Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Beta: Minh Nguyệt

Chương

.........!

Thẩm Tiêu nghe vậy thì có phần giật mình, sau khi Giang Tử Khê về phòng rồi, anh liền đứng dậy đi toilet, nhìn vào trong gương, lúc này mới phát hiện trên má mình có một vết rách nhỏ, có lẽ là do mới nãy đánh nhau không cẩn thận nên mới bị rách.

Nói đến cùng vẫn là do tố chất thân thể của người này quá kém, nói cách khác chẳng qua chỉ là mấy tên côn đồ có thân thể cường tráng chỉ biết đánh nhau một trận chứ không theo một cách thức gì cả.

Thẩm Tiêu thật đúng là không đặt vào mắt.

Cũng may là vết thương nhỏ, so sánh với vết thương trước kia anh bị thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, thế nên tuy anh nhận ý tốt của Giang Tử Khê nhưng cũng không có định đi xử lý vết thương, chưa tới hai ngày thì nó sẽ tự khép lại mà thôi, không cần phải lãng phí đồ làm gì.

Sau khi Thẩm Tiêu rửa mặt xong thì mới ra khỏi toilet, anh cũng không về phòng mà giống hôm qua, tắt đèn phòng khách rồi bèn nằm xuống sô pha, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tiêu vẫn rời giường vào lúc hơn năm giờ như cũ, tập vài động tác đơn giản ở nhà, rồi xuống tầng tập thể dục buổi sáng tiện thể mua bữa sáng cho Giang Tử Khê và Thẩm Duệ.

Tuy nhiên có một chuyện Thẩm Tiêu không nghĩ tới đó là lúc anh mua bữa sáng về, trong nhà lại có khách tới chơi.

Thẩm Tiêu nhướng mày nhìn người phụ nữ ngồi ở sô pha đang nói gì đó với Giang Tử Khê, anh cũng không có ý muốn xen vào quấy rầy, sau khi chào hỏi xong rồi bỏ bữa sáng ra tô, anh liền xoay người vào phòng ngủ của Thẩm Duệ.

Lúc này Thẩm Duệ vừa mới bị Giang Tử Khê gọi dậy, trên khuôn mặt nhỏ non nớt vẫn còn vẻ buồn ngủ và mơ màng rất rõ ràng, cậu thấy Thẩm Tiêu đi vào liền vươn tay xoa mặt mình ngay, muốn khiến mình nhanh chóng tỉnh táo lại chút, sau đó cậu định chào buổi sáng với Thẩm Tiêu, nhưng mới vừa mở miệng thì đã không kiềm chế được ngáp một cái.

Đôi mắt của đứa trẻ bởi vì ngáp nên nhiễm một tầng hơi nước hơi mỏng, khiến Thẩm Tiêu có chút buồn cười, anh vươn tay lấy quần áo từ trong ngăn tủ ra đưa cho Thẩm Duệ, anh nói: "Ba có mua bữa sáng, thay đồ xong rồi chúng ta cùng xuống ăn."

Thẩm Duệ liên tục gật đầu, tăng tốc độ thay quần áo, khả năng bắt tay vào làm của Thẩm Duệ rất mạnh, chưa tới một lúc đã ăn mặc gọn gàng, hoàn toàn không cần người lớn giúp đỡ, sự ngoan ngoãn của cậu khiến người khác thấy đau lòng.

Thẩm Tiêu thấy con trai thay xong rồi bèn vươn tay ra với cậu.

Thẩm Duệ sáng rực mắt nhìn bàn tay to ấm áp đưa tới trước mặt mình, cẩn thận đưa bàn tay nhỏ của mình qua, đi theo sau Thẩm Tiêu cùng ra khỏi phòng.

Thẩm Tiêu đưa cậu vào toilet rửa mặt, nhìn thấy đứa trẻ có chút cố hết sức nhón chân đứng ở mép bồn rửa tay rửa mặt, sợ cậu sẽ không đứng vững rồi té ngã, Thẩm Tiêu dứt khoát bế cậu lên lên, vị trí vừa đủ để cậu rửa mặt ở mép bồn rửa tay.

Hai chân bỗng lơ lửng trên không khiến Thẩm Duệ bị dọa sợ phải mở to hai mắt ra, cậu cho rằng mình đã làm sai gì đó chọc giận ba không vui, vừa muốn xin lỗi, lại phát hiện bồn rửa tay vốn dĩ mình không với tới bây giờ đã vừa đúng độ cao nhờ ba ôm lên, lập tức hiểu ra dụng ý của Thẩm Tiêu, sự sợ hãi trong mắt và câu xin lỗi đã đến bên miệng liền biến thành nụ cười khẽ: "Con cảm ơn ba."

Thẩm Tiêu chỉ cười, tuy anh không nói gì nhưng động tác ôm đứa trẻ lại càng thêm cẩn thận.

Đợi khi Thẩm Tiêu dẫn Thẩm Duệ đã rửa mặt xong ra khỏi toilet, người phụ nữ xa lạ và Giang Tử Khê vốn dĩ đang ngồi ở sô pha nói chuyện với nhau dường như cũng đến hồi kết thúc, hai người đều đứng dậy, Giang Tử Khê tiễn người phụ nữ có vẻ ngoài đẹp đẽ ăn mặc già giặn kia tới cửa.

Lúc người phụ nữ kia đi ngang qua Thẩm Tiêu thì có tạm dừng chân lại, ánh mắt của cô ta như thanh dao nhỏ sắc bén lạnh lẽo đánh giá Thẩm Tiêu từ trên xuống dưới, dường như Thẩm Tiêu hoàn toàn không phải một con người, mà chỉ là một thứ rác rưởi không có bất kì chút giá trị nào.

Chỉ tiếc, ánh mắt như vậy không ảnh hưởng đến Thẩm Tiêu chút nào.

Anh bế con trai lên ngồi xuống ghế, rồi đẩy tô cháo đã mua tới trước cậu, lấy bánh bao trong bao nilon ra bỏ vào tay cậu, anh thấy con đã bắt đầu ăn thì lúc này mới kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống, bình tĩnh tự nhiên bắt đầu ăn bữa sáng thuộc về mình.

Dáng vẻ bình tĩnh kia giống như hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt đầy khinh thường và châm biếm của người phụ nữ kia, thậm chí từ đầu đến cuối cũng không nhìn cô ta chút nào.

Thẩm Tiêu bình tĩnh như vậy ngược lại khiến người phụ nữ kia nhíu mày lại, lúc cô ta vừa định mở miệng nói gì đó thì lại bị Giang Tử Khê ở bên cạnh giữ chặt giành nói: "Không phải vừa xuống máy bay sao, chắc chắn là chưa được nghỉ ngơi tốt rồi, mau về sớm nghỉ ngơi đi, trước tiên cứ chỉnh lại múi giờ bị lệch đi đã rồi nói."

Cô nói xong liền vươn tay kéo cửa nhà ra một cách rất tự nhiên, một tay khác thì nắm cánh tay của người phụ nữ, hai người cùng nhau rời khỏi nhà.

Không bao lâu sao, khoá cửa khẽ truyền đến một chút tiếng động, Giang Tử Khê đã về.

Cô nhìn một lớn một nhỏ đang ngồi ăn sáng, rõ ràng trong suốt quá trình hai người không nói gì với nhau nhưng lại khiến Giang Tử Khê cảm nhận được sự hài hòa và ấm áp trước nay chưa từng có, cô nhìn ra tuy Thẩm Tiêu đang chăm chú cúi đầu ăn đồ ăn của mình, nhưng khi Thẩm Duệ nhìn về phía món phụ cậu không gắp tới ở cách đó không xa, anh luôn lặng thinh chuyển món phụ qua chỗ Thẩm Duệ có thể với tới được.

Khi Thẩm Duệ cẩn thận muốn thử gắp đồ ăn cho Thẩm Tiêu, tuy anh không mở miệng nói gì, nhưng những lần đó đều sẽ ưu tiên ăn hết thức ăn Tiểu Duệ gắp cho anh, hai bố con phối hợp rất là ăn ý, ánh sáng màu hổ phách ấm áp trong phòng bao phủ lên hai người, khiến cho hai bóng dáng một lớn một nhỏ nhìn qua càng thêm dịu dàng.

Không biết vì sao, Giang Tử Khê nhớ lại hành động hôm qua của Thẩm Tiêu với cả số tiền anh mang về đó khiến cô nhìn hình ảnh trước mắt bỗng có một loại xúc động muốn khóc, cô vội vàng xoay người lại, nhau chóng lau mắt đi, rồi hít sâu một hơi, đợi sau khi cảm xúc dịu lại mới xoay người.

Tuy cô biết Thẩm Tiêu không phải hạng người gì tốt cho cam, cũng biết Thẩm Tiêu như bây giờ chưa được mấy ngày là sẽ lại chứng nào tật nấy, nhưng có lẽ là do gần đây gặp đả kích quá nhiều, thật sự khiến cô cảm thấy kiệt sức, đã gần như tuyệt vọng, mặc dù biết tất cả những gì Thẩm Tiêu làm bây giờ chỉ là biểu hiện giả dối, dù biết hành động bây giờ của Thẩm Tiêu nhất định có toan tính.

Thì....Giang Tử Khê cô cũng chịu.

Để Tiểu Duệ được vui vẻ vài ngày đi, cũng để cho cô được yếu đuối những ngày cuối cùng này, chờ sau khi cô nghỉ ngơi xong, cô sẽ lại trở thành Giang Tử Khê đánh đâu thắng đó, cho dù không cần Thẩm Tiêu, cô cũng sẽ tự mình chống đỡ cả bầu trời cho con trai, đến lúc đó, bất kể Thẩm Tiêu có ra chiêu gì thì cô cũng đỡ được.

Giang Tử Khê hít một hơi thật sâu, rồi về phòng, chuẩn bị thay quần áo ra ngoài, hôm nay cô có rất nhiều chuyện phải làm, chẳng những có hai buổi phỏng vấn, còn phải bớt thờ giờ liên hệ với nhà trẻ nhận xếp lớp () cho con trai.

() Nhận xếp lớp: Từ gốc là 插班生 - Học sinh mới chuyển trường tới cần xếp lớp

Chẳng qua cô còn chưa đi được hai bước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc: "Có để lại bữa sáng cho em này, ăn xong đã rồi bận cái gì thì bận."

Đó là giọng nói của Thẩm Tiêu.

Giang Tử Khê tạm dừng chân lại, cô vừa định mở miệng từ chối, nhưng xoay đầu lại bỗng thấy con trai đang chờ mong nhìn cô, lời từ chối đã tới bên môi nay lại nuốt xuống, chuyển bước đi đến phòng ăn, cô kéo ghế ra ngồi xuống.

Bởi vì mới nãy cô xuống dưới tiễn bạn nên đã chậm trễ một chút thời gian, trở về tương đối trễ, lúc cô ngồi xuống, Thẩm Duệ và Thẩm Tiêu đã ăn gần xong, nhưng cũng không biết là sao mà hai ba con cũng không định rời đi, yên tĩnh ngồi tại chỗ chờ Giang Tử Khê.

Giang Tử Khê trầm mặc ăn hết bữa sáng trong bầu không khí kỳ lạ, cô đặt chén đũa trong tay xuống, rồi nhìn về phía Thẩm Tiêu ở bên cạnh, mở miệng nói: "Tôi đang tìm việc, cho tôi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, chờ sau khi tôi tìm lại việc được lần nữa thì tôi sẽ trả tiền lại cho anh."

Nói tới đây, Giang Tử Khê bỗng tạm dừng, ánh mắt nhìn Thẩm Tiêu cũng có phần phức tạp, một hồi lâu sau mới nói tiếp: "Sau này, anh đừng đi bài bạc nữa."

Thẩm Tiêu nghe vậy liền chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Giang Tử Khê.

Thẩm Tiêu tự xưng là gặp qua vô số người, nhưng từ trước tới giờ chưa từng thấy một đôi mắt mâu thuẫn như vậy.

Giang Tử Khê có một đôi mắt rất đẹp, vừa sáng vừa có thần, đuôi mắt khẽ nhướng lên cùng với nốt ruồi nhỏ như có như không dưới khóe mắt làm tăng thêm vài phần tươi đẹp cho đôi mắt vốn đã đẹp của cô, chỉ là quầng thâm dày đặc dưới mắt đã phá hủy sự tươi đẹp đó.

Đôi mắt xinh đẹp đầy sự mệt mỏi và đề phòng, một sự chờ mong nhỏ đến gần như có thể bỏ qua không suy nghĩ được giấu ở chỗ sâu nhất trong con ngươi, mệt mỏi là do sự tra tấn và đả kích lần lượt đến từ cuộc sống, đề phòng, lại là do anh.

Còn sự chờ mong nhỏ nhoi kia......!

"Được, không bài bạc nữa."

Sau này cũng sẽ không bài bạc nữa.

...........

Ấn ngôi sao>

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio