Âm thanh bình thường của Tạ Ninh trong sáng rõ ràng còn lúc này mềm như bông, giống như tiếng mèo lười khẽ gầm gừ một tiếng.
Âm cuối vô cùng nhão nhão dính dính, cực kỳ câu nhân.
Nguồn nhiệt khí phả vào tai, yết hầu Cố Hành Chu căng thẳng, giống như bị giật điện...
Một trận tê dại...
Mùi hương pheromone vốn dĩ thanh đạm ngọt ngào giờ hoà với mùi rượu dần nồng đậm lên.
Cố Hành Chu ôm người, lấy áo vest bao người ôm chặt vào ngực.
Hô hấp càng ngày càng nặng hơn, lúc lên lúc xuống, vô cùng dã tính.
Tạ Ninh ngồi ở trên đùi anh, bởi vì anh không để Omega nhìn anh nên hiện tại đang hơi nóng giận.
Tạ Ninh duỗi tay ôm lấy mặt Cố Hành Chu, quay mặt người về phía mình.
Lúc say rượu thì hành động lớn mật hơn lúc trước rất nhiều.
Đôi mắt hạnh của Tạ Ninh vì uống say mà đuôi mắt nhiễm đỏ, ánh mắt giống như rót mật, sáng như hai ngôi sao, cười với anh.
Cơ hồ là một cái liếc mắt này, Cố Hành Chu liền không khống chế được pheromone trên người tràn ra, toàn thân đều kêu gào anh chạm vào Omega trước mắt.
Hôm nay hai người đều uống rượu, lượng rượu với Cố Hành Chu mà nói thì không nhiều nhưng Tạ Ninh thì khác, hiển nhiên là say rồi.
Nhưng phía trước còn tài xế, cũng không thể làm gì trong xe hơi, Cố Hành Chu cũng không muốn mọi chuyện diễn ra ở đây.
Tạ Ninh là bảo bối của anh, phải cẩn thận che chở.
Anh không muốn uỷ khuất Tạ Ninh.
Cố Hành Chu sợ Tạ Ninh tiếp tục nhìn anh như thế anh sẽ không nhịn được nên đành lấy tay che đôi mắt cậu.
Tạ Ninh bởi vì uống say nên gương mặt nhỏ đỏ lên, thấy người muốn che mắt thì không cao hứng quay mặt đi, không cho người che, "Không muốn."
Âm thanh của Tạ Ninh lười biếng, ngẩng đầu nhỏ trốn khỏi bàn tay to của Cố Hành Chu, giống như mèo nhỏ làm nũng.
"Vì sao không cho em nhìn?"
Tạ Ninh giơ tay xoa xoa khuôn mặt của Cố Hành Chu, thật sự giận. Thở phì phò ở trên mặt Cố Hành Chu cắn một cái.
"Nếu mà anh không cho em xem thì em sẽ cắn anh cho đến khi anh khóc đó!" Tạ Ninh nhìn Alpha trước mặt hung dữ nói.
Tạ Ninh cắn không đau, chỉ là lấy hàm răng gặm gặm hai má Cố Hành Chu.
Yết hầu Cố Hành Chu lăn lộn, trong lúc này cảm thấy mình sắp điên cmn rồi! (Editor thêm cmr vào cho thể hiện rõ sự bất lực muốn chửi thề của anh Cố).
Âm thanh trầm thấp mở miệng, "Còn bao lâu có thể tới nhà?"
Tài xế ngồi phía trước hoảng sợ. Lúc nãy phía sau có động tĩnh, hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đem kính chiếu hậu bẻ xuống không dám liếc mắt.
Hiện tại đột nhiên bị hỏi, tài xế nắm tay lái căng thẳng, cẩn thận trả lời, "Cố thiếu gia, còn chừng mười phút là đến."
Nghe nói còn tận mười phút, Cố Hành Chu cảm thấy đau đầu.
Đầu ngửa về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi chậm rãi hít một hơi.
Anh không thể nhìn được nữa.
Đôi mắt hạnh của Tạ Ninh không chớp nhìn người, thấy người ngửa đầu, không chút suy nghĩ cuối xuống gặm yết hầu của Cố Hành Chu.
Cơ hồ là ngay lập tức lửa trên người Cố Hành Chu bị lần cắn này khiến bùng cháy.
"Tạ Ninh!"
Alpha nghiêm giọng kêu tên cậu.
Tạ Ninh vốn đang gặm cổ người ta bị kêu hoảng sợ, giống như mèo nhỏ trộm cá khô bị phát hiện liền hoảng loạn.
Môi Tạ ninh run lên.
Anh la mắng cậu!
Quả nhiên nam nhân có được rồi liền trở nên tồi tệ.
Hôm nay vừa đính hôn xong Cố Hành Chu liền không cho cậu xem, còn la mắng cậu.
Tạ Ninh cồn lên não, nhất thời không tự hỏi cái gì, chỉ biết Cố Hành Chu hung dữ rống tên cậu. Khuôn mặt nhỏ nháy mắt xuất hiện biểu cảm thương tâm. Cũng không ngồi trên người anh mà leo xuống ngồi một bên.
Cái đầu xù xù nhỏ liếc một cái rồi hướng ra ngoài cửa sổ không nhìn anh.
Cố Hành Chu cảm thấy cả người đang cháy muốn bỏng.
Thấy người từ trên người mình xuống, cũng phát hiện cảm xúc Omega biến hoá.
Cố Hành Chu nhẫn nhịn đến đổ mồ hôi, duỗi tay nắm tay TạNinh đang ngồi bên cạnh.
Ai ngờ vừa đụng tới Tạ Ninh như con thỏ bị sợ hãi, nhanh tay rút về, ngữ khí vô cùng không vui, "Không cho nắm!"
Cố Hành Chu: "Bảo bối."
Tạ Ninh mím miệng nhỏ thì thầm, "Em mới không phải bảo bối của anh. Vừa nãy anh la em, anh đi tìm bảo bối khác đi!"
Nói rồi còn dùng vẻ mặt thương tâm mà nói.
Tâm Cố Hành Chu ngứa ngáy chịu không được.
"Bảo bổi của anh chỉ có em, anh đi đâu tìm cái thứ hai chứ?"
Tạ Ninh vẫn không nhìn anh, "Không biết."
Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu nhìn cậu, "Vừa rồi anh chọc bảo bối buồn sao?"
Ngay sau đó liền thấy cái đầu lông xù xù nhỏ gật gật.
Cố Hành Chu vừa rồi thật ra không có la cậu, chỉ là kêu tên cậu trong khi cố nén hơi thở.
Tạ Ninh hiện tại uống say, không phân rõ giọng nói của Cố Hành Chu là dụ.c vọng hay là giận dữ.
Tưởng rằng đối phương không coi cậu là bảo bối nữa nên la cậu.
Cố Hành Chu ngồi cạnh Tạ Ninh, "Anh xin lỗi bảo bối nhé."
Tạ Ninh vừa nghe liền quay đầu nhìn, ngay sau đó xoay người nhìn nah, khuôn mặt trắng nõn nhìn Alpha, chờ người xin lỗi.
Cố Hành Chu: "Thực xin lỗi, vừa rồi anh không nên dùng ngữ khí lớn như thế gọi Ninh Ninh, Ninh Ninh có thể tha thứ cho anh không?"
Tạ Ninh nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt mình, tức giận tiêu hao một nửa.
Sau đó do dự trong chốc lát nói: "Cũng được."
Tuy tha thứ nhưng không quên đeiefu kiện, "Vậy anh phải để em nhìn."
Cố Hành Chu cười nhìn cậu, "Được, để em nhìn."
Dứt lời liền thấy Omega trắng nõn hướng anh mở cánh tay.
Cố Hành Chu hiện tại là dày vò nhưng ngọt ngào.
Duỗi tay ôm người ngồi trên đùi, chóp mũi quanh quẩn hương pheromone đã dần nồng đậm ngọt ngào.
Chậm rãi thở ra,
Đúng thật là gánh nặng ngọt ngào.
Đôi mắt hạnh của Tạ Ninh không chớp nhìn anh, còn tranh thủ sờ sờ. Cố Hành Chu trước giờ chưa bao giờ cảm thấy mười phút có thể trôi chậm như thế.
Đem tay Tạ Ninh giữ lại trong ngực mình.
Cơ ngực Cố Hành Chu rất chặt, hiện tại cảm xúc phập phồng. Tạ Ninh có chút ngốc ngốc nhìn, cảm thấy quần áo của anh có chút chật.
