Sau khi đón Thẩm Duệ rồi, Thẩm Tiêu nhân lúc đợi đèn đỏ bèn gọi điện cho Giang Tử Khê, định hỏi cô có muốn ăn gì không, chờ lát nữa đưa tới cho cô.
Lúc Thẩm Tiêu gọi điện tới, Giang Tử Khê đang xác định bản vẽ thiết kế cuối cùng với Tưởng Thần.
Khi nhìn thấy dãy số trên điện thoại, trong mắt Giang Tử Khê hiện lên ý cười nhạt, cô đứng dậy, nói với Tưởng Thần ngồi đối diện: "Xin lỗi thất lễ rồi, bản vẽ ở đây cả, nếu anh có ý kiến gì vậy chờ chút có thể nói với tôi."
Bàn tay cầm bản vẽ của Tưởng Thần hơi tạm dừng, sau đó ngẩng đầu cười nói: "Được, cô Giang cứ tự nhiên."
Giang Tử Khê cầm điện thoại đi khỏi văn phòng, đứng ở hành lang hơi yên tĩnh chút.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói trầm ấm của Thẩm Tiêu truyền đến từ đầu dây bên kia: "Còn đang bận sao?"
"Không phải, đã tiến hành đến bước cuối rồi, chắc là sẽ nhanh kết thúc thôi." Giang Tử Khê dựa vào tường hành lang, thần kinh căng thẳng nguyên ngày từ từ thả lỏng.
Chất giọng trong trẻo của Giang Tử Khê khiến đôi mắt sắc bén của Thẩm Tiêu dịu dàng hẳn đi, anh đáp: "Ừm, tôi đã đón Tiểu Duệ rồi, giờ đang qua."
"Được, tới nơi thì gọi điện cho tôi, tôi đi xuống." Giang Tử Khê nhìn đồng hồ trên cổ tay, chờ Thẩm Tiêu đi tới công ty, gần như cũng đã tới giờ tan tầm.
Sau khi nghe Thẩm Tiêu đồng ý, Giang Tử Khê định cúp điện thoại, chợt nghe thấy đầu dây bên kia lại truyền đến giọng của anh: "Có muốn ăn gì không, để Tiểu Duệ mang tới cho em."
Giang Tử Khê buồn cười vì lời anh nói, muốn mang đồ ăn tới cho cô còn lấy Tiểu Duệ ra làm bia đỡ đạn, đúng là......!Quá kỳ cục.
"Không cần đâu, cứ tới thẳng đây là được, tôi chờ hai người." Giang Tử Khê nhịn cười nói.
Vào lúc Thẩm Tiêu vừa định đồng ý, chợt nghe Thẩm Duệ ngồi ở ghế sau ngạc nhiên la lên: "Ba, là chị Thư Thư kìa!"
Vẻ mặt Thẩm Tiêu sửng sốt, sau khi dừng xe thì nhìn theo hướng tay của Thẩm Duệ, quả nhiên thấy một cô bé mặc váy lẻ loi ngồi trên bậc thang bên cạnh nhà trẻ, đang liên tục rơi lệ, trên mặt không có cảm xúc gì, không cuồng loạn, cũng không suy sụp, chỉ im lặng khóc.
Nhìn trông thật đau lòng.
Giang Tử Khê ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên cũng nghe được lời Thẩm Duệ nói, cô hơi ngạc nhiên hỏi: "Hai người đang ở bên Thư Thư sao?"
Thẩm Tiêu hoàn hồn, vừa tắt máy vừa giải thích: "Không phải, tôi và Tiểu Duệ đi ngang qua cổng trường của Thư Thư thì thấy con bé đang ngồi khóc một mình ở đó, giờ tôi sẽ đi qua xem thử."
Nói xong, Thẩm Tiêu sải bước tới trước mặt cô bé.
Có vẻ cô bé đã khóc mệt, đang vùi đầu xuống gối, cũng không chú ý tới sự xuất hiện của Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu đưa tay vỗ vai cô nàng, cơ thể nhỏ bé khẽ run, vội vàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh lại tối đi khi nhìn thấy người đến là Thẩm Tiêu, cái đầu đã nâng lên cũng vùi xuống gối tiếp.
Thấy cô bé có phản ứng thế, Thẩm Tiêu lờ mờ đoán được chắc cô bé đang đợi ai đó, nhưng bất kể là đang đợi ai, cứ ngồi mãi ở đây cũng không phải cách hay, nhất là hai mắt Lâm Thư Thư đã đỏ bừng vì khóc, anh lo cô bé khóc tiếp sẽ làm hư mắt bèn ngồi xuống cạnh, vỗ về cô bé.
Nói chậm lại: "Thư Thư, chú dẫn con đi tìm Tiểu Duệ chơi được không?"
Lâm Thư Thư im lặng lắc đầu, vẫn giữ tư thế trước đó, không có ý muốn đứng dậy.
Thẩm Tiêu không biết dỗ trẻ con, nhất là mấy bé gái.
Kiếp trước anh không có con, những đứa trẻ anh tiếp xúc có thể đếm được trên đầu ngón tay, đâu biết kỹ xảo dỗ con nít thế nào.
