Cô nuốt nước miếng một cái, dường như đã nuốt mấy ngàn cây kim vậy. Nguyễn Hạ nắm chặt tay của Tống Đình Thâm, từ từ gật đầu, vào giây phút cô há miệng ra, cô cảm thấy trong miệng mình tràn ngập mùi máu tanh: "... Được."
Tống Đình Thâm thấy cô như vậy, trong lòng xem như yên tâm, anh khởi động xe lần nữa, nhanh chóng chạy về biệt thự.
Thật ra Nguyễn Hạ ngủ không được, thế nhưng cô cũng không muốn làm cho Tống Đình Thâm phải lo lắng, cũng không muốn tinh thần của mình bị sụp đổ, thế là cô ép buộc chính mình nhắm mắt lại.
Càng là vào lúc như vậy thì càng phải bình tĩnh.
Sau khi tắt đèn phòng ngủ, Tống Đình Thâm quay lại phòng của mình, anh đi vào nhà vệ sinh, đứng dưới vòi hoa sen. Vào một buổi tối cuối mùa thu, nhiệt độ hơi thấp, anh tắm bằng nước lạnh.
Lúc anh mới tốt nghiệp thì có thuê một căn phòng nhỏ, có lúc nước nóng không lên được, anh trực tiếp dùng nước lạnh để tắm rửa, mỗi lần tắm xong, tinh thần của anh đều rất tốt.
Tống Đình Thâm nhắm mắt lại, dòng nước lạnh lẽo chảy thẳng vào người anh.
Thật ra anh không hề bình tĩnh hơn Nguyễn Hạ một chút nào, chỉ là anh không thể ngã xuống trước cô được, dùng cách như vậy, anh cũng chỉ muốn làm cho mình thoát khỏi sự căng thẳng và thống khổ này, dùng tư duy bình tĩnh và kín đáo nhất để suy nghĩ lại toàn bộ sự việc.
Rất nhiều lúc, thật ra mọi chuyện vô cùng đơn giản, chỉ là dưới tâm trạng hoảng loạn, thông thường con người ta sẽ quên đi một số chi tiết nhỏ.
Vượng Tử mất tích tuyệt đối không phải là một chuyện ngẫu nhiên.
Ông bà Nguyễn vô cùng cẩn thận, gần như luôn nhìn chằm chằm vào thằng bé. Tuy rằng camera giám sát dường như vô dụng, thế nhưng chỗ mà Vượng Tử mất tích lại là góc chết. Bây giờ bên phía cảnh sát đang điều tra xe cộ khả nghi, dù sao ở trong chỗ giám sát hai bên đường phố cũng không nhìn thấy người nào dẫn Vượng Tử đi ra, mỗi ngày đều có rất nhiều xe cộ đi ngang qua đây, muốn điều tra từng chiếc một cũng cần một khoảng thời gian.
Tống Đình Thâm đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt của anh tràn ngập tơ máu, nhìn có vẻ vừa mệt mỏi lại đáng sợ.
Tần Ngộ.
...
Lúc Tống Đình Thâm ra cửa đã là rạng sáng, trước đó anh đã điều tra Tần Ngộ, có được địa chỉ và cách liên lạc hắn.
Sau khi lên xe, anh gọi điện thoại cho Tần Ngộ, đầu bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi, giọng điệu khá là kinh ngạc: "Tổng Giám đốc Tống? Muộn như vậy sao anh còn gọi điện thoại cho tôi?"
Tống Đình Thâm trầm giọng nói: "Chiều nay con của tôi ăn cơm có ngon không?"
Phía bên Tần Ngộ trầm mặc mấy giây: "Tổng Giám đốc Tống đang nói cái gì, sao tôi không hiểu gì cả."
Mấy giây trầm mặc của hắn, về cơ bản thì Tống Đình Thâm cũng đã kết luận rằng Vượng Tử đang ở chỗ hắn, cho dù không có ở chỗ của hắn, chuyện này cũng có liên quan đến Tần Ngộ.
"Từ rất sớm thì Tổng Giám đốc Tần đã bắt đầu sắp đặt một ván cờ, để tôi nghĩ xem, hẳn là từ lúc anh không để ý đến các lãnh đạo phía cao tầng phản đối, ở chỗ này xây dựng một công ty con, nhất là khi anh đặt công ty ở gần nhà tôi, từ lúc đó thì mọi chuyện đã bắt đầu rồi." Tống Đình Thâm từ từ nói từng câu từng chữ: "Nếu như tôi đoán không sai, có thể chuyện Lê Tĩnh tự sát cũng là tác phẩm của anh, sau khi công ty của anh tổ chức đi du lịch ở hải đảo, anh sắp xếp cho Hạ Hạ ngồi bên cạnh mình... Sau đó nữa, chính là anh cố tình nói những câu nói đó trước mặt tôi, muốn vợ chồng chúng tôi cãi nhau, để tôi hiểu lầm mối quan hệ của hai người, gieo xuống hạt giống hoài nghi ở trong lòng tôi."
"Trong khoảng thời gian này hẳn là anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng bọn tôi nhỉ?" Tống Đình Thâm thấp giọng cười cợt: "Điều anh không nghĩ tới là, tôi và Hạ Hạ hoàn toàn không vì chuyện này mà cãi nhau, gây ra mâu thuẫn, trái lại tình cảm càng tốt hơn. Anh nổi trận lôi đình, anh không thể chấp nhận, thế là, trong tài liệu mà anh có được đã biểu hiện, đối với tôi mà nói, không có gì quan trọng hơn thằng bé, thế là anh nghĩ dùng chuyện này để tạo ra mâu thuẫn giữa hai người bọn tôi một lần nữa."
Tần Ngộ cười lạnh một tiếng: "Tổng Giám đốc Tống nên đổi nghề đi làm biên kịch thì hơn."
Giọng điệu của Tống Đình Thâm đột nhiên trở nên cứng rắn: "Tổng Giám đốc Tần, không cần nói vòng vo với tôi nữa, hôm nay tôi muốn dẫn con mình về. Nếu trong vòng một tiếng, tôi vẫn chưa thấy mặt con trai mình, vậy thì tôi sẽ để anh mở mang kiến thức một chút, một người cha mất khống chế sẽ không có lý trí thế nào."
Nói xong lời này thì anh lập tức cúp điện thoại.
Tống Đình Thâm biết, đứa bé nhỏ tuổi như Vượng Tử, bị người ta dẫn đi một cách im hơi lặng tiếng như vậy, hơn một nửa là do người quen gây án.
Sự thực chứng minh, ở trong vụ án trẻ con bị lạc đường, hoặc là trẻ con bị thương tổn, người quen ra tay tương đối nhiều. Anh nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Tần Ngộ là có độ khả thi lớn nhất. Trước cuộc điện thoại này, anh cũng không chắc là do Tần Ngộ gây nên, thế nhưng trong mấy giây trầm mặc của hắn, còn có những câu nói này của hắn, Tống Đình Thâm biết, việc này tất nhiên là có liên quan với Tần Ngộ.
Trong tài liệu mà anh điều tra được, trong những hành động mà Tần Ngộ làm, Tống Đình Thâm cảm giác được, hắn cũng không phải là một người lý trí. Một người không lý trí, dưới tình huống như thế này, giống như là dã thú vậy, chuyện gì cũng có thể làm được.
Tần Ngộ nghe đầu bên kia của điện thoại di động truyền đến tiếng tít tít tít khó chịu, hắn nắm chặt di động.
Thật ra Tống Đình Thâm đã đoán sai, mục đích của Tần Ngộ cũng không đơn thuần là muốn dẫn Vượng Tử đi.
Tần Ngộ đi vào phòng, Vượng Tử nằm ở trên giường lớn đã ngủ say, hắn đi tới, ngồi ở bên giường.
Đời trước, hắn rất muốn có một đứa con với Nguyễn Hạ, vậy nên hắn đã khuyên cô ấy rất nhiều lần, thế nhưng thái độ của cô ấy lại vô cùng cứng rắn, nói sao cũng không muốn có con, lý do của cô ấy vô cùng đơn giản, cô ấy không muốn gánh chịu bất cứ tổn thương nào về việc sinh dục, cũng không muốn gánh vác trách nhiệm làm mẹ, vì vậy cho dù là mang thai hộ, cô ấy cũng không muốn.
Con của cô ấy và Tống Đình Thâm...
Tần Ngộ đưa tay ra sờ vào khuôn mặt béo mập của Vượng Tử, trong mắt là tâm trạng phức tạp, chỉ cần hắn lại điên cuồng thêm một chút, chỉ cần hắn...
Để Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ có thể duy trì cuộc hôn nhân chính là nhờ đứa bé này, chỉ cần đứa bé này không còn nữa, mối quan hệ giữa bọn họ sẽ trở nên yếu ớt, Tống Đình Thâm cũng sẽ không nhẫn nại một cách vô điều kiện nữa. Giữa vợ chồng mà nói, nếu chưa từng có con thì còn được, nhưng nếu như đã từng có một đứa con, một khi đứa bé này không còn nữa, chuyện này sẽ trở thành bóng ma vĩnh viễn trong lòng hai người, hai người vĩnh viễn cũng không thể giống như trước nữa.
Hắn từng nghe bạn tốt nói, ở trong một gia đình, thật ra đứa bé chính là người quan trọng nhất, nếu người lớn không còn nữa, vậy chuyện này cũng giống như một cơn gió, thổi qua là xong, nếu đứa bé không còn, một gia đình sẽ triệt để chia lìa và tan rã.
"Mẹ..." Vượng Tử đột nhiên nói mớ, cậu dùng khuôn mặt béo mập như quả trứng mà cọ xát vào tay của Tần Ngộ, đại khái là do cảm thấy thoải mái, cậu lại dựa sát vào một chút nữa: "Ba..."
Tần Ngộ giống như bị điện giật vậy, thu tay về.
Hắn chưa từng làm ba, không, hắn đã từng có cơ hội làm, người vợ trước của hắn đã từng mang thai, thế nhưng do nhiều nguyên nhân mà đứa bé đó đã không còn nữa.
Vượng Tử rất giống Nguyễn Hạ, nhất là dáng vẻ khi ngủ.
Trước sau hắn vẫn không thể nào làm chuyện ác ý bất chấp hậu quả với một đứa bé được, nhất là khi cậu giống cô như vậy, nhất là khi cậu gọi hắn là chú một cách ngọt ngào như vậy.
Tần Ngộ biết, hắn và Nguyễn Hạ đã không còn chút khả năng nào nữa.
Bởi vì hắn không thể làm một người xấu hoàn toàn.
Trước khi Tần Ngộ đứng dậy, còn giúp Vượng Tử đắp chăn, rồi nhìn cậu một chút.
Thành công hay không phụ thuộc quyết định của hắn, chỉ cần hắn dứt khoát và tàn nhẫn thôi, một cậu bé mất tích một thời gian sau đó phát hiện thi thể ở trong một con sông nhỏ là một chuyện rất bình thường, kiểu tin tức như thế này, ngày nào cũng xuất hiện ở khắp nơi trên đất nước, nhưng mà hắn không thể làm được, từ đầu đến cuối hắn không có cách nào vượt qua được cửa ải của trái tim mình, có lẽ là bởi vì hắn không đủ tàn nhẫn, có lẽ bởi vì đây là con của cô, cho dù khi thoảng hắn cũng sẽ nghĩ, nếu như đây là con của hắn và cô thì thật tốt.
Hắn gửi cho Tống Đình Thâm một địa chỉ sau đó ra khỏi phòng, đến tủ rượu lấy ra một chai rượu lâu năm quý giá, tiện thể lấy hai ly đế cao, rồi đợi Tống Đình Thâm.
Quả nhiên, Tống Đình Thâm đến đây rất nhanh, vừa vào cửa, anh lập tức xông lên nhấc chân đạp mạnh vào bụng Tần Ngộ, Tần Ngộ lảo đảo lui lại hai bước, đau vô cùng, sửng sốt nhưng không kêu lên.
"Con trai của tôi đâu?" Vẻ mặt Tống Đình Thâm lạnh lùng, dùng giọng nói khàn khàn để hỏi.
Tần Ngộ chỉ chỉ vào một căn phòng, Tống Đình Thâm đi tới căn phòng đó, nhưng trước khi mở cửa thì bước chân nhẹ nhàng, mở cửa, nhìn thấy Vượng Tử đang ngủ say, cả người cũng không thấy có chút thương tổn nào, anh mới đóng cửa, quay người lại nói với Tần Ngộ: "Tần tiên sinh, anh có ý gì?"
"Ngồi đi." Tần Ngộ nhịn đau, ra hiệu mời Tống Đình Thâm ngồi ở ghế sofa đối diện.