"Này, các cậu có biết Hạ Diễn và Phan Diệc biết nhau khi nào không?"
Tiếng nói chuyện của một vài nữ sinh lẫn trong những tiếng ồn ào, vị trí của các cô là ở bên cạnh nhà ăn.
Nữ sinh ở phía đối diện trả lời: "Hoàn toàn không biết! Hai người họ một trời một vực, tớ không thể tưởng tượng được rằng có ngày họ lại quen biết."
Một nữ sinh khác hùa theo: "Ừ, Phan Diệc là tiểu thiếu gia có máu mặt trong trường chúng ta. Cha cậu ấy nắm trong tay nòng cốt kinh tế của thành phố A, mẹ cậu ấy làm ở Bộ Ngoại giao. Ngay cả lãnh đạo trường cũng phải nể mặt cậu ấy. Còn gia cảnh của Hạ Diễn nghèo khó, mới vào cấp ba đã bị bắt nạt. Nếu họ quen biết nhau, có lẽ Phan Diệc cũng bắt nạt Hạ Diễn nên mới biết."
Nữ sinh mở ra chủ đề này đầu tiên nói: "Nhưng tớ thấy không giống đâu. Nhìn hành động của Phan Diệc, quan hệ của hai người có vẻ rất tốt." Cô tiếp tục: "Có câu nói 'vật họp theo loài, người phân theo nhóm', các cậu có nghĩ rằng... Hạ Diễn thật ra là con nhà giàu ẩn hình?"
Sau khi nữ sinh nói xong, hai người khác nhìn nhau một chút, sau đó cùng nheo mắt hỏi: "Thành thật khai báo đi, có phải cậu làm gì giấu giếm chúng tớ không?"
Nữ sinh hơi nghẹn lời, ngượng ngùng rụt người lại, rồi chậm rãi bộc bạch: "Kỳ thật... chiều hôm qua tớ đã gửi một bức thư tình cho Hạ Diễn."
Hai nữ sinh: "Cái gì??!"
Một trong số các nữ sinh nói: "Cậu có bị điên không? Cậu thích cậu ta ở điểm nào?? Cậu ta có ưu điểm gì ngoài việc học giỏi? Nếu để người khác biết cậu sẽ bị cười cho thối mũi!"
Nữ sinh xấu hổ chỉnh lại tóc tai, "Trước tiên các cậu đừng kích động, tớ còn chưa nói xong. Mặc dù tớ gửi thư tình, nhưng tớ không viết tên trên đó."
Nữ sinh đối diện thở phào nhẹ nhõm thay cô, "Vậy còn được... Không đúng, các cậu cùng lớp, cậu ta có thể nhận ra cậu nhờ nét chữ không?"
Nữ sinh xua tay khẳng định: "Các cậu đừng lo, tuyệt đối không!"
Rất nhanh, nữ sinh đối diện bối rối: "Nhưng cậu gửi một bức thư tình như thế thì có ích gì? Cậu ta không biết cậu là ai."
Nữ sinh rướn người đến gần bàn ăn, trả lời hai người đối diện: "Thật ra tớ nghĩ thế này, tớ muốn xem thái độ của Hạ Diễn đối với bức thư tình không tên này như thế nào. Nếu cậu ta rất để ý đến bức thư này, như vậy, tớ sẽ xem xét tình hình, cân nhắc xem có nên nói cho cậu ta thư tình là do tớ gửi hay không; nếu cậu ta không quan tâm đến việc nhận được thư tình hoặc không coi trọng nó, thì tớ cũng chẳng mất gì. Dù sao cậu ta cũng không biết tớ gửi, tớ liền xem như không có chuyện gì xảy ra, cũng không có gì phải mất mặt, các cậu cảm thấy thế nào?"
Nữ sinh ngồi bên cạnh, luôn giữ im lặng bấy giờ mới lên tiếng: "Cậu không nghĩ đây là một cú lừa à?"
Nữ sinh vừa cất lời buộc tóc đuôi ngựa cao, có nước da trắng trẻo khỏe mạnh, lúc nói chuyện đôi mắt xinh đẹp không hề chuyển động, giọng điệu có phần chất vấn.
Nữ sinh nghẹn lời, sau đó khẽ nâng chiếc cằm thanh tú lên nói: "Nếu là cú lừa thì đã sao? Tớ không phải là người duy nhất chơi khăm cậu ta. Hơn nữa, ít nhất tớ còn thực tâm hơn Du thiếu– người thường xuyên bắt nạt cậu ta."
"Thật sao?" Đuôi mắt mảnh khảnh của nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa quét qua nữ sinh bên cạnh, trong lời nói cũng không có chút bỡn cợt nào, "Thực tâm của cậu chỉ là nằm mơ yêu đương với con nhà giàu, nhưng không tán được Phan Diệc, đành theo đuổi người bên cạnh Phan Diệc, nên mới cố tình tạo ra một cú lừa."
Lời nói dối bị vạch trần, sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh, "Cậu..."
Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa cầm khay cơm trên bàn lên, lạnh lùng nói: "Thật mất hứng, các cậu từ từ ăn, tớ đi trước."
Nữ sinh tức giận đến mức mặt đỏ bừng, "Quý Hiểu, cậu nói rõ đi, ý của cậu là gì!"
Thật tiếc Quý Hiểu không thèm đáp lời, bỏ lại nữ sinh ở đó giận sôi máu.
Hai nữ sinh còn lại thì thào bàn luận.
"Hôm nay Quý Hiểu làm sao vậy? Tâm trạng không tốt?"
"Tớ cũng không biết..."
Ở chỗ khác của căng-tin, Du Bách Chu vọc tay, ngón trỏ chọc nhẹ vào má, vẻ mặt trầm ngâm, Đồ Cao Minh gọi cậu mấy lần mà cậu không có phản ứng.
"Đại ca, đại ca... Đại ca!!"
Du Bách Chu ngồi ngay ngắn, hoàn hồn trở lại, "Ừm, hả?"
Đồ Cao Minh đẩy hộp sữa đã cắm ống hút đến trước mặt cậu, "Đại ca, anh ngơ ngác cái gì vậy? Em đi mua sữa về gọi anh rất lâu, anh không hề đáp lời."
Du Bách Chu nhìn hộp sữa trước mặt, "A a, thế à, anh đang mải nghĩ."
Du Bách Chu phiền muộn đã lâu. Bắt đầu từ buổi tự học tối hôm qua, cậu phát hiện ánh mắt Hạ Diễn nhìn mình có chút kỳ quái, không thể miêu tả cụ thể, nhưng cậu luôn cảm thấy thật kỳ lạ.
Du Bách Chu vốn nghĩ có nên nói chuyện này với Đồ Cao Minh hay không, dù sao Đồ Cao Minh cũng là người chơi thân với mình. Nhưng sau đó nghĩ lại cậu thấy không thích hợp, thái độ của Đồ Cao Minh đối với Hạ Diễn không tốt lắm. Nếu cậu nói thế, biết đâu cậu ta lại mang theo suy nghĩ đòi công lý cho đại ca mà tìm Hạ Diễn gây họa.
Đồ Cao Minh là người phe cậu, tính sổ tự nhiên cũng chồng lên đầu cậu, nếu cậu ta chọc giận Hạ Diễn, khiến Hạ Diễn tích thêm một dấu cho cậu vào cuốn sổ báo thù, vậy thì cực kỳ gay go.
"Đúng rồi đại ca," Đồ Cao Minh nhớ ra điều gì đó, nói, "Anh có biết Phan Diệc không?"
"Phan Diệc?"
"Chính là tên tiểu bạch kiểm phú nhị đại kia siêu có tiền ấy, một tháng phải thay hơn mười cô bạn gái." Nói xong câu sau, Đồ Cao Minh có chút ghen tị cùng ước ao.
Phan Diệc, Du Bách Chu nhớ ra đúng là có một người như vậy, phú nhị đại tiểu bạch kiểm là thật, nhưng một tháng thay hơn mười cô bạn gái, Đồ Cao Minh phóng đại quá rồi.
Phan Diệc là một vai phụ rất quan trọng trong cuốn sách, cậu ta là bạn cùng lớp mà Hạ Diễn quen biết ở trường đại học, sau này hai người trở thành anh em tốt của nhau.
Du Bách Chu vừa uống sữa vừa nói: "Ừm, cậu nói đi."
Giọng của Đồ Cao Minh nhỏ hơn, "Hai ngày trước em mới biết Phan Diệc và Hạ Diễn thực sự biết nhau."
Du Bách Chu sửng sốt một chút, "Hả?"
Làm sao mà Đồ Cao Minh biết hai người họ quen nhau, đó là chuyện của tương lai!
Đồ Cao Minh nghĩ rằng Du Bách Chu cũng tò mò như mình, tiện thể nói: "Hôm trước, em nghe mấy nữ sinh thảo luận về Phan Diệc, nói rằng hai ngày trước Phan Diệc đến lớp học của chúng ta để tìm Hạ Diễn, còn gọi Hạ Diễn là anh."
Du Bách Chu ngơ ngác, mặc dù Phan Diệc và Hạ Diễn học cùng trường cấp ba, nhưng rõ ràng lên đại học họ mới quen biết mà? Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cốt truyện xảy ra vấn đề?
Du Bách Chu suy nghĩ hồi lâu cũng không đoán ra được, liền gọi , kết quả cái thứ kia hôm nay cũng thu mình trong mai rùa không dám ló mặt.
Cuối cùng lắc đầu, quên đi, cậu nên nghĩ xem phải sống sót bằng cách nào trước.
Ngay khi Du Bách Chu quay trở lại lớp học, chưa kịp đi vào thì đã gặp Lê Bắc và Từ Chí Hổ phía sau lưng Lê Bắc.
Khi Từ Chí Hổ nhìn thấy cậu, sự kiêu ngạo trên người hắn hiển nhiên không còn mạnh mẽ như trước, Du Bách Chu chỉ nhìn hắn một cái rồi thu hồi ánh mắt, cậu không có nhiều thiện cảm với người này.
Lê Bắc vừa từ siêu thị trở về, cậu ta đưa nước táo ép trong tay cho Du Bách Chu, "Cầm đi."
Tuy Du Bách Chu không muốn uống, nhưng vẫn nhận lấy, "Cám ơn."
Nguyên chủ thích nước táo.
Lê Bắc gật đầu, đưa nước táo xong thì dẫn Từ Chí Hổ rời khỏi.
Sau khi hiểu rõ cốt truyện, Du Bách Chu biết Lê Bắc không phải là bạn bình thường của nguyên chủ mà là bạn thân, hai người quen biết nhờ một cuộc ẩu đả ở trường trung học cơ sở, sau đó học cùng trường cấp ba, vừa khéo phụ huynh hai bên biết nhau, đi qua đi lại thì trở thành một mối quan hệ rất sắt son.
Du Bách Chu nhìn ly nước trái cây trên tay.
Hiểu sở thích của người kia là điều bình thường.
Buổi chiều, sau khi tan học, Du Bách Chu bảo Đồ Cao Minh và Xa Thông đến nhà ăn trước.
"Còn đại ca thì sao?" Đồ Cao Minh hỏi.
"A, anh ở lại làm nốt báo tường."
Kỳ thật phần viết của cậu đã hoàn thành, phần vẽ tranh của Hạ Diễn còn thiếu một chút, mặc dù Hạ Diễn bảo cậu không cần giúp đỡ, cậu vẫn quyết định ở lại.
Là nhân vật phản diện đã gây nhiều tổn thương cho nam chính, Du Bách Chu biết dù bây giờ cậu có chạy trốn thì tương lai cũng bị nam chính bắt sống, nên cậu sáng suốt lựa chọn ở lại, đồng thời lập kế hoạch chỉnh đốn hình ảnh cá nhân.
