Phó Diệc Sơ nghe xong liền run rẩy.
" Đại tẩu! Ta là người đã có bạn gái rồi. Làm thế này e sẽ không hay. Nếu Đường Dư biết chuyện này sẽ chia tay với ta mất."
Tô Vãn Kiều lườm hắn một cái.
" À há! Chứ không phải ai kia bảo không thích Đường Dư mà taaar? Giờ sao lại sợ chia tay rồi? Nếu để nàng ấy biết được chuyện này không phải vừa vặn có thể đường đường chính chính chia tay sao?
Một mũi tên trúng hai con nhạn! Hời quá còn gì! Dù sao ngươi cũng đã giúp Đường Dư giải quyết xong chuyện nhà nàng ấy rồi, ân tình đã trả, không cần phải gánh nặng trong lòng."
Phó Diệc Sơ nghe vậy liền gấp gáp: "Không... Không được! Đường Dư sẽ buồn."
"Ủa! Ngộ ha! Không phải ngươi không thích nàng ấy sao, đã không thích thì quan tâm nàng ấy buồn hay không làm gì?
Hơn nữa, không thích thì nói thẳng ra. Đừng có làm chậm trễ người ta. Đau dài không bằng đau ngắn, đừng để nàng ấy luỵ tình vì ngươi! Chia tay sớm thì tốt hơn."
Tô Vãn Kiều cố ý nói vậy là để thử Phó Diệc Sơ. Tên tiểu tử này trước đây cứng miệng, kiên quyết nói không thích Đường Dư đồ, ngay cả xem mắt cũng giãy đành đạch không chịu đi. Bây giờ thì hay rồi, xem ngươi có còn cứng miệng được như trước hay không.
"Không được! Thật sự không được đại tẩu! Ta bây giờ đang ở bên Đường Dư thì không thể hai lòng được! Ta…không thể làm chuyện này!
Nếu phản bội nàng ấy thì ta thành cái gì? Ta là người đàn ông tốt, tuyệt đối không làm loại chuyện này."
Tô Vãn Kiều nhìn hắn, mỉm cười, trêu chọc.
"Ngươi chắc không phải đã thích nàng ấy rồi chứ."
"..."
Phó Diệc Sơ cắn răng không thừa nhận.
"Không! Chỉ là không muốn nàng ấy buồn thôi! Đường Dư là cô gái tốt, không thể đối xử với nàng ấy như vậy."
【 Tên tiểu tử này, toàn thân đã đỏ bừng như tôm luộc thế kia mà miệng vẫn còn cứng rắn không nhận! Lừa con nít hay gì!】
"..."
Tô Vãn Kiều lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
"Được rồi, ta không đùa ngươi nữa! Thật ra ngươi cũng không hợp đâu! Phú bà nhà ngươi ta cũng không thích loại của cậu!
Ta cũng đã nói qua, gu phú bà là thích đàn ông chững chạc. Ngươi trẻ quá không hợp!
Bất quá, có một nhân tuyển rất thích hợp! Ngươi thử thuyết phục nhị ca ngươi xem, xem hắn ta có chịu giúp ngươi không?"
"Nhị ca?"
Phó Diệc Sơ nghe vậy cũng lâm vào trầm tư suy nghĩ, nhị ca vẫn còn độc thân a.
Tướng mạo nhị ca lại vô cùng đẹp trai, ngoại hình chững chạc. Quan trọng lại còn là ảnh đế, rất nổi tiếng. Hoàn toàn là một nhân vật được cộng điểm ở mọi mặt, đi quyến rũ người khác tuyệt không còn ai thích hợp hơn.
Chỉ không biết nhị ca có chịu giúp hắn không. Dù sao thân là người của công chúng, chuyện này cũng hơi khó lên sân khấu. Tính cách cao ngạo như nhị ca không dễ sẽ chấp nhận.
【 Nữ đại gia này vốn bị nam chính Cố Dư Bạch hấp dẫn, nên đã chọn hợp tác với công ty của hắn ta. Đầu tư rất nhiều tiền vào đó!
Các công ty lớn khác trong nước cũng đua nhau bắt chước, sắp xếp đàn ông để lấy lòng phú bà. Nhưng hoàn toàn vô ích, nàng ta không thích hàng phổ thông, mấy kiểu người mẫu trẻ hay tiểu thịt tươi gì đó chẳng có tác dụng gì.
