Beta: Minh Nguyệt
Chương
..........
Khi nghe được những lời này, Giang Tử Khê quả thực nghi ngờ chẳng nhẽ mình đã xuất hiện ảo giác rồi, cô xoay người nhìn về phía người đàn ông đứng nghiêm kia, cô chưa từng thấy thần sắc nghiêm túc như vậy trên mặt Thẩm Tiêu, nếu đặt dáng vẻ nghiêm túc này vào hai năm trước, chỉ sợ cô vẫn sẽ ngốc nghếch tin Thẩm Tiêu, nhưng mà bây giờ.
Sau khi nhất thời ngây người, khóe môi Giang Tử Khê liền cong lên một độ cung châm chọc, mở miệng nói một cách không cảm kích chút nào: "Anh đi kiếm tiền? Anh không đi đánh bài tôi đã vái tạ cám ơn trời đất lắm rồi, giờ còn đi kiếm tiền? Thẩm Tiêu, anh thật sự đánh bài đánh bạc đến ngu rồi, không biết mình là ai nữa hả?"
Nhìn Giang Tử Khê cả người lạnh lẽo ở trước mặt, giống như hận không thể xé xác anh ra rồi ăn, Thẩm Tiêu chỉ cảm thấy càng thêm đau đầu, loại đau đầu này không phải là trên sinh lý, mà là trên tâm lý, quả thực còn đau đầu hơn lúc trước anh chấp hành nhiệm vụ gặp phải nguy hiểm.
Từ nhỏ Thẩm Tiêu đã lớn lên ở trong quân khu, sau đó lại bị đưa vào bộ đội từ sớm, cơ bản xung quanh thuần túy đều là đàn ông, mà cách giải quyết vấn đề giữa đàn ông và đàn ông từ trước đến nay vô cùng đơn giản thô bạo, một lời không hợp thì cứ hẹn chỗ rồi đánh nhau một trận, ai có nắm đấm cứng hơn thì phải nghe theo lời của người, nếu như đánh thua thì phải thành thật nhận phạt.
Nhưng hiển nhiên tình huống bây giờ cũng không thể lại dùng cách giải quyết đơn giản thô bạo nữa, với lại từ trước tới giờ Thẩm Tiêu không có thói quen động thủ với phụ nữ, càng ghét cay ghét đắng hành vi động thủ với phụ nữ.
Huống chi, người phụ nữ trước mặt này còn là người vợ trên danh nghĩa của anh, Thẩm đội Thẩm Tiêu từ trước đến giờ đều quyết định nhanh chóng, ra tay quả quyết không chút dây dưa dài dòng bây giờ lại bó tay với Giang Tử Khê.
Ngay vào lúc bầu không khí trở nên xấu hổ và tĩnh mịch, cửa phòng bỗng lại bị đẩy ra từ ngoài, có một bé trai khoảng bốn năm tuổi đứng trên thảm chân trước cửa, tay vẫn còn cầm tay nắm, cậu mặc trên người một bộ áo ngủ màu xanh biển in hình vẽ gấu nhỏ, trong đôi mắt to đen bóng đầy bất an, đang bình tĩnh nhìn bọn họ.
Sau khi Giang Tử Khê với vẻ mặt đang căng thẳng nhìn thấy bé trai liền duỗi tay xoa nhẹ hai bên trán, khuôn mặt trang điểm tinh xảo nhưng lại tái nhợt nỗ lực nở một nụ cười, đi đến trước mặt bé trai rồi ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: "Sao Tiểu Duệ lại lên đây, do tiếng nói chuyện của mẹ và ba lớn quá làm ồn đến con sao?"
Bé trai gọi là Tiểu Duệ chậm rãi buông lỏng bàn tay cầm tay nắm cửa, đầu ngón chân nhón trên thảm cũng thả xuống, cậu bé lắc đầu, đôi tay bất an nắm chặt góc áo ngủ.
Biểu hiện kiên cường giả tạo mà Giang Tử Khê vốn đóng giả cực tốt bởi vì hành động thiếu cảm giác an toàn cực độ này của con trai mà sinh ra vết nứt, cô duỗi tay ôm con trai vào lòng, tựa đầu lên vai nhỏ của con trai, để thằng bé không thấy vẻ mặt của mình, khoảng vài giây sau, mới mở miệng nói: "Xin lỗi cục cưng, có đói không, mẹ đưa con đi ăn gì đó nhé."