Sau khi xuyên tới dù có con trai, nhưng Thẩm Duệ là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, không cần phải dỗ.
Cho nên lúc này thấy một Lâm Thư Thư không bạo lực không hợp tác, tức thì Thẩm Tiêu cảm thấy có hơi đau đầu.
Anh nói đơn giản về tình huống của cô bé cho Giang Tử Khê, sau khi bảo cô đừng lo lắng thì cúp máy, dứt khoát xoay người đi về phía xe.
Nghe tiếng bước chân dần biến mất, Lâm Thư Thư có chút hoảng hốt, cô bé ngẩng đầu nhìn bóng dáng Thẩm Tiêu, nước mắt lập tức chảy nhiều hơn, nhưng cũng không đuổi theo, chỉ bướng bỉnh vùi mặt xuống gối tiếp.
Quả nhiên, tất cả mọi người không thích cô bé, không ai thích cô bé cả, cũng không có ai đến đón cô bé.
Lâm Thư Thư càng nghĩ càng tuyệt vọng, càng nghĩ càng buồn, cuối cùng nghẹn ngào ra tiếng.
Nhưng vào lúc này, một chuỗi tiếng bước chân vang lên từ xa tới gần, cô bé ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Tiêu quay lại, đứng trước mặt cô bé cùng với Thẩm Duệ cầm khăn giấy trong tay.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lâm Thư Thư, Thẩm Duệ bối rối nhìn về phía ba mình, sau khi thấy ánh mắt cổ vũ của Thẩm Tiêu, cậu bé lấy hết can đảm duỗi tay nhỏ lấy một tờ khăn giấy từ trong túi giấy ra, dè dặt đưa tới trước mặt Lâm Thư Thư, nói nhỏ: "Chị Thư Thư, chị đừng buồn."
Lâm Thư Thư chậm rãi vươn tay nhận khăn giấy Thẩm Duệ đưa tới, vào lúc hai ba con cứ tưởng cô bé sẽ vùi mặt xuống tiếp, chợt nghe thấy giọng nói có hơi khàn của Lâm Thư Thư.
"Cảm ơn."
Thẩm Tiêu và Thẩm Duệ nhìn nhau, một lớn một nhỏ chia ra ngồi hai bên trái phải Lâm Thư Thư.
Ba người không ai mở miệng nói chuyện, cứ mãi im lặng như vậy khoảng mười phút, Lâm Thư Thư bỗng ngẩng đầu nói với Thẩm Tiêu: "Hai người đi đi, không cần ngồi cùng con."
Thẩm Tiêu không dỗ, chỉ nói thuận theo lời cô bé: "Con không đi cùng chú sao?"
Lâm Thư Thư lắc đầu, sau một lát trầm mặc mới lên tiếng: "Con muốn chờ thêm một lát."
"Chờ ai?"
"Ba con." Lâm Thư Thư nói nhỏ, giọng cô bé rất bình tĩnh, cũng không định gào khóc, nhưng vì thế mới đặc biệt khiến người ta đau lòng.
Không biết vì sao, Thẩm Tiêu chợt nhớ lại dáng vẻ của Lâm Thư Thư khi anh gặp cô bé lần đầu vào hai tháng trước, lúc đó cô bé ngang ngược dữ dằn, tính tình kiêu căng đanh đá, nhìn từ đầu đến chân chỉ thấy ngỗ ngược khó bảo, quả thực khiến người ta thấy đau đầu vô cùng.
Thế nhưng so với Lâm Thư Thư im ắng, không ồn ào không ầm ĩ trước mặt, Thẩm Tiêu chợt cảm thấy, trẻ con đùa vui ồn ào chút cũng không sao, ít nhất còn lanh lợi hoạt bát.
"Bà nội nói, hôm nay ba sẽ đến đón con."
"Nhưng, con đợi rất lâu rồi, mấy bạn khác đã về hết mà ba vẫn chưa tới."
"Giống như......!Buổi họp phụ huynh lần trước, ba cũng không có tới."
Giọng Lâm Thư Thư rất buồn rầu, từng câu từng chữ cô bé nói khiến Thẩm Tiêu không biết nên đáp lại thế nào.
"Thật ra con biết, ba sẽ không tới đâu."
"Nhưng con vẫn muốn chờ thêm một lát, nhỡ đâu, nhỡ đâu ba tới thật......"
Nhìn cô bé ngồi trên bậc thang, Thẩm Tiêu bỗng ngắt lời: "Đi theo chú đi."
Lâm Thư Thư sửng sốt, nhưng nhanh chóng lắc đầu: "Không cần đâu, con chờ thêm một lát, nếu ba vẫn chưa tới vậy con sẽ tự về, con giỏi lắm, con nhớ rõ đường về nhà nên đi thế nào......"
"Chú đưa con về nhà." Thẩm Tiêu lại ngắt lời Lâm Thư Thư lần nữa.
Cô bé vốn còn đang nói với Thẩm Tiêu mình giỏi thế nào lại sửng sốt, một lát sau, cô bé bỗng suy sụp khóc lớn.
Thẩm Tiêu bồng cô bé trong lòng, một tay khác nắm tay Thẩm Duệ, ba người cùng đi tới cạnh xe.
Sau khi ngồi vào trong xe, cảm xúc của Lâm Thư Thư cuối cùng cũng ổn định lại, cô bé nhìn Thẩm Tiêu ở ghế lái và Thẩm Duệ ngồi bên cạnh, hỏi: "Chú muốn đưa con về nhà thật sao."
Thẩm Tiêu gật đầu: "Đúng vậy, đi đón cô con trước, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà."
Lâm Thư Thư dùng khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt, rồi nói: "Đó không phải nhà con, chú có thể đưa con về nhà không."
Bàn tay đang nắm vô lăng của Thẩm Tiêu tạm dừng, sau khi qua giao lộ, anh dừng xe bên lề đường rồi quay đầu nhìn cô bé, hỏi: "Con nghĩ kỹ rồi?"
Cô bé gật đầu: "Vâng, cảm ơn chú." Nói xong, lại im lặng ngẩn ngơ.
Dù Thẩm Tiêu chưa từng thấy hình ảnh Lâm Húc Hải và Lâm Thư Thư ở chung với nhau, nhưng ít nhiều gì anh vẫn tưởng tượng ra được, lúc tỉnh táo có lẽ còn tàm tạm, nhưng sau khi say rượu, bạn có thể trông chờ vào một con sâu rượu ngay cả ba mẹ cũng không nhận ra thì có thể tốt với con gái mình đến đâu chứ.
Hoàn cảnh sống của Lâm Thư Thư, e rằng không tốt hơn hoàn cảnh sống của Thẩm Duệ trước đây được bao nhiêu.
Thậm chí còn tệ hơn đôi chút.
Tuy tên chủ cũ này ăn bám vợ, đối xử với Thẩm Duệ cũng toàn chẳng đoái hoài chẳng quan tâm gì, nhưng dù sao cũng kiêng dè Giang Tử Khê, gã biết Thẩm Duệ là mạng sống của Giang Tử Khê, một khi cậu có sơ xuất gì, cô chắc chắn sẽ liều mạng với gã không chút do dự, thế nên tuy tên này coi khinh con mình nhưng cũng không chủ động đánh thằng bé.
Tuy nhiên Lâm Húc Hải lại khác.
Anh nhớ rõ trong cốt truyện, vợ cũ của Lâm Húc Hải ly hôn gã vì bị gã đánh nhập viện trong lúc say, vừa ra viện đã ký thoả thuận ly hôn, từ bỏ luôn đứa con gái chưa tròn một tuổi, bỏ công việc trở về quê ở tỉnh khác, không còn bất kì liên hệ gì với Lâm Húc Hải.
Lâm Húc Hải mà say thì hay nổi điên, nếu nói người cha Lâm Đại Hải của gã say rượu rồi thì không tỉnh táo, vậy Lâm Húc Hải uống rượu xong thì mất hết tính người, lúc trước căn nhà gã vay tiền mua bị vợ cũ bán với giá thấp trước khi đi, hiện giờ chen chúc trong khu nhà công nhân viên của nhà máy sợi hoá học với ba mẹ.
Lúc trước chăm sóc con sâu rượu là Lâm Đại Hải cũng đủ khiến bà Giang mệt mỏi, giờ lại thêm gã Lâm Húc Hải còn điên hơn cả cha mình, Thẩm Tiêu không biết nếu hai người này say rượu làm càn, bà Giang có thể bảo vệ tốt Lâm Thư Thư không.
Nếu không được, có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh gia đình mà cô bé phải đối mặt nghiêm trọng thế nào.
Thẩm Tiêu phân tích tất cả mọi việc cho Lâm Thư Thư một lần, nhưng cô bé vẫn quyết tâm về nhà.
Dưới tình huống như vậy, Thẩm Tiêu chỉ có thể đưa Lâm Thư Thư về khu nhà công nhân viên của nhà máy sợi hoá học, trước khi xuống xe, anh cầm tấm danh thiếp của mình đưa cho cô bé.
"Có chuyện gì hoặc nếu muốn đi khỏi đó hãy gọi điện cho chú, chú sẽ tới đón con." Thẩm Tiêu dựa vào cửa xe, nhìn bóng dáng cô bé đi về phía toà nhà, trầm giọng nói.
Lâm Thư Thư nghe anh nói chợt quay đầu, đi về phía Thẩm Tiêu, cô bé ngửa đầu nhìn anh, hỏi: "Chú có thể ôm con một cái không?"
Thẩm Tiêu cúi người, ôm cô bé vào lòng.
Sau đó, anh nghe thấy giọng Lâm Thư Thư vang lên bên tai.
"Lúc trước chú gạt con."
"Ba con không yêu con chút nào."
"Nhưng con vẫn tha thứ cho chú, cảm ơn chú, đại ma vương."
Nói xong, Lâm Thư Thư rời khỏi cái ôm của anh, rồi vẫy tay với Thẩm Duệ đang ngồi trong xe và Thẩm Tiêu, sau đó xoay người đi vào toà nhà mà không quay đầu lại.
.