Trong kịch bản này, Phó gia cũng không phải là không sắp xếp người qua. Bất quá cũng hoàn toàn không có cửa, vì bọn hắn không có hào quang nam chính như Cố Dư Bạch.】
【 Cơ hội bổ sung này ta cũng nói cho ngươi nghe rồi. Có muốn đoạt hay không, lựa chọn là ở các ngươi .】
Tô Vãn Kiều khoát tay tạm biệt Phó Diệc Sơ, quay người mang theo vệ sĩ rời đi.
Phó Diệc Sơ nghĩ đi nghĩ lại, hắn thật không muốn bỏ lỡ cơ hội này chút nào.
Vốn dĩ, bọn hắn đã có sẵn thâm thù đại hận với nam chính Cố Dư Bạch. Sau này nhất định phải một mất một còn, phân rõ thắng bại mới được. Hiện tại là đang có một vụ làm ăn lớn như vậy, tự nhiên không thể để lọt vào tay nam chính được.
Quan trọng hơn là, Cố Dư Bạch và Giang Nhược Ninh không thể phát triển khu đất ngoại ô Tây Giao Lâm được, cũng không thể để bọn hắn tiến triển hợp tác với Lệ gia. Vì vậy bọn hắn chắc chắn đang cần đầu tư để duy trì hoạt động, nếu biết tin về nữ đại gia này, khẳng định sẽ đánh chủ ý lên đối phương.
Quyết không thể để bọn hắn lại có cơ hội phát triển, bất kỳ cơ hội nào cũng phải đoạt lấy! Cướp tới tay! Hắn không c.h.ế.t thì mình chết!
Phó Diệc Sơ ôm suy nghĩ này, chạy vội đến đoàn làm phim ở Hành Điện tìm Phó Mây Kỳ, đợi nhị ca quay phim xong liền nói chi tiết về việc này.
Cuối cùng nhấn mạnh trọng điểm.
"Nhị ca, nữ đại gia này thích kiểu đàn ông oai phong lẫm liệt như ngươi vậy. Ngươi giúp ta một chút đi mà!"
Phó Mây Kỳ nghe xong mặt liền biến sắc, hắn cẩn thận nhìn ra ngoài phòng nghỉ, thấy không có ai mới nói với Phó Diệc Sơ:
"Không được, ngươi biết nếu chuyện này mà truyền ra, sự nghiệp diễn viên của ta xem như tiêu đời. Giới giải trí coi trọng danh tiếng cỡ nào, bộ ngươi không biết sao?"
"Ta biết! Nhưng mà nhị ca, lần này liên quan đến Phó gia chúng ta đó. Đây chính là khoản đầu tư hai trăm tỷ.
Hai trăm tỷ đó nhị ca! Nếu chúng ta lấy được, cả Nam Thành này sẽ có thay đổi lớn. Coi như không thể tiếp tục làm trong giới giải trí, ngươi cũng có thể về nhà thừa kế gia nghiệp a."
Phó Diệc Sơ thật muốn nhị ca tỉnh táo một chút, đó là hai trăm tỷ a. Đây không phải là con số nhỏ, còn nhiều hơn lợi nhuận một năm của tập đoàn!
Vụ làm ăn lớn thế này, bỏ lỡ thì thật quá đáng tiếc.
Phó Mây Kỳ trợn mắt nhìn: "Ngươi nói thì hay lắm, có giỏi thì ngươi lên đi, chỉ biết tính kế ta thôi."
"Nhị ca! Không phải là ta không muốn đi mà là ta đi không được! Nếu không phải do ta có bạn gái thì ta đã tự đề cử bản thân lên rồi!
Nhị ca yên tâm! Nếu ngươi đồng ý vụ làm ăn này, ta sẽ chia ngươi một nửa, vì đây là chúng ta cùng nhau thành công.
Thực ra cái này cũng chỉ là bồi nữ đại gia kia ăn cơm, tâm sự thôi. Không có hoạt động đồi phong bại tục gì đâu, ngươi cũng đừng phản ứng thái quá!
Thật sự nó rất trong sáng! Nhị ca yên tâm! Ta sẽ không hại ngươi đâu mà!"