Tây trang dùng cho tiệc đính hôn của hai người là thương hiệu quốc tế thiết kế đo may riêng, giá trị xa xỉ.
Tuy rằng không cần lo về sinh hoạt nữa nhưng Tạ Ninh vẫn theo bản năng đau lòng tiếc tiền.
Duỗi tay liền tháo cà vạt cùng nút áo của Cố Hành Chu.
Quần áo quý như vậy không thể để làm rách được.
Cố Hành Chu nhảy dựng, vội đè cái tay nhỏ của Tạ Ninh lại, "Làm sao thế?"
Tạ Ninh uống say, đại não không rõ ràng, nghe người hỏi hồi lâu mới phản ứng, "Em giúp anh cởi ra."
Yết hầu Cố Hành Chu căng thẳng, Tạ Ninh trở nên chủ động thế này từ bao giờ?
Nhảy mắt cảm thấy đêm nay ai cũng không cần ngủ.
Ánh mắt Cố Hành Chu đầy ẩn ý, "Về nhà lại cởi được không? Về nhà cái gì cũng cho em cởi nhé."
Tạ Ninh hiện tại chỉ sợ bộ quần áo đắt tiền trên người Cố Hành Chu bị rách, vội gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Được."
Lại không biết bộ dáng này với Alpha mà nói cực kỳ mê người.
Một đường dày vò cuối cùng xe của Cố gia cũng đến chung cư.
Tạ Ninh xuống xe, đi vài bước liền không vững.
Sau đó liền thấy trởi đất quay cuồng, cả người bị Cố Hành Chu khiêng ở trên vai.
Tạ Ninh giật mình, nháy mắt bay trên không còn có chút muốn chơi đùa.
"Cố Hành Chu, chúng mình đi đâu thế?"
Âm thanh ngọt ngọt dính dính của Omega truyền đến, Cố Hành Chu bước chân nhanh hơn, "Về nhà."
Hai người cứ một hỏi một đáp.
Tạ Ninh thấy thú vị, liền tiếp tục hỏi với giọng nói ngọt ngào dễ thương, "Về nhà làm gì nha?"
Cố Hành chu: "Về nhà làm em!"
Tạ Ninh: "..."
Tuy rằng uống say nhưng Tạ Ninh có chút ý thức được ngôn ngữ Cố Hành Chu nói có chút không thích hợp.
Cố Hành Chu khiêng người đứng trước cửa, nhập mật mã, cửa mở liền mang Tạ Ninh đi vào.
Cơ hồ cửa vừa đóng lại.
Hơi thở cùng mùi pheromone lạnh như băng trên người Alpha nháy mắt nổ tung.
Không giống như những gì Tạ Ninh cảm nhận ngày thường.
Vô cùng mãnh liệt nóng rực bao lấy Tạ Ninh.
Tạ Ninh cảm thấy mùi rất dễ ngửi nhưng mà hít vào thì chân có chút mềm, đứng không vững.
Cố Hành Chu đứng ở huyền quan, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu.
"Hiện tại có thể cởi rồi."
Tạ Ninh với đôi mắt hạnh nhìn anh, sau đó thấy Cố Hành Chu nâng tay cậu đặt trên cà vạt của anh.
Tạ Ninh không biết nguy hiểm, nhớ tới quần áo không thể bị làm căng rách.
Vẻ mặt nghiêm túc giúp Cố Hành Chu tháo cà vạt cùng nút áo.
Nhưng cồn lên não, chân tay có chút vụng về, mở cà vạt cả nửa ngày.
Cố Hành Chu nhìn bộ dáng nghiêm túc, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu.
Giữa trán nóng lên, Tạ Ninh ngẩng đầu ngây ngốc cười với anh.
Nụ hôn bắt đầu thì mọi thứ sau đó không thể khống chế.
Tạ Ninh vô cùng tập trung cởi nút áo.
Cố Hành Chu đặt tay lên eo người, hôn lên má, mi mắt cậu.
Tạ Ninh bị hôn có chút ngứa, nghiêng mặt nhỏ trốn đi, âm thanh lười biếng ngọt ngào: "Đừng nháo."
Cậu còn chưa cởi được nút áo đâu.
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn cậu.
Trong khi người nói chuyện mở miệng thì hôn lên môi Tạ Ninh.
Nụ hôn kéo dài rất lâu. Mới bắt đầu Tạ Ninh còn có thể đáp lại vài cái nhờ men say, nhưng sau đó chân mềm liền biến thành Cố Hành Chu ôm cậu hôn.
Tạ Ninh chỉ thấy một trận mơ màng, sau đó lại phát hiện áo sơ mi cùng tây trang trên người Cố Hành chu đã sớm biến mất.
Cố Hành Chu ôm người hướng phòng ngủ chính.
Nằm trên giường, Tạ Ninh tự giác kéo chăn nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.
Hôm nay mệt chết cậu.
Từ sáng sớm đã phải chuẩn bị cho tiệc đính hôn.
Cũng may mọi thứ thuận lợi.
Tạ Ninh vỗ chỗ bên cạnh mình, chân thành mời cẩu nam nhân cùng cậu đắp chăn bông đơn thuần ngủ.
Ánh mắt Cố Hành Chu hơi trầm xuống, tiến lên cởi quầ.n áo Tạ Ninh.
Tạ Ninh còn không ý thức được tình hình nguy hiểm, "Anh làm gì?"
Cố Hành Chu nhẹ giọng nói: "Giúp em cởi qu.ần áo."
Tạ Ninh: "Sao phải cởi q.uần áo?"
Cố Hành Chu: "Cởi qu.ần áo sẽ ngủ thoải mái hơn."
Cái đầu nhỏ đầy men say của Tạ Ninh nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, mặc quần áo đi ngủ sẽ khó chịu.
Cũng không nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm trên giường đợi người giúp mình cởi q.uần áo.
Ánh mắt dừng ở cơ ngực cùng cơ bụng của Cố Hành Chu.
Trong lúc này xem thì có chút thèm muốn sờ một chút.
"Vì sao em không có?"
Nói rồi nhìn thoáng qua vòng eo mảnh khảnh của mình.
Hoàn toàn trái ngược với Cố Hành Chu.
Cố Hành Chu: "Thích sao?"
Tạ Ninh gật đầu, "Thích."
Nói rồi liền duỗi tay ôm lấy Cố Hành Chu.
Đôi mắt hạnh sáng lên, "Cho em sao?"
Tạ Ninh hỏi rất chân thành, thực sự có thể cho cậu sao?"
Cố Hành Chu thở dốc nặng hơn, "Đây, nếu em muốn thì anh cho em cả bản thân mình."
Tạ Ninh nghe xong vô cùng vui vẻ, uống say, cảm thấy nếu Cố Hành Chu cho cậu, cậu cũng có thể có cơ ngực cùng cơ bụng.
Đến lúc đó cậu sẽ đi biển bơi lội, tha hồ khoe khoang.
Trong lúc này kích động cùng vui sướng, đột nhiên ngồi dậy bổ nhào vào người Cố Hành Chu, "Cố Hành Chu, anh thật tốt!"
Cố Hành Chu vỗ nhẹ trên làn da tinh tế của cậu, "Thật à?"
Ánh mắt Cố Hành Chu khẽ thay đổi, một lát có khả năng không còn tốt nữa.
Tạ Ninh hoàn toàn ngửa cổ, nhìn anh, "Ừm, ừm, tốt nhất."
Nói rồi liền lấy đầu nhỏ dụi dụi cổ Alpha, "Chồng em là tốt nhất."
Xưng hô mới này với Cố Hành Chu mà nói có lực công kích cực mạnh.
Cố hành Chu liếm môi, "Ninh Ninh em lại kêu lần nữa đi."
Omega uống say cũng nghe lời ghé vào tai anh, "Chồng ơi."
Cố Hành Chu ôm người, nhẫn nại tới cực điểm, "Ninh Ninh?"
Tạ Ninh giương mắt nhìn anh, "Ừm?"
"Nếu chồng tốt nhất như vậy, có thể đáp ứng chồng một điều kiện không?"
Tạ Ninh tò mò đặt câu hỏi, "Điều kiện gì?"
Cố Hành Chu cúi đầu chôn ở cái cổ trắng nõn của Tạ Ninh, "Anh có thể đánh dấu em không?"
Tạ Ninh sửng sốt, sau đó nói, "Không phải trước đó đã đánh dấu rồi sao?"
Lúc trước Cố Hành Chu ở trong kỳ mẫn cảm, hai người từng đánh dấu qua.
Cố Hành Chu nhớ lần trước anh để lại dấu hôn, liền lừa Tạ Ninh là đánh dấu.
Cố Hành chu ôm người, "Có thể lại lần nữa không?"
Tạ Ninh nhớ đến thời điểm đánh dấu cũng chỉ tê dại không đau.
Không có cự tuyệt.
Tạ Ninh eo nhỏ bị người ta ôm cứng, Cố Hành Chu nhất định sẽ ôn nhu, liền nói, "Có thể, anh đến đây đi."
Môi mỏng gợi lên.
Cố Hành Chu nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng, thanh âm khàn khàn, "Lần đánh dấu này còn cần làm thêm điều khác?"
Tạ Ninh nhìn anh nghi hoặc nói: "Làm cái gì?"
Lúc trước đánh dấu cũng đâu có làm gì đâu.
Cố Hành Chu: "Làm một ít sự tình thoải mái."
Tạ Ninh vừa nghe thoải mái, nghĩ nghĩ rồi nói: "So với lúc anh giúp em làm còn thoải mái hơn sao?"
Lúc trước Cố Hành Chu giúp cậu làm, Tạ Ninh cảm thấy thoải mái, nhưng ngại nên không nói thẳng.
Cố Hành Chu có chút ngoài ý muốn, "Ninh Ninh cảm thấy anh giúp Ninh Ninh làm thoải mái?"
Tạ Ninh uống rượu xong, vô cùng thành thật, không chút do dự gật đầu, "Thoải mái, lúc anh giúp em làm em rất thoải mái."
Cố Hành Chu nhớ tới lúc trước Tạ Ninh nói anh làm kém, không thoải mái.
"Ninh Ninh không nghĩ anh làm đau em sao?"
Tạ Ninh: "Không đau, em thấy thoải mái."
Cơ hồ là một đòn ngay tim.
Tuy rằng lúc trước Tạ Ninh lừa anh nói anh làm tệ.
Nhưng mà hơn nửa tháng học cũng học, ghi nhớ rồi, cũng đến lúc thực hành.
Cố Hành chu: "Ninh Ninh, em chuẩn bị xong chưa?"
Tạ Ninh căn bản không biết chính mình gặp nguy hiểm gì, vẻ mặt chờ mong, "Chuẩn bị rồi."
......
"Cố... Cố Hành Chu đau..."
Giữa trán Tạ ninh đổ mồ hôi, đuôi mắt đỏ thẫm, cậu cảm thấy cả người muốn tan vỡ thành từng mảnh.
Nhưng người đang lăn lộn trên người cậu dường như không nghe thấy.
Hiện tại không phải thời điểm mềm lòng, Cố Hành Chu rũ mắt nhìn cái cổ trắng nõn của Tạ Ninh.
Khi cơ hội đến, cúi đầu cắn xuống.
Tạ Ninh cảm thấy cổ tê rần, cậu biết đây là Cố Hành Chu đang đánh dấu, bởi vì đau nên tỉnh rượu phân nửa.
Không giống nhau.
So với lần trước Alpha đánh dấu trong kỳ mẫn cảm không giống.
Nhiệt độ liên tục truyền đến, Tạ Ninh cảm thấy bị k.ích thích không động đậy được.
"Kẻ lừa đảo... huhu... lừa đảo..."
Tạ Ninh giống như con thú nhỏ bị thương.
Cố Hành Chu ôm người từ phía sau, để tránh Tạ Ninh giãy giụa.
Hai người không có khoảng cách nào, thậm chí không thể gần hơn nữa.
Môi Tạ Ninh cùng hàm răng đều đau đến run lên.
Cẩu nam nhân này lừa cậu.
Bất luận là sự thoải mái hay đánh dấu, đều lừa cậu.
Rõ ràng là đau, còn lừa thoải mái.
Một đêm Tạ Ninh bị lăn lộn khóc đến đỏ mắt, tới nửa đêm không chịu nổi ngất đi.
Ngày hôm sau khi ánh mặt trời xuyên thấu chói qua bức màn vào trong.
Tạ Ninh chậm rãi mở đôi mắt hạnh.
Lúc này mơ hồ, động tác chậm rì rì.
"Ui..."
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Ninh nhăn lại, cảm thấy bộ phận không thể giải thích nào đó vô cùng nóng.
Động một chút liền cảm thấy cả người muốn tan thành từng mảnh.
Sau cổ cũng đau.
Duỗi tay sờ sờ thì sờ được dấu răng rất sâu.
Trên eo còn có tay của cẩu nam nhân đang ôm.
Giương mắt nhìn thì thấy vẻ mặt Cố Hành Chu thoả mãn ôm lấy cậu ngủ.
Tạ Ninh trong lúc nhất thời giận đến nghiến răng.
Đại lừa đảo!
Cẩu nam nhân trong miệng không có một câu nói thật.
Kỳ mẫn cảm đánh dấu cũng là lừa cậu.
Tạ Ninh đùa dai đi niết mũi đối phương.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến động tác gì đó liền dừng lại.
Trong kỳ mẫn cảm, cảm xúc cùng tư duy không chịu khống chế, đánh dấu cậu là cách thức vô cùng trực tiếp có sức dụ hoặc cao.
Nhưng Alpha trước mặt lại nhịn xuống, mãi đến khi hôm qua hai người đính hôn mới làm.
Ngày hôm qua cả người Tạ Ninh bị lăn lộn, nhưng đối phương lại không biết mệt, cứ như dã thú.
So với dĩ vãng thì Tạ Ninh mới biết Cố Hành Chu đã khắc chế rất nhiều.
Cố Hành Chu vô cùng trân trọng cậu.
Tạ Ninh cảm thấy ngọt ngào.
Sau đó ngửa đầu hôn một cái trên yết hầu Alpha.
Đêm qua, bất luận trên giường hay trên xe, Cố Hành Chu vẫn luôn thích những hành vi của cậu, đương nhiên hậu qủa cậu phải gánh vác.
Tạ Ninh cứ như vậy nằm bên cạnh Cố Hành Chu, tuy rằng trên người vô cùng mệt mỏi cũng rất thoải mái.
Hẳn là ngày hôm qua Cố Hành Chu giúp cậu xong thì cũng giúp cậu rửa sạch.
Sau đó lặng lẽ nâng tay Cố Hành Chu, cùng đặt ở ở bên nhau.
Ngón áp út đeo nhẫn, dưới ánh nắng chiếu lên vô cùng lấp lánh.
Tạ Ninh nhìn, cảm thấy có chút không thật.
Lúc trước chỉ có hai bàn tay trắng, hiện tại cái gì cũng có, vô cùng viên mãn.
Từ sinh hoạt khó khăn phải liều mạng làm công, tiền tài là thứ hy vọng xa vời khi còn nhỏ. Chỉ có thể hâm mộ người khác có người thân, chính mình chưa bao giờ dám mơ tưởng đến tình yêu.
Môi hồng của Tạ Ninh khẽ mím lại, xoang mũi chua xót.
Cậu không bao giờ phải làm Tạ Ninh với hai bàn tay trắng nữa.
Hiện tại có người yêu thương, có người đau lòng cậu.
Có thể giống như người khác, có thể làm nũng với ba mẹ cùng người yêu.
Lúc trước cậu hâm mộ, thậm chí hy vọng xa vời, có lúc còn cầu khẩn, bây giờ mọi thứ đều có thật.
Tạ Ninh cảm thấy vô cùng thoả mãn. Cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Sau đó ghé vào trong ngực Cố Hành Chu, đôi mắt có chút hồng, hơi ướt, ở bên tai Cố Hành Chu nói: "Cố Hành Chu, em yêu anh."
Tạ Ninh còn chưa bao giờ nói yêu với ai.
Ở trên thế giới này, từ yêu quá mức nặng nề.
Cậu trước đó cũng hoàn toàn không hiểu.
Bởi vì không có ai cho cậu.
Lúc cậu ở trong những năm tháng đau khổ không thấy ánh mắt trời giãy giụa để sinh tồn, sau đó từ trong đầm lầy dơ bẩn bò ra.
Cậu vô số lần mong cầu, hy vọng xa vời có ai đó đến cứu cậu.
Thậm chí cho rằng định mệnh của mình chính là như vậy, tanh hôi dơ bẩn.
Ký ức màu xám thời thơ ấu luôn tồn tại trong cậu, vứt đi không được.
Nhưng khi cậu nghĩ rằng thế giới sẽ luôn luôn như thế, thì Cố Hành Chu xuất hiện.
