Vừa vặn tầng hai của yến hội có ban công. Hắn nhớ không nhầm thì nơi này rất yên tĩnh, phù hợp để hắn ra ngoài hít thở không khí.
Lệ Bỉnh Uyên cùng trợ lý, còn có nhân viên của mình bất tri bất giác đi đến nơi này. Bên ngoài ban công phi thường yên tĩnh, rất thích hợp để nói chuyện.
Vừa ra ngoài ban công hít thở không lâu, hắn liền phát hiện có một cặp đôi đang cãi nhau.
Cảnh tượng rất kịch liệt.
Trợ lý đi theo thấy cảnh này cũng há hốc miệng.
Lệ Bỉnh Uyên cũng nhìn thấy. Ngay lập tức, ánh mắt hắn trong nháy mắt tối sầm lại, đột nhiên phất tay bảo trợ lý và người khác rời đi.
"Tôi muốn ở một mình một lát, các người xuống lầu trước đi."
Trợ lý vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhìn cặp đôi đang cãi nhau ngoài kia. Cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự phất tay của Lệ Bỉnh Uyên, cùng những người khác rời đi.
Cảnh tượng trước mắt xác thực lực trùng kích rất mạnh.
Bên ngoài ban công, có một cặp đôi đang cãi nha. Người đàn ông đang quỳ dưới đất, người phụ nữ đứng bên cạnh. Vì phát hiện người đàn ông ngoại tình mà tức giận tát thẳng vào mặt hắn ta.
Phó Thanh Thù nhìn như đánh rất mạnh, nghe một tiếng bốp rõ to, nhưng thực ra đều là kỹ xảo hay dùng trong phim. Tất cả đều là giả vờ!
Vì màn kịch này mà Phó Thanh Thù còn đặc biệt học hỏi kỹ thuật từ Phó Mây Kỳ.
Bất quá, nam diễn viên đối diện dù là đánh giả vẫn diễn như thật, phản ứng vô cùng lớn.
Còn giả vờ rên lên một tiếng đầy thỏa mái.
Nghe được tiếng rên này, Lệ Bỉnh Uyên toàn thân run rẩy.
Hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng nhìn thấy cảnh này, hắn lại không thể bước đi được.
Phó Thanh Thù khinh miệt cười lạnh.
"Tiện nhân, ngươi dám phản bội ta."
Nói xong liền túm lấy áo của người đàn ông, kéo cơ thể hắn ta cúi xuống gần sát mặt đất.
Từ góc độ của Lệ Bỉnh Uyên nhìn lại, người đàn ông đang quỳ rạp trên đất, còn Phó Thanh Thù thì đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống.
Góc độ này khiến hắn hít thở dồn dập, trong lòng dường như có chút kỳ lạ gì đó đang bùng nổ.
Hơn nữa, hắn vậy mà không cảm thấy người phụ nữ đang sỉ nhục người đàn ông, ngược lại cảm thấy...
Ngược lại cảm thấy tò mò, không biết người đàn ông đang nằm rạp trên đất có cảm giác thế nào.
Lệ Bỉnh Uyên nhìn thấy Phó Thanh Thù tát mạnh vào mặt người đàn ông vài cái, sau đó lại bóp chặt mặt khiến hắn ta phải ngẩng đầu lên. Rồi trực tiếp dùng chân đạp lên lưng đối phương.
Điều khiến người chấn kinh chính là, càng bị người phụ nữ giẫm đạp, người đàn ông càng phát ra tiếng kêu hưng phấn.
Lệ Bỉnh Uyên vậy mà cảm giác được, người đàn ông dường như rất thoải mái. Càng không thể tin nổi là, khi thấy đối phương bị người phụ nữ chà đạp, hắn cũng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, lưng cũng không thoải mái, toàn thân như bị kiến bò, khó chịu vô cùng.
Ánh mắt hắn gần đã trở nên đờ đẫn, trong lòng hắn lúc này đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Nếu người phụ nữ này giẫm lên người mình thì sẽ cảm giác để như thế nào nhỉ?
Hẳn là sẽ rất thoải mái đi.
Nhưng sao mình lại có ý nghĩ biến thái như này cơ chứ?
Ngay cả chính bản thân Lệ Bỉnh Uyên cũng có chút không dám tin.
Phó Thanh Thù liếc mắt thấy Lệ Bỉnh Uyên vẫn chưa rời đi, trong lòng thầm nghĩ, tiểu M bé bỏng của nàng chắc không kiềm chế được nữa rồi, vừa xem đã nghiện, k.ích thích không thôi rồi chứ gì!
Nàng cảm thấy việc đánh M cũng là khiến M thấy thoải mái sung sướng, đây không phải là trừng phạt mà là ban thưởng cho hắn.
Lệ Bỉnh Uyên bị thu hút cũng là chuyện bình thường, S trời sinh sẽ hấp dẫn M thôi.
Cuối cùng, Phó Thanh Thù thấy thời cơ đã đến, nói với nam diễn viên câu thoại cuối cùng: "Cút đi! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chia tay, đường ai nấy đi, không có quan hệ gì với nhau nữa!"
Nam diễn viên cũng dựa theo kịch bản, không tình nguyện đứng dậy, sau đó khóc lóc chạy đi. Màn kịch này đến đây cũng xem như hạ màn kết thúc.
Sau khi nam diễn viên rời đi, Phó Thanh Thù cười lạnh nói với Lệ Bỉnh Uyên: "Nhìn đủ chưa? Thấy thú vị không? Hay là ngươi cũng muốn thử?"
Lệ Bỉnh Uyên lúc này mới tỉnh táo lại, theo bản năng muốn rời đi. Nhưng vẻ mặt đã không còn lạnh lùng và bình tĩnh như trước, bước chân cũng trở nên hoảng loạn.
Phó Thanh Thù vội vàng tiến lên ngăn hắn lại: "Ngươi xem lâu như vậy, định cứ thế mà đi à? Vừa rồi ngươi xem lén chúng ta? Có phải là có cảm giác gì không? Có phải…thấy rất kíc.h thích?"
Nàng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lệ Bỉnh Uyên. Ánh mắt đầy sự xâm lược, như muốn lột sạch quần áo của hắn, nhìn mười phần ngay thẳng.
Lệ Bỉnh Uyên vô thức nuốt nước bọt. Mặc dù biểu hiện vẫn bình tĩnh nhưng cơ thể hắn theo bản năng không được tự nhiên, cảm giác ngứa ngáy ngày càng mạnh mẽ.
Phó Thanh Thù trong lòng tự nhủ, chắc là muốn rồi.
Mặt ngoài tỏ ra như một nam nhân trinh tiết trong trắng, cũng không biết khi cởi bộ vest này ra sẽ như thế nào.
Hơn nữa, bộ quần áo hắn đang mặc đây thực sự quá nghiêm chỉnh, thật muốn xé toạc nó ra.
Càng là cấm dục, càng muốn xé nát hắn!
Phó Thanh Thù gần như không kiềm chế nổi sự điên cuồng trong nội tâm, hận không thể ngay lập tức bắt đầu điều giáo Lệ Bỉnh Uyên.
Nàng muốn phơi bày bộ mặt thật của tất cả, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã phấn khích rồi.
Lệ Bỉnh Uyên khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình: "Xin lỗi! Ta không cố ý! Ta…ta còn có việc, ta đi trước."
Nói xong hắn loạng choạng muốn nhanh chóng rời đi.
Bất quá chưa kịp phản ứng lại, đã bị Phó Thanh Thù tát một cái lên mặt. Lực dùng rất nhẹ, chỉ có cảm giác đau đớn nhẹ.
Rất nhanh cảm giác đau đớn này liền mau chóng qua đi, chỉ còn lại cảm giác tê tê ngứa ngứa.
Cảm giác kíc.h thích thoải mái khiến người ta không thể chịu nổi.
Lệ Bỉnh Uyên run lên, toàn thân ngứa ngáy như có thứ gì đó thức tỉnh, càng ngày càng mãnh liệt trỗi dậy.
Hơn nữa còn có một suy nghĩ hiện lên ngay trong đầu, thì ra người đàn ông bị đánh vừa nãy là có cảm giác này.
Không đau.
Ngược lại còn có chút thoải mái.
Cảm giác ngứa ngáy muốn đối phương đánh mình thêm cái nữa.
Bởi vì cái tát đó chưa đủ để phóng thích nội tâm kiềm chế của hắn.
Muốn nữa! Muốn bị đánh nhiều hơn nữa!!
Dường như bản thân cần phóng thích mãnh liệt hơn.
Muốn người phụ nữ kia lại hung hăng đánh mình mạnh hơn nữa.
Bạo lực lên! Tát mạnh vào!
Dây da được không, dây da chắc sẽ sướng hơn, van cầu đấy!
Giọng nói lười biếng của người phụ nữ, vang lên bên tai hắn như thôi miên: "Đánh có thoải mái không, còn muốn thêm lần nữa không?"
Lệ Bỉnh Uyên ánh mắt mơ màng, thở nhẹ, hô hấp có chút dồn dập: "Thoải mái, muốn nữa a."