Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

chương 104

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Nếu như trong khoảng thời gian này em rảnh thì có thể đi xem mấy sách về phương diện trang trí nội thất đi." Tống Đình Thâm ăn một ngụm cháo, nhìn về phía Nguyễn Hạ: "Ý của anh chính là như vậy. Sau khi hết năm nay thì Vượng Tử phải tự mình ngủ. Phòng trẻ em lúc trước chuẩn bị cho con, bây giờ rõ ràng là đã hơi trẻ con rồi. Vẫn nên thay đổi phong cách một chút mới được. Nếu như là do em thiết kế thì anh nghĩ là sẽ càng tốt hơn đấy."

Vượng Tử đang uống sữa lập tức đặt ly xuống. Một vòng trên cái miệng nhỏ nhắn của cậu đều là sữa. Cậu lập tức kháng nghị: "Con không muốn ngủ một mình đâu ba!"

Tống Đình Thâm lại cảm thấy chuyện này không thể lại tiếp tục kéo dài được nữa: "Lúc ba lớn bằng con thì đã ngủ một mình rồi đấy."

Vượng Tử lập tức trả lời: “Chúng ta không giống nhau.”

"Giống nhau cả thôi." Tống Đình Thâm dùng khăn giấy lau tay: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Ba phải đi làm rồi."

Vượng Tử mếu máo, chờ sau khi Tống Đình Thâm ra khỏi cửa, cậu mới nói với Nguyễn Hạ: "Lúc trước ba không có như vậy đâu."

Nguyễn Hạ chột dạ.

Đúng vậy. Trước kia Tống Đình Thâm chưa từng nói để Vượng Tử phải tự mình ngủ. Trong khoảng thời gian này lại đã nhắc đến mấy lần rồi. Quả thật là có liên quan với cô. Cho nên, nói trắng ra là, đàn ông không chỉ trọng sắc khinh bạn mà còn trọng sắc khinh con.

Vượng Tử lại hỏi: “Mẹ ơi, còn bao lâu nữa thì đến tết?"

Nguyễn Hạ tính ngày một chút, sau đó trả lời: "Còn chưa đến ba tháng nữa. Chờ nhà trẻ cho nghỉ đông rồi thì cách tết cũng không xa nữa."

Vượng Tử lại ôm Nguyễn Hạ một lần nữa. Cậu đã hơi cam chịu số phận rồi. Tự biết mình không có cách nào chống lại ba được cả. Vẻ mặt chẳng biết phải làm sao cả. "Vậy con chỉ có thể ngủ cùng mẹ ba tháng nữa thôi. Mẹ ơi, con biết mẹ muốn ngủ cùng con mà."

Nguyễn Hạ: "..."

"Nếu như con không ngủ với mẹ thì buổi tối mẹ nhất định sẽ sợ hãi." Vượng Tử nói với vẻ mặt chắc chắn: "Ba cũng thật là, chẳng lẽ không biết là mẹ cần con sao chứ?"

Nguyễn Hạ nghĩ thầm, chắc là sẽ không sợ đâu. Dẫu sao đến lúc đó thì vị trí bên cạnh cô cũng sẽ không bị bỏ trống mà...

Khi thấy được bức ảnh từ chỗ khác gửi đến, cả người Tần Ngộ không thể nào bình tĩnh được.

Trong hình, Nguyễn Hạ cầm theo hộp đựng cơm đi tới Tống thị, sau đó cô và Tống Đình Thâm còn mang vẻ mặt ngọt ngào đi xem phim điện ảnh, thậm chí lúc ra khỏi rạp chiếu phim còn tay trong tay, vậy mà lại là dáng vẻ yêu đương cuồng nhiệt.

Đúng, hắn hiểu cô hơn bất kỳ ai, chỉ cần cô muốn dỗ dành một người, dựa vào thủ đoạn và năng lực của cô, một người đàn ông không có kinh nghiệm yêu đương gì như Tống Đình Thâm căn bản không thể nào chống đỡ được.

Cho dù trước đó Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ có xảy ra cãi vã vì chuyện kia hay không, có điều xem tình hình bây giờ, hai người bọn họ đã ở biên giới làm lành rồi.

Tần Ngộ thật sự không cam tâm, thế nhưng trong lòng hắn lại rất rõ, hắn trọng sinh, có điều những chuyện xảy ra giữa hắn và Nguyễn Hạ đã không hề tồn tại trên đời này, tất cả mọi chuyện vẫn chưa xảy ra. Cho dù Tống Đình Thâm đi tìm hiểu cũng chẳng điều tra được gì, Nguyễn Hạ lại dùng miệng lưỡi giải thích một chút, chuyện này đối với họ mà nói, hoàn toàn chẳng phải là mối nguy gì lớn.

Giống như dùng một quyền đánh vào bông vậy, thực sự vô lực.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, cho dù Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm không có tình cảm, chỉ cần Tống Đình Thâm vẫn còn sống, dựa theo tính tình của cô, cô tuyệt đối sẽ không ly hôn. Bởi vì đối với cô mà nói, Tống Đình Thâm chính là lựa chọn tốt nhất, Tống Đình Thâm có tiền có thế, trong nhà không có bề trên có thể xen mồm vào, điều quan trọng nhất chính là giữa bọn họ còn có một đứa con, đây chính là liên minh mạnh mẽ nhất.

Bây giờ, Nguyễn Hạ rõ ràng có tình cảm với Tống Đình Thâm, vậy thì cô sẽ càng không chịu rời xa anh.

Bình tĩnh mà xem xét lại, Tần Ngộ biết, một khi Nguyễn Hạ cảnh giác, hắn muốn động tay động chân nữa là chuyện rất khó. Dù sao ở đời này, hắn không hề có quan hệ gì với cô cả, Tống Đình Thâm lại không phải là một kẻ ngốc mặc cho người ta bắt bí, trước đó anh có thể vì con mà làm một đôi vợ chồng không có tình cảm, không can thiệp vào chuyện lẫn nhau với cô, bây giờ anh càng không dễ gì mà ly hôn với cô.

Đến nước này, tâm trạng của Tần Ngộ hơi táo bạo, Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm đều sẽ đề phòng hắn, bây giờ hắn cũng chỉ có thể ra một đòn thật mạnh.

Lúc này chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, hắn nghĩ Tống Đình Thâm cũng không thể nhanh chóng bỏ xuống cái vướng mắc kia một cách triệt để được, nếu hắn không nhân dịp này mà làm chút gì đó, đợi đến lúc Tống Đình Thâm buông khúc mắc, vậy hắn muốn làm gì cũng không được nữa, rốt cuộc phải nắm chắc thời cơ này.

Thật ra chỉ cần suy nghĩ một chút, hắn đã biết nhược điểm và giới hạn của Tống Đình Thâm ở đâu.

Thằng bé.

Đúng vậy, năm đó Tống Đình Thâm bị Nguyễn Hạ gài bẫy, cho dù anh có thể cam tâm tình nguyện kết hôn với cô, cũng chỉ vì cô mang thai, mấy năm qua anh chấp nhận cuộc hôn nhân không có tình cảm này cũng chỉ vì thằng bé. Đối với Tống Đình Thâm mà nói, trên thế giới này, người quan trọng nhất chính là con của anh, những người khác, chuyện khác đều có thể xếp ở phía sau, bao gồm Nguyễn Hạ.

Có thể nghĩ ra, hiện tại tình cảm của Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ vẫn chưa sâu đậm cho lắm, dù sao từ bức ảnh trong tư liệu cũng có thể thấy được, quan hệ của bọn họ mới bắt đầu trở nên thân mật trong mấy tháng qua.

Ở trong lòng Tống Đình Thâm, không ai quan trọng hơn con của anh, cho dù là mẹ của thằng bé.

...

Ông bà Nguyễn nhớ Vượng Tử, dù sao hai ông bà đã lâu không thấy được cháu ngoại, bọn họ rất ít khi đến biệt thự, chủ yếu là không muốn quấy rầy đến cuộc sống của con gái và con rể.

Vượng Tử không được ông bà nội thương yêu, thế nhưng tình yêu mà ông bà Nguyễn cho cậu cũng rất nhiều. Cho dù là vào lúc quan hệ giữa mình và Nguyễn Hạ không thân mật, xưa nay Tống Đình Thâm cũng không hề ngăn cản Vượng Tử và ông ngoại bà ngoại thân thiết với nhau. Thậm chí có rất nhiều lúc, anh còn chủ động đưa con tới chơi với hai ông bà một ngày.

Hôm nay là thứ bảy, sau khi Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ thương lượng một phen, hai người quyết định đưa Vượng Tử đến chỗ của ông bà Nguyễn, còn hai người bọn họ sẽ trải qua thế giới của hai người. Đối với bọn họ thì thế giới hai người quả thực rất hiếm thấy, chỉ cần có thằng bé, trên căn bản thì họ đã hoàn toàn cách xa cái thế giới của hai người rồi, thế nhưng bây giờ bọn họ đang trong giai đoạn yêu đương, không thể đi đâu cũng dẫn theo thằng bé được, nếu vậy thì sao có thể nói chuyện yêu đương được chứ? Hoàn toàn chính là hoạt động gia đình, chẳng có chút liên quan nào với chuyện lãng mạn cả.

Vượng Tử cũng không phản kháng, đúng lúc cậu cũng đang nhớ ông bà ngoại. Cậu chủ động thu dọn ba lô nhỏ của mình, bỏ rau câu, kẹo, bánh quy vào đó, nhét đến mức cái ba lô nhỏ cũng căng phồng lên luôn, suýt chút nữa thì không kéo khóa lên được rồi.

Nguyễn Hạ định cản cậu, thế nhưng lại nghĩ đến trước đó đã từng hứa với Vượng Tử, mỗi tháng đều sẽ có một ngày xả hơi, hôm nay chính là ngày xả hơi của Vượng Tử.

Vượng Tử ngồi trên xe, chơi khối rubik với vẻ vô cùng tập trung, đây chính là món đồ chơi yêu thích gần nhất của cậu, đương nhiên cậu cũng thể hiện ra sự thông minh và tài trí của mình, cậu chơi rubik rất giỏi, thậm chí còn thăm dò được cái quy tắc của món đồ chơi này một cách rõ ràng.

Tống Đình Thâm đang lái xe, Nguyễn Hạ câu được câu không mà nói chuyện với Vượng Tử, ý định muốn xóa bỏ sự hổ thẹn với thằng bé này, dù sao sau khi ngầm hiểu ý và xác định quan hệ với Tống Đình Thâm, bọn họ thường xuyên bỏ rơi thằng bé một cách cố ý hay vô tình, cẩn thận suy nghĩ lại, bảo bối Vượng Tử quả thực rất đáng thương.

"Tối ba mẹ sẽ đến đón con, con phải nghe lời ông bà ngoại nhé."

Vượng Tử cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Hai người cứ ra ngoài hẹn hò đi, không cần lo cho con, tối nay con cũng có thể không về nhà."

Nguyễn Hạ: "... Trẻ con không được ở ngoài suốt đêm."

Bây giờ Vượng Tử phản ứng rất nhanh, có lúc Nguyễn Hạ không theo kịp mạch suy nghĩ của cậu, thường thường sẽ bị cậu chọc tức đến mức không biết nói gì, cô đang nghĩ, nếu sau này thằng bé không muốn kế thừa gia sản thì cậu còn có thể đi làm luật sư đó.

Thấy chưa, Vượng Tử rất bình tĩnh nói: "Trẻ con không thể, người lớn có thể. Mẹ và ba có thể."

Trẻ con không thể ở ngoài suốt đêm, thế nhưng người lớn thì có thể.

Nguyễn Hạ giả vờ tức giận: "Tống Đình Thâm, anh xem con trai của mình kìa, bây giờ miệng của nó càng lúc càng lợi hại rồi, em nói không lại nó."

Tống Đình Thâm cũng rất bình tĩnh nói: "Anh quản không được."

Anh rất ít khi hạn chế tư duy và sự phát triển của thằng bé, so với người cha nghiêm khắc và con trai ngoan ngoãn, anh càng hy vọng có thể trở thành người bạn thân mật khăng khít, không có điều gì giấu nhau của thằng bé.

Nguyễn Hạ thua trận, hai cha con thật là bình tĩnh như nhau, chỉ có cô là tức giận mà thôi.

Đưa Vượng Tử đến nhà họ Nguyễn xong, Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ cũng không ở lâu, sau đó liền đứng dậy rời đi. Cuộc hẹn như thế này rất hiếm có, đương nhiên phải cố gắng quý trọng mỗi một phút một giây, thật ra cặp nam nữ nói chuyện yêu đương cũng không có nhiều chuyện ý nghĩa để làm, đi dạo phố hoặc là đi xem phim, đi công viên trò chơi cũng không phải là không thể, chỉ có điều tuổi của Tống Đình Thâm đã bày ra đây, Nguyễn Hạ cũng không muốn kéo anh đi làm việc mà anh không thích.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio