Tiếng đập cửa bên ngoài sau một lúc lâu không ai đoái hoài cuối cùng cũng dừng lại.
Nhưng lúc này biểu cảm trên mặt bà lão vốn đứng ở sô pha trước sau muốn nói lại thôi càng thêm nôn nóng, làm mẹ, bà biết rõ hôm nay chồng mình tới tìm con gái đòi tiền là vô cùng không đúng, nhưng địa vị trong nhà của bà cũng không cao, bình thường đã quen nghe lời chồng, nói ngắn gọn thì tính tình đã quen nhu nhược, không biết cứng rắn.
Bà có ý muốn cầu xin con gái, nhưng con rể mới túm chồng bà ra ngoài lại đứng cạnh, hơn nữa bởi vì hành động hôm nay của chồng, bà quả thật không còn mặt mũi cầu xin con gái tha thứ.
Con gái mình sinh sao mình lại không rõ, tính tình hiếu thắng, lại cứ không biết nhìn người gả cho một kẻ cặn bã vốn đã đủ khó khăn, nhưng vào lúc này đây bà còn đi theo chồng tới đòi tiền con gái, việc này khiến lời xin tha thứ đã đến miệng nay kẹt ở cổ họng, không nói nổi một chữ.
Bầu không khí căng thẳng hồi lâu, bà bỗng thở dài, nhìn đứa con gái yên lặng không nói từ đầu đến giờ, thả bé gái trong lòng xuống, đưa tay dắt con bé đi ra ngoài.
Giang Tử Khê nhìn bóng dáng rời đi của bà, môi mấp máy, cuối cùng lại không nói gì cả, chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại, nắm chặt móc khoá cá voi nhỏ trong, do được nắm một lúc lâu nên chiếc móc khoá sắt vốn lạnh ngắt được nhiễm độ ấm của lòng bàn tay, đã ấm áp hơn, như có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Lại vào lúc hai người sắp đi ra ngoài, không ai ngờ được, cô bé được bà lão dắt đang yên lành bỗng bật khóc, vừa khóc vừa giãy dụa, nói gì cũng không chịu đi nửa bước.
Vừa khóc vừa la lớn: "Con không về, con không muốn về!! Ông nội uống rượu rồi sẽ đánh đập, con mới không thèm về!!" Nói rồi bèn dùng sức hất tay bà lão ra, vội vàng chạy tới cửa phòng Thẩm Duệ liều mạng gõ cửa.
"Thẩm Duệ, Tiểu Duệ chị là chị Thư Thư, mở cửa đi, chị không muốn về với ông bà nội, ông nội sẽ đánh chết chị hu hu hu!" Giọng của cô bé có chút chói tai, khóc đến nỗi thở không ra hơi, nhìn trông vô cùng uất ức.
Không bao lâu, cửa được mở ra từ bên trong, bé gái vừa thấy cửa mở, không nói hai lời bèn chen vào trong, suýt nữa xô ngã Thẩm Duệ đã mở cửa cho cô bé.
Bà lão thấy thế, biểu cảm trên mặt có phần xấu hổ, bà vốn định đi vào phòng đưa cô bé ra, nhưng lại cứ vào lúc này, tiếng đập cửa và chửi bậy vốn đã dừng từ lâu lại vang lên lần nữa, nhớ lại dáng vẻ sau khi say rượu của chồng mình, nét mặt bà lão hơi do dự, rõ ràng bà không biết nên làm sao giờ mới tốt.
Nhưng bà không biết cũng không sao, Thẩm Tiêu biết là được rồi.
Thẩm Tiêu gõ cửa phòng Thẩm Duệ, túm cô bé khóc nháo không ngớt ra khỏi phòng, đưa đến bên cạnh bà lão.
Bà lão bị hành động của anh doạ sợ run lên, nắm chặt tay cháu gái muốn đi khỏi, nhưng hiển nhiên hôm nay cô bé không đạt được mục đích là sẽ không bỏ cuộc, vậy mà ngồi bệt xuống đất, dù bà lão lôi kéo thế nào cũng không đứng dậy.
Cộng với tiếng chửi bậy ở ngoài cửa, vốn bà còn do dự liền thay đổi, bà biết Thẩm Tiêu khó nói chuyện, thế nên lơ thẳng anh đi tới trước mặt Giang Tử Khê, nhỏ giọng nói: "Tiểu Khê, bằng không hai ngày này để Thư Thư ở lại nhà con mấy ngày trước đi, chờ thêm khoảng thời gian nữa anh con ra tù rồi thì sẽ tới đón con bé.
"
Giọng điệu bà có phần khúm núm, ánh mắt nhìn về phía Giang Tử Khê đầy van xin, nếu đổi lại là bố dượng đang ở ngoài cửa nói vậy, Giang Tử Khê nhất định từ chối không chút do dự, nhưng bây giờ đứng trước mặt cô lại là mẹ ruột của cô.
Giang Tử Khê xoa ấn đường đang nhảy thình thịch, mở miệng hỏi: "Ngày mấy anh ta ra tù?"
Tuy Giang Tử Khê không chỉ đích danh, nhưng hiển nhiên bà cụ vô cùng rõ cô đang nói tới ai, lập tức đáp: "Thứ sáu tuần này, chờ anh con vừa ra, mẹ lập tức nói nó tới đón Thư Thư về, được không?"
Thứ sáu, là còn ba ngày.
Giang Tử Khê nói thẳng: "Ban ngày con phải đi làm, Thẩm Tiêu cũng có việc, giữa trưa Tiểu Duệ đến thẳng nhà trẻ ăn, trong nhà không có ai chăm sóc con bé được.
"
Động tác của bà lão dừng một chút, nhưng thấy dáng vẻ khóc sắp bất tỉnh của cô bé, chỉ đành phải thỏa hiệp: "Không sao không sao, Thư Thư cũng đi nhà trẻ, tan học về rồi mẹ giúp bọn con đón, nhân tiện nấu cơm giúp hai vợ chồng các con luôn, được không?"
Cũng đã nói tới bước này rồi, Giang Tử Khê chỉ đành gật đầu đồng ý.
Thấy Giang Tử Khê đồng ý, ánh mắt của bà lão lại nhìn về phía Thẩm Tiêu ở bên cạnh, thật ra dựa theo ý của Thẩm Tiêu, cũng không muốn để bé gái này ở lại nhà, có câu nói tam tuế khán lão (), cô bé cũng phải sáu bảy tuổi rồi, thông qua hành động mới nãy của cô bé có thể nhìn ra cô bé này vô cùng bướng bỉnh, tính tình còn lớn lối.
() Tam tuế khán lão ( 三岁看老): Giáo dục hiện đại cho rằng thời điểm ba và bảy tuổi ở trẻ em là hai mốc phát triển quan trọng.
Từ đây có thể nhìn ra được cá tính khuynh hướng cũng như tâm lý của trẻ khi trưởng thành.
Nói ngắn gọn thì là mấy đứa ranh con () mà bây giờ mọi người hay gọi.
() Ranh con: Từ gốc là Hùng hài tử (熊孩子): từ ngữ internet, chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện.
Nhưng dù sao Giang Tử Khê đã đồng ý, Thẩm Tiêu cũng không thể không nể mặt cô, với lại thời gian cũng không dài, tổng cộng chỉ có ba ngày, thế nên Thẩm Tiêu liền ngầm đồng ý.
Thấy Thẩm Tiêu không có phản đối, lúc này bà lão mới thở phào một hơi, bà buông tay cô bé ra, khom lưng nói: "Thư Thư, vậy bà về đây, hai ngày nữa sẽ đến đón con, con có chuyện gì muốn tìm bà thì cứ gọi điện cho bà.
"
Cô bé được gọi là Thư Thư sau khi nghe nói mình có thể ở lại lập tức nín khóc, nhưng cũng không quan tâm tới bà nội ở bên cạnh, mà nhào tới món đồ chơi được đặt trên bàn mà hôm nay Thẩm Tiêu mới thắng được cho Thẩm Duệ, hoàn toàn làm lơ người bà đang nói chuyện với mình.
Bà lão có chút xấu hổ ngồi dậy, nói với Giang Tử Khê: "Vậy Tiểu Khê à, mẹ về trước đây, tối mai sẽ tới nấu cơm cho bọn con.
"
Giang Tử Khê im lặng hồi lâu lại vào lúc bà lão đặt tay lên tay nắm cửa, bỗng nhiên mở miệng.
"Mẹ.
"
Tay đang nắm tay nắm cửa của bà lão bèn dừng lại.
Giang Tử Khê ngẩng đầu, nhìn về phía bà, khẽ hỏi: "Không thể rời khỏi ông ta sao.
"
"! ! " Người bà lão run lên, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả, dùng sức ấn xuống tay nắm cửa, đẩy cửa ra ngoài.
Không bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng chửi bậy quen thuộc, lần này mắng càng thô tục, khó nghe hơn, mãi một lúc lâu ơi là lâu âm thanh này cuối cùng cũng ngừng lại.
Sau khi nghe thấy động tĩnh ngoài cửa đã lắng lại, Giang Tử Khê mệt mỏi nhắm mắt, cuộc sống như vậy! ! Đến khi nào mới có thể kết thúc.
Bỗng nhiên, Giang Tử Khê cảm giác được bả vai trĩu xuống, cô quay đầu liền thấy bàn tay to ấm áp của Thẩm Tiêu đặt lên vai cô, hơi ấm từ lòng bàn tay anh tụ lại trên người cô.
Cô nghe thấy giọng nói của Thẩm Tiêu vang lên bên tai, giọng nói trầm lắng không lớn, lại tựa như đang hứa hẹn, đâm thẳng vào bộ phận mềm mại nhất trong lòng.
"Có tôi ở đây.
".