Giống như ánh nắng sáng chói, lấp ló qua khe hở nhỏ rồi chậm rãi lan rộng.
Cậu yêu Cố Hành Chu.
Cố Hành Chu cũng yêu cậu.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng âm thanh cọ xát.
Cố Hành Chu mở mắt ra, liền thấy Tạ Ninh nắm tay mình nhìn nhẫn của hai người.
Môi mỏng của Cố Hành Chu cong lên, nắm lấy tay tạ Ninh, mười ngón tay đan xen.
Tạ Ninh ngẩng đầu xem anh, còn không có kịp mở miệng nói chuyện.
Thì Alpha bên người như chó lớn nhào tới.
Cố Hành Chu ôm người, trong lòng thoả mãn, "Ninh Ninh."
Tạ Ninh: "Ừm?"
Cố Hành chu: "Rốt cuộc em là của anh rồi."
Sau đó lại nói: "Anh cũng là của em."
Tạ Ninh bị ngứa bật cười khanh khách.
Cố Hành Chu ôm người ở trên giường chốc lát mới nhớ tới cái gì đó, thấp giọng hỏi: "Ngày hôm qua có thoải mái không?"
Mặt Tạ Ninh đỏ lên, "Anh làm sao mà chưa gì đã không đứng đắn."
Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu cười nhìn cậu, "Ngày hôm qua anh được không?"
Tạ Ninh vùi đầu làm chim cút không nói lời nào.
Cố Hành Chu cười ôm người, "Đêm qua Ninh Ninh nói anh rất lợi hại."
Tạ Ninh hiện tại cả người đỏ bừng, "Đừng... đừng nói nữa."
Vừa nhớ tới tối hôm qua, Tạ Ninh trong lòng run lên.
Hiện tại không còn sớm, hôm nay rạng sáng bốn năm giờ hai người mới kết thúc.
Đêm qua cậu không ăn gì, Cố Hành Chu sợ cậu đói, vì vậy không đùa cậu nữa, ở trên trán nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó đứng dậy mặc áo tắm dài, xuống lầu lấy đồ ăn cho tạ Ninh.
Tạ Ninh rửa mặt xong, cũng bắt đầu thong thả chuyển động.
Không phải cậu không muốn di chuyển nhanh mà thân thể không cho phép.
Hiện tại Tạ Ninh đi hai bước, chân đều run lên.
Tạ Ninh đi chậm, liền bắt đầu đánh giá chung cư Cố Hành Chu mua, trang hoàn khá đơn giản nhưng xa hoa, lấy tông màu ấm là chủ đạo, cùng với cách trang trí ở phòng Cố Hành Chu một trời một vực.
Hoàn toàn dựa trên sở thích của Tạ Ninh.
Tạ Ninh đánh giá khắp nơi, thực nhanh đi tới chỗ cầu thang.
Trong lúc này da dầu tê dại.
Chủ yếu là khi đi xuống,
Phỏng chừng muốn mất nửa cái mạng.
Nhưng Cố hành Chu giống như có cảm ứng, khi Tạ Ninh vừa muốn đi xuống cầu thang thì liền đi lên duỗi tay ôm người trực tiếp mang xuống nhà ăn.
Từ sau khi thi đại học xong, Cố Hành Chu cũng liền ở nhà cùng đầu bếp học nấu cơm.
Hiện tại cũng có chút thành quả.
Tạ Ninh nhìn bữa sáng trước mặt, "Anh làm sao?"
Cố hành Chu gật đầu, Tạ Ninh nếm một ngụm, còn khá tốt.
Thấy người thích, Cố Hành Chu thoả mãn.
Chờ hai người dùng xong bữa sáng, Tạ Ninh mới phát hiện trong phòng khách đầy hoa.
Dưới ánh nắng chiều chiếu xuống vô cùng lung linh, tối hôm qua hai người dụ.c vọng ngập đầu căn bản không chú ý tới.
Cố Hành Chu ôm người, "Về sau chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
Tạ Ninh ngửa đầu nhìn anh, "Ừm."
Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu phản chiếu hình ảnh Tạ Ninh, "Anh yêu em."
Tạ Ninh cười đến xán lạn, "Có bao nhiêu yêu?"
"Cho đến khi bạc đầu, vẫn yêu..."