Nguyễn Hạ thay đổi đôi chút, trong mấy tháng vừa qua, không phải cô ấy không vào phòng bếp, có điều số lần cũng không nhiều, dù là dì có việc xin nghỉ, nhưng bọn lại mời một người giúp việc tạm thời cũng không khó, Nguyễn Hạ lại không mời, còn định ôm đồm toàn bộ mọi việc trong nhà. Điều này rất không bình thường, trước kia lúc kỉ niệm ngày kết hôn của bọn họ, anh đưa cô ra ngoài ăn cơm, biểu hiện của cô cũng rất kì lạ. Rõ ràng lúc trước bọn họ đến nhà hàng này đâu chỉ một lần, sao lần đó phản ứng của cô lại mãnh liệt như vậy, còn cho rằng anh đang phô trương lãng phí nữa?
Chuyện ghi chép sổ sách cũng vậy, nhà bọn họ không cần phải tiết kiệm như vậy, Tống Đình Thâm nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ tới chuyện Nguyễn Hạ hỏi việc trong công ty anh, trong đầu anh nhất thời có một suy đoán to gan. Cô sẽ không nghĩ rằng công ty xuất hiện vấn đề lớn, nghĩ rằng công ty thiếu hụt tài chính phải đóng cửa cho nên mới làm như vậy chứ?
Tống Đình Thâm càng ngày càng chắc chắn suy đoán của bản thân là đúng. Dựa vào tính cách của Nguyễn Hạ, đây quả thực là chuyện mà cô có thể làm được.
Anh dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng rất cảm động, ít nhất cô có suy đoán như vậy tức là không phải muốn rời đi, mà là buộc bản thân phải làm quen với cuộc sống như vậy.
Nói cho cùng, cô có suy nghĩ đồng cam cộng khổ với anh, mưa gió cùng thuyền, đối với Tống Đình Thâm mà nói, suy nghĩ như thế này, ý tưởng như thế này chính là một kho tàng báu vật.
A, nếu như không phải tới thời gian quan trọng rồi, Tống Đình Thâm thật sự muốn nói chuyện tử tế với Nguyễn Hạ một phen, để hiểu được trong cái đầu nhỏ của cô rốt cuộc có chứa những gì, nhất định là có suy nghĩ rất đáng yêu.
Tống Đình Thâm suy nghĩ một lúc, dù sao qua vài ngày nữa anh cũng có thời gian rảnh, đến lúc đó vẫn nên nói chuyện tử tế với Nguyễn Hạ, trong giai đoạn hiện tại, chuyện quan trọng nhất vẫn là công việc.
Nguyễn Hạ cũng không biết con trai của cô đau lòng vì cô, cậu còn tức giận với cả Tống Đình Thâm. Hai cha con đã từng nói qua một lần, sau một khoảng thời gian ngắn luống cuống tay chân, cô đã bắt đầu quen với cuộc sống không có dì lúc này.
Mỗi ngày hơn bảy giờ sáng cô rời giường, đúng nóng sữa bò, rán trứng gà, nướng bánh mì. Sau khi ăn bữa sáng xong thì để Vượng Tử đi xem phim hoạt hình bản tiếng Anh, bây giờ cô không phải ra ngoài mua đồ ăn mỗi ngày, thường thường là một ngày mua thức ăn của hai ba ngày liền. Đợi đến lúc Vượng Tử xem phim hoạt hình xong, cô phải đi phơi quần áo, tưới nước cho đám hoa hoa cỏ cỏ ngoài vườn. Khoảng mười một giờ bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho một ngày, khoảng hơn một giờ sau có thể làm xong cơm trưa. Đương nhiên Tống Đình Thâm sẽ không về nhà ăn cơm trưa, đồ ăn còn thừa lại cũng đủ cho một nhà ba người ăn cơm tối.
Vượng Tử ngủ trưa, cô cũng ngủ cùng, cô sắp xếp kín mít thời gian một ngày, có thời gian rảnh cô cũng sẽ quét tước vệ sinh, dì giúp việc theo giờ cơ bản là một tuần đến một lần, vậy cũng đủ để đảm bảo trong nhà có thể sạch sẽ.
Nguyễn Hạ cực kì có cảm giác thành công, hôm nay, cô đứng trong sân phơi vỏ chăn đã giặt, vỏ chăn tỏa ra mùi hương thơm ngát của nước giặt, ánh mặt trời rất tốt, Vượng Tử thì đang chơi xích đu. Cô đột nhiên cảm thấy, thật ra cuộc sống như thế này cũng rất tốt đẹp, đây cũng là cuộc sống mà cô mong muốn.
A. cuộc sống thật tươi đẹp!
Cũng không biết được đã bao ngày trôi qua, bầu không khí của lễ tết năm mới càng ngày càng rõ rệt, hôm nay Tống Đình Thâm không đi làm, sắng sớm đã lái xe đưa Nguyễn Hạ và Vượng Tử đến chỗ của ông bà Nguyễn.
Lúc Vượng Tử xuống xe còn kéo Tống Đình Thâm lại, nhỏ giọng dặn dò: “Ba ba, hôm nay ba nhớ bầu bạn với mẹ thật tốt, mẹ rất vất vả.”
Tống Đình Thâm gõ gõ cái trán của cậu: “Con chỉ thấy mẹ con vất vả, chẳng lẽ ba lại không vất vả sao? Mỗi ngày ba ra ngoài cố gắng làm việc vất vả lắm đấy.
Thằng nhóc con này, không biết cậu thương mẹ bao nhiêu, sao lại không biết thương người làm ba như anh một chút đây?
Vượng Tử thè lưỡi: “Con chỉ nhìn thấy mẹ vất vả, ba đi làm lại không đưa con đi theo, con không nhìn thấy.”
Cậu nói chuyện vẫn có lí có chứng cứ, khiến người khác khâm phục, mỗi ngày cậu chỉ nhìn thấy mẹ cậu vất vả thế nào, mệt nhọc bao nhiêu, lại không theo ba đi làm, cậu sao có thể biết được ba đi làm có mệt hay không, mắt thấy vẫn chân thực hơn, dù sao hiện tại mẹ đúng là vất vả hơn ba! Không chấp nhận phản bác!
Nói xong lời này, Vượng Tử đi đến sau lưng ông Nguyễn.
Thời gian này bà Nguyễn cũng rất lo lắng cho con rể, nhưng bà cảm thấy bản thân không đọc nhiều sách, không học hành gì, con gái đã không giúp được gì bà lại càng không thể giúp được. Cũng may hiện tại nhà bọn họ cũng gửi ngân hàng không ít, cho dù thật sự mất đi công ty, bà tin người một nhà ở cùng nhau cũng có thể sống rất tốt.
Nghĩ đến đây, bà Nguyễn cũng không lo lắng nữa, bụ cười cũng thân thiết hơn vài phần: “Đình Thâm, thời gian này con gầy đi rồi, nhân dịp nghỉ lễ năm mới con nên nghỉ ngơi bồi bổ tử tế.”
Trong lòng bà Nguyễn rõ ràng hơn ai hết, bà và chồng