Không thể ngồi chờ chết được, cậu chỉ có thể tấn công.
Nguyên nhân khiến nam chính trả thù cậu là vì thiết lập nhân vật của cậu là một tên phản diện độc ác, ngoài ra còn là kẻ thù truyền kiếp của nam chính, nên kế hoạch hiện tại của cậu chính là, thay đổi hình tượng trước mặt nam chính, để nam chính thấy được mặt tích cực hướng lên của cậu. Cuối cùng, biến mình từ kẻ thù truyền kiếp thành bạn của anh ta.
Suy cho cùng, trở thành bạn không có nghĩa là nam chính bằng lòng chấp nhận cậu, mà muốn giá trị tội ác của cậu trở thành con số không, đồng thời có thể rút lui an toàn.
Vì vậy cậu sẽ không để tuột mất cơ hội thể hiện giống như bây giờ.
Xa Thông nói với cậu: "Vậy em và lão Đồ sẽ mang cơm về cho anh."
Du Bách Chu nhanh chóng từ chối lòng tốt của Xa Thông, nếu Xa Thông làm vậy, kế hoạch ngày hôm nay của cậu xem như thất bại giữa chừng.
Dù không hiểu suy nghĩ của đại ca nhưng Xa Thông vẫn gật đầu.
Xa Thông và Đồ Cao Minh rời đi, Du Bách Chu trở lại lớp học.
Hạ Diễn đang vẽ tranh, cậu bước đến cạnh, nhìn xem mình có thể làm gì trên bảng đen.
"Tôi đã nói là cậu không cần ở lại." Giọng của Hạ Diễn từ trên cao vọng xuống.
Bản thân Hạ Diễn đã cao, giờ lại đứng trên ghế, Du Bách Chu rướn đầu hết cỡ mới có thể nhìn thấy cao độ của gương mặt Hạ Diễn.
Hạ Diễn không mặc áo khoác đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, gió từ cửa sau thổi vào, gấu tay áo ngắn khẽ đung đưa, tóc mái màu nâu cũng thoáng hé lên, lộ ra con ngươi màu trà hiếm thấy.
Nhưng từ góc độ của Du Bách Chu, căn bản không nhìn thấy con mắt của Hạ Diễn.
Du Bách Chu nhặt vài miếng phấn ghép lại với nhau, "A, không sao đâu. Hai người làm chung nhanh hơn một người mà, đúng không?"
Nghe vậy, Hạ Diễn rũ mắt xuống, nhìn Du Bách Chu, thấy Du Bách Chu cầm mấy miếng phấn vẽ linh tinh trên mép bảng đen, anh khó hiểu nói: "Cậu đang làm cái gì?"
Du Bách Chu vừa vẽ vừa nói: "Tôi vẽ chút đường viền, chẳng phải cậu đang vẽ một con ngựa trắng sao, tôi sẽ vẽ cầu vồng bên cạnh nó. Ngựa trắng kết hợp cầu vồng, phù hợp biết bao!"
Du Bách Chu không biết vẽ đường cong, vì vậy cậu đành phải cầm mấy cục phấn, túm toàn bộ chúng đặt lên bảng đen, cưỡng ép bản thân vẽ được hiệu ứng cầu vồng.
Hạ Diễn nhìn cầu vồng xiêu xiêu vẹo vẹo bên cạnh: "..."
Du Bách Chu không nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Diễn cũng biết anh đang ghét bỏ mình, thế là đứng thẳng lưng, giải thích: "Cậu có lẽ không hiểu lắm, để tôi giải thích cho cậu, cái này gọi là trường phái trừu tượng."
Hạ Diễn liếc cậu một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Thấy lừa được người, Du Bách Chu tự mãn tiếp tục vẽ cầu vồng.
Viết báo tường xong cũng đã gần sáu giờ, Du Bách Chu đặt viên phấn trong tay xuống, đang định kêu Hạ Diễn cùng đi rửa tay, quay đầu lại thì thấy động tác dùng khăn giấy ướt lau tay đầy vững vàng của Hạ Diễn.
Rõ ràng chỉ là một hành động rất đơn giản, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy có phần tao nhã...
Du Bách Chu nghĩ có thể đầu óc mình không bình thường.
Lo lắng Hạ Diễn không đợi cậu mà đi trước, Du Bách Chu đi vào WC rửa tay xong nhanh chóng trở lại phòng học, sau đó thấp thỏm đứng ở cửa ra vào.
Hạ Diễn vừa ra khỏi cửa, Du Bách Chu bèn gọi một tiếng, "Đi ăn cơm à?"
Hạ Diễn liếc nhìn Du Bách Chu, "Ừ."
Trên mặt Du Bách Chu lộ ra vẻ vui mừng, "Vậy chúng ta cùng nhau đi đi!"
Nếu muốn Hạ Diễn bắt đầu hiểu rõ cậu một lần nữa thì phải tạo cơ hội cho hai người chung đụng, bữa cơm hôm nay chính là cơ hội tốt.
Ánh chiều tà ấm áp, quấn lấy mái tóc nâu của Du Bách Chu khiến chúng trông mềm mại hơn.
Hạ Diễn nhìn ánh mắt chờ mong của người trước mặt, con ngươi chìm xuống, "... Đi một mình."
Nói xong, tự đi xuống lầu.
Tâm trạng hăng hái bị giội một gáo nước lạnh, nhưng cậu không có nhiều thời gian để nản chí. Cậu đuổi theo bước chân của Hạ Diễn, thuyết phục: "Đi cùng nhau đi! Ăn một mình thì chán lắm, xem này, cậu một người, tôi một người, hợp lại cùng nhau vừa vặn hai người. Hai người cùng nhau ăn cơm tốt hơn mà, có người trò chuyện, lại có thể trao đổi kinh nghiệm học tập..."
Du Bách Chu đi theo Hạ Diễn mè nheo hết lời, Hạ Diễn không chịu nổi tiếng ồn ào bên tai, đi đến chân cầu thang, dừng bước, quay đầu nhìn thiếu niên thấp hơn mình một cái đầu, "Cậu muốn ăn cơm cùng tôi vì cậu chán ở một mình?"
Du Bách Chu nghe xong liền sững sờ, sau đó cảm thấy cái cớ này cũng hay nên gật đầu.
Hạ Diễn thu hết chuyển biến cảm xúc của Du Bách Chu vào đáy mắt, con ngươi màu trà hiện lên chút phức tạp.
Du Bách Chu thấy Hạ Diễn dường như dao động, lần nữa nhiệt tình mời mọc.
Hạ Diễn nhìn người trước mặt, "... Được rồi, nhưng chỉ một ngày hôm nay thôi."
Lời này... Ý nói hôm nay là cơ hội duy nhất?
Du Bách Chu hít một hơi, vậy biểu hiện hôm nay quá quan trọng!
Hai người cùng nhau đi đến nhà ăn, nhà ăn lúc sáu giờ hầu như không có người, thức ăn cũng chẳng được mấy món.
Du Bách Chu không kén chọn, tùy tiện chọn vài món là hài lòng, nhưng Hạ Diễn lần lượt đi qua cửa sổ này đến cửa sổ khác, đĩa cơm vẫn còn trống trơn.
Du Bách Chu suy nghĩ, cậu nhớ bên trong tiểu thuyết thực sự có viết Hạ Diễn rất kén ăn, nhưng đó là chuyện sau này, lúc còn đi học, vì điều kiện gia đình không tốt, cái gì Hạ Diễn cũng ăn được, căn bản không có cơ hội bắt bẻ.
Du Bách Chu nhìn thấy thức ăn không còn bốc khói trên đĩa của mình, cậu mới hiểu được... Hắn chỉ là không muốn ăn đồ nguội, dù sao mắc bệnh thì phải tốn tiền!
Chờ Hạ Diễn chọn xong món ăn, năm phút đã trôi qua.
Du Bách Chu dẫn người tới chỗ ngồi trống, dọc đường suy nghĩ xem lát nữa phải thể hiện thế nào.
Trước hết phải chọn chỗ ngồi, tuy đây là việc nhỏ nhưng ý nghĩa lại lớn lao, nên cậu phải trao quyền chủ động cho Hạ Diễn, để Hạ Diễn lựa chọn, vậy mới khiến Hạ Diễn thấy được cậu coi trọng anh.
Sau đó, khi trò chuyện, vô tình hay cố ý tiếp cận đời tư của Hạ Diễn, mổ xẻ hoàn cảnh của anh, quan tâm đến cuộc sống của anh, để anh cảm nhận được sự chu đáo của mình,...
Sau khi đọc được kịch bản, Du Bách Chu đã từng nghĩ, hay là thẳng thắn cầu xin Hạ Diễn tha thứ cho những lỗi lầm trước đây, nhưng lúc cậu lý trí phân tích về nhân cách của nguyên chủ và tính tình của Hạ Diễn, mới bừng tỉnh, cảm thấy may mắn vì cậu không nóng nảy đi xin lỗi. Theo phân tích của cậu, nếu cậu tùy tiện cầu xin tha thứ, chẳng những Hạ Diễn không chấp nhận lời xin lỗi của cậu mà còn cảm thấy cậu đạo đức giả, sau đó sẽ càng thêm cảnh giác với cậu. Về sau, những kế hoạch tiếp theo đều vô ích. Vì vậy, cậu dự định thay đổi vị trí của hai cái, trước tiên phải xóa bỏ giá trị tội lỗi của mình, đợi đến khi Hạ Diễn thấy được thành tâm của cậu, cậu mới chủ động gánh vác sai lầm cho nguyên chủ, vậy xác suất được Hạ Diễn tha thứ có thể lên tới chín mươi phần trăm.
Và bây giờ, là cơ hội đầu tiên để xóa giá trị tội lỗi.
Đầu xuôi đuôi lọt, chỉ cần hôm nay thuận lợi, có khởi đầu tốt đẹp, tương lai cũng dễ dàng hơn.
Nghĩ đến đây, Du Bách Chu không khỏi nhếch lên khóe miệng.
Ngay khi Du Bách Chu đang tự hào về kế hoạch của mình, Hạ Diễn ở phía sau dừng bước.
Du Bách Chu nhanh chóng nhận ra, gác lại dòng suy nghĩ miên man, bối rối quay đầu nhìn Hạ Diễn, "Làm sao vậy?"
Hạ Diễn hỏi cậu: "Du Bách Chu, cậu không muốn ăn tối một mình nên mới hẹn tôi cùng ăn đúng không?"
Du Bách Chu không hiểu tại sao Hạ Diễn đột nhiên hỏi vậy: "?? Ừm, đúng rồi."
Hạ Diễn hất cằm về phía cửa, "Hiện tại bạn của cậu đến đây, cậu không phải một mình nữa."
Du Bách Chu: "???"
Du Bách Chu nhìn theo, thấy Lê Bắc.
Giọng của Hạ Diễn từ bên cạnh cậu vang lên, "Tôi đi trước."
Du Bách Chu quay đầu lại, thấy Hạ Diễn đã xoay người đi.
Chờ đã?? Không phải chứ?
Cậu nhìn Hạ Diễn cách mình càng ngày càng xa, trong lòng quýnh lên, đưa tay ra...
...
Hạ Diễn vừa đi được hai bước, chợt, góc áo bị người phía sau túm lấy. Anh sững sờ, quay đầu lại, thấy Du Bách Chu cuống cuồng ngẩng đầu nhìn mình, "Đừng đi, tôi... Tôi muốn ở bên cậu hơn."