Nghe thấy Giang Tử Khê nói, bé trai từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu dựa vào vai Giang Tử Khê không nói lời nào từ khi vào cửa cuối cùng cũng có phản ứng, cậu bé gật gật đầu nhỏ, ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Giang Tử Khê ôm bé trai vừa mới chuẩn bị đứng lên, nhưng cũng không biết là do bỗng nhiên đứng dậy, hay là bởi vì chuyện công việc gần đây khiến cô tâm lực tiều tụy (), chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay tiếp theo thân thể liền không khống chế được mà ngã về phía bên cạnh.
() Tâm lực tiều tụy: Chỉ người nào đó mệt mỏi cả tâm hồn lẫn thể xác.
May mắn Thẩm Tiêu nhanh tay nhanh mắt, sau khi phát hiện tình huống của cô không đúng lắm liền sải bước tiến lên, duỗi tay kéo cánh tay Giang Tử Khê lại, lúc này mới không khiến cho Giang Tử Khê và đứa trẻ đồng thời ngã.
Giang Tử Khê sau khi trở lại bình thường liền theo phản xạ muốn giãy khỏi tay Thẩm Tiêu, nhưng rất nhanh liền nhớ ra đứa trẻ còn ở đây, vì thế chỉ có thể cố chịu đựng sự khó chịu ở trong lòng, chấp nhận để Thẩm Tiêu kéo cánh tay của mình.
Chẳng qua sau khi xác định cô đã đứng vững, Thẩm Tiêu cũng buông tay ra rất nhanh.
Sau khi Giang Tử Khê trở lại bình thường liền quay đầu lại lộ ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười với Thẩm Tiêu: "Đợi lát nữa em và Tiểu Duệ sẽ mang đồ ăn về cho anh."
Nói xong, không đợi Thẩm Tiêu có phản ứng gì thì đã ôm bé trai rời khỏi phòng, trước khi đi Giang Tử Khê còn nhân tiện đóng cửa phòng lại.
Sau khi hai người đi rồi, trong phòng lập tức chỉ còn lại một mình Thẩm Tiêu, anh nhíu mày ngồi xuống ghế lần nữa, trong đầu bắt đầu từng chút một chỉnh lý lại manh mối đã biết liên quan đến bộ phim này.
Thông qua thái độ và phản ứng của Giang Tử Khê trước đó, Thẩm Tiêu biết bé trai vừa đứng ở cửa kia hẳn là con trai Thẩm Duệ của Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê được nhắc tới ở trong phim, mà anh xuyên qua người tên đàn ông bám váy trùng tên trùng họ với mình có nghĩa là bé trai vừa nãy cũng chính là......!Con của anh.
Trước khi xuyên qua, Thẩm Tiêu chưa từng có bạn gái, càng khỏi phải nói tới em bé, bây giờ vừa xuyên qua chẳng những có một cô vợ xinh đẹp như hoa, ngay cả con trai cũng có, trong lúc nhất thời Thẩm Tiêu cũng không biết mình nên khóc hay nên cười.
Nhìn từ những cốt truyện mà anh nhớ rõ thì tuy Giang Tử Khê vẫn luôn muốn cho con trai một gia đình hoàn hảo hài hòa, nhưng tên cặn bã Thẩm Tiêu trong phim muốn bám váy vợ, tất cả chi tiêu trong nhà gần như đều đè hết lên trên người Giang Tử Khê, có đôi khi Giang Tử Khê thậm chí còn phải gánh khoản nợ đánh bạc mà Thẩm Tiêu thiếu ở ngoài.
Thế cho nên tuy rằng rất muốn ở bên con trai nhiều hơn, nhưng vì để lấy được tiền lương đủ thanh toán chi tiêu gia đình, mỗi ngày Giang Tử Khê gần như đều phải tăng ca đến khuya mới có thể về.
Mà khi Giang Tử Khê không có ở nhà, người ở chung nhiều nhất với Thẩm Duệ trong nhà chính là thằng ăn bám Thẩm Tiêu.
Tuy thằng ăn bám Thẩm Tiêu không cố ý ngược đãi Thẩm Duệ, nhưng cũng không xem đứa con trai này là quan trọng, có đôi khi thờ ơ và đối xử coi thường lạnh nhạt thật ra không khác gì với bạo lực lạnh () cả, mới đầu Thẩm Duệ còn không sao, nhưng khi Thẩm Duệ càng lúc càng lớn, sau khi dần bắt đầu hiểu chuyện, tai hại do sự coi thường từ người ba Thẩm Tiêu liền bắt đầu lộ rõ.
() Bạo lực lạnh: Là một loại bạo lực, hình thức biểu hiện hình thức đa số đều là lạnh nhạt, khinh thường, bỏ mặc, xa lánh và thờ ơ, khiến trên tinh thần và trên tâm lý của người đó bị xâm phạm và tổn thương.
Bạo lực lạnh chủ yếu có hai tình huống, một là bạo lực lạnh trong gia đình, hai là bạo lực lạnh ở nơi làm việc, trên thực tế đều là một loại ngược đãi tinh thần.
Bạo lực lạnh trong gia đình chỉ các loại hành vi khi hai vợ chồng sinh ra mâu thuẫn sẽ thờ ơ đối phương, giảm trao đổi ngôn ngữ xuống đến mức thấp nhất có thể, kết thúc hoặc qua quít cuộc sống tình dục, lười làm việc vặt trong nhà.
Từ nhỏ tính tình của Thẩm Duệ đã ngoan ngoãn yên tĩnh, vừa mới bắt đầu Giang Tử Khê cũng không phát hiện khác thường gì, sau này khi phát giác con trai càng ngày càng ít nói, thậm chí bắt đầu không muốn mở miệng nói chuyện thì tất cả đã chậm, Thẩm Duệ còn nhỏ đã mắc phải bệnh tự kỷ.
Thật ra Thẩm Tiêu không thoát khỏi liên quan tới chuyện này, thậm chí có thể nói là anh ta một tay gây ra.
Vốn dĩ tuy là do Thẩm Tiêu đối xử lạnh nhạt khiến Thẩm Duệ tương đối trầm mặc ít lời, nhưng cũng may bình thường ở nhà trẻ có giáo viên tận lực dẫn dắt, cũng có bạn bằng tuổi chơi đùa cùng, nên tuy tính tình của tiểu Thẩm Duệ hướng nội nhưng cũng không tự kỷ.
Thật sự xấu đi chính là vì Thẩm Tiêu dùng tiền Giang Tử Khê nộp học phí cho Thẩm Duệ để đánh bạc hơn nữa thua hết sạch, khiến Thẩm Duệ vì không nộp được học phí mà phải bỏ học, ở nhà để lỡ suốt một năm, trong một năm này không có thầy cô, không có bạn chơi cùng, người duy nhất yêu thương thằng bé là mẹ cũng phải đi làm mỗi ngày, còn luôn tăng ca đến rất khuya, Thẩm Duệ còn nhỏ mỗi ngày đối mặt chỉ có người ba thờ với với cậu.
Một năm sau, Thẩm Duệ được chẩn ra bị bệnh tự kỷ, bệnh tình của con trai trở thành miệng vết thương vĩnh viễn không thể khép lại trong lòng Giang Tử Khê.
Cùng năm đó, Giang Tử Khê cuối cùng cũng ly hôn với tên đàn ông bám váy vợ, mang theo đứa trẻ từ đây chính thức bước lên con đường nghịch tập trở thành nữ cường nhân.
Sau khi chỉnh lý lại hết cốt truyện, Thẩm Tiêu không biết làm sao lại bỗng nhiên nhớ tới đứa trẻ vừa nãy đứng ở cửa rõ ràng rất sợ hãi, trước sau lại không khóc không ầm ĩ chỉ yên tĩnh nhìn anh.
Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng buồn phiền khó chịu, khó chịu như vậy thậm chí đã vượt qua những vết thương anh đã từng chịu giữa vô số lần sống chết khi chấp hành nhiệm vụ.
Ngay vào lúc Thẩm Tiêu lâm vào suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng vật nặng rơi xuống đất cùng với tiếng khóc non nớt của đứa trẻ cũng cùng vang lên.
Ngay lúc đó, Thẩm Tiêu cũng bất chấp suy nghĩ thêm gì mà lập tức đứng lên, mở cửa phòng ra.
........
Ấn ngôi sao>