cho nên cô ta yêu cầu anh Hai hiến thận cũng là lợi dụng đối phương mà thôi.
Anh Hai tốt bụng đem thận hiến cho cô ta trị bệnh, kết quả nhận lại cũng chỉ là lấy oán trả ơn, cứu được một cái Bạch Nhãn Lang mà thôi.
Không biết khi đó anh Hai biết được có hối hận hay không?
Phó Diệc Sơ lúc trước cũng đối với nữ chính như thế, sau khi bị Phó Hoài Yến tát tỉnh, anh hối hận muốn chết.
Cho nên lần này anh kiên quyết không thể để cho anh Hai ngộ nhập lạc lối, chỉ cần có thể ngăn cản anh Hai yêu đương não tàn với Giang Nhược Ninh, anh không ngại phát huy một chút tình anh em, sử dụng bàn tay tát tỉnh đại pháp để thức tỉnh anh Hai.
Trần Mộ Ngọc cùng Phó Tư Dao đối với Phó Vân Kỳ cũng rất trầm mặc, trong lòng đều âm thầm quyết tâm không thể trơ mắt nhìn anh rơi vào u mê không lối thoát như vậy. Đợi đến thời gian thích hợp, dứt khoát nhốt anh lại, không cho anh chạy ra ngoài làm trò khùng điên rồi hiến thận cho nữ chính là được.
Thời điểm đặc thù liền không từ thủ đoạn, đem đứa con hư hỏng này giam lại, như vậy liền không ra ngoài gây chuyện nữa.
Không nghe lời liền cầm tù.
Chờ giải quyết xong chuyện Giang Nhược Ninh lại phóng xuất ra.
Mặt khác cô nhóc Giang gia kia muốn quả thận của cậu Hai Phó gia cũng phải nhìn xem người nhà bọn hắn có cho hay không nữa, xem xem cô ta có năng lực lấy đi không?
Dám đánh chủ ý lên Phó gia bọn hắn, thật sự là không muốn sống mà.
Trần Mộ Ngọc lúc còn trẻ cũng có không thủ đoạn, chỉ là hiện tại lớn tuổi rồi nên không thường xuyên dùng tới, thật không nghĩ tới đời này đám trẻ lại không bằng một phần của bà, bà cũng không thể trơ mắt nhìn Phó gia bị hủy trong tay bọn họ.
Không bao lâu sau, hai cô con gái khác của Phó gia là Phó Thanh Thù cùng Phó Tri Niệm, một đứa con trai Phó Dư Trạch cũng đều trở về.
Lần này cả nhà tập hợp vô cùng đông đủ.
Phó lão phu nhân tổng cộng sinh được bốn trai ba gái.
Mấy đứa bé toàn bộ đều là nhân trung long phượng, các con bà đứa nào cũng tướng mạo anh tuấn, ôn nhu mỹ lệ, nếu như không có ngoài ý muốn, bà hẳn có thể làm quý phụ nhân an hưởng tuổi già rồi.
Bất quá không có ngoài ý muốn liền nhất định có ngoài ý muốn.
Đợi đến khi mọi người tụ họp đông đủ ngồi vào bàn ăn, Tô Vãn Kiều nhìn thấy bàn ăn xa hoa to lớn cùng người nhà họ Phó, tất cả đều tề tựu cùng một chỗ, nhịn không được ở trong lòng thở dài.
【 Gia yến giống như vậy, toàn gia đoàn viên, gia đình tụ hội, về sau chỉ sợ sẽ không còn được mấy lần.
Nhìn thấy một tràng náo nhiệt như này, nhịn không được mà đi so sánh với dáng vẻ Phó gia cửa nát nhà tan sau này, thật là thê thảm!】
"...."
Trên bàn cơm cùng nhau trầm mặc vài giây, bầu không khí có chút vi diệu, đám người thần sắc quái dị, có người trực tiếp làm rơi đũa trong tay.
Phó Hoài Yến đang ngồi bên cạnh Tô Vãn Kiều, tay cầm bát cũng đột ngột dừng lại vài giây.
Nhịn không được gắp một chút đồ ăn thả vào trong bát Tô Vãn Kiều, lại đưa tới rất nhiều đồ ngọt cùng điểm tâm. Mục đích để vợ chăm chú dùng cơm, không nghĩ linh tinh trong lòng nữa.
Nhưng mà trên bàn ăn, những người khác cũng không có trấn định như vậy. Nhìn thấy nội dung khung chat trên đầu Tô Vãn Kiều xong, mấy ai có thể giữ được bình tĩnh như Phó Hoài Yến, trong lòng họ đã sớm nổi gió phun mây.
Phó Dư Trạch đang nhìn người hầu rót rượu, ngẩng đầu nhìn lên tự nhiên thấy khung chat to chà bá xuất hiện trên đỉnh đầu chị dâu, trong nháy mắt con ngươi trừng lớn.
Nếu không phải nhờ tính cách anh xưa nay trầm ổn, lúc này chỉ sợ anh đã hoảng loạn làm vỡ cốc rồi.
Anh nhịn không được quan sát hết tất cả sắc mặt mọi người đang ở đây. Phát hiện anh cả, anh Hai, anh Ba, cùng mẹ, chị Hai thần sắc như thường.
Chỉ có chị Ba, em út thần sắc có mấy phần cổ quái, nhưng trong chớp mắt liền biến mất trở lại như thường, cũng không có phản ứng gì quá kích động.
Cho nên anh hoài nghi có phải do mình nhìn lầm hay không? Hay có lẽ nơi này chỉ mình anh mới có thể nhìn thấy?
Phải chăng đây là năng lực đặc thù mới thức tỉnh của anh? Phó Dư Trạch sau khi quan sát bốn phía một chút, phát hiện những người khác cũng không có biểu hiện đặc biệt kinh ngạc gì.
Tuy nhiên, người nhà họ Phó từ nhỏ đã luyện được bản lĩnh, không để cảm xúc bản thân lộ ra ngoài, không để người khác phát hiện ra hỉ nộ ái ố. Do đó anh cũng không dám chắc là mọi người thật sự không nhìn thấy, hay chỉ là đang giả vờ không thấy mà thôi. Nếu là giả vờ thì diễn cũng quá tốt đi thôi, biểu hiện quá trấn định…
Phó Dư Trạch xoa xoa hai mắt. Lượng thông tin trong khung chat này quá lớn, đến tột cùng không biết là chị dâu từ đâu nghĩ ra được nội dung như thế, không biết đúng hay không?
Nếu như đúng thật thì tại sao cô lại biết được?
Ngược lại với mọi người, Tô Vãn Kiều ăn rất vui vẻ. Cô từ trước đến nay lười nhác cùng những người khác giao tiếp, mà những người ở Phó gia này ai cũng không thích cô, cô cũng lười chào hỏi. Càng lười chú ý đến tình huống những người khác.
Đợi đến khi ngồi được trên bàn ăn, cô chỉ ngoan ngoãn chuyên tâm ăn cơm.
Phó Hoài Yến nhìn thấy Tô Vãn Kiều không suy nghĩ lung tung nữa, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
Anh thầm nghĩ nếu như hạng mục đấu thầu khu đất Diên Nam mà thành công, anh nhất định phải hảo hảo cảm tạ vợ.
Nếu như không phải nhờ sự nhắc nhở của cô, người nhà họ Phó chắc chắn sẽ không biết nhiều chuyện như vậy, cũng sẽ không sớm dự phòng.
Chỉ là hôm nay mẹ đặc biệt phân phó phòng bếp chuyên môn chuẩn bị cho Phó Vân Kỳ hầm thuốc bổ, đây là các anh chị em khác đều không có, chỉ riêng một mình Phó Vân Kỳ có thôi.
Vốn đang kinh ngạc tại sao hôm nay mẹ lại bất công như thế, cưng mỗi mình Phó Vân Kỳ, đợi đến lúc đồ ăn đặt lên bàn, mọi người ghé mắt nhìn vào đều bị kinh ngạc.
Thịt kho thận trâu phiên bản tàu xì, thận ngựa xào lăn, thận heo hấp, gan heo hầm,...
Còn có ly rượu đế cao màu sắc đục ngầu là thập toàn đại bổ tráng dương.
Trong chén chính là cháo hải sâm.
Bên cạnh còn đặt vào hai hộp thuốc tể, phía trên còn để mấy chữ dễ thấy "Thuốc bổ thận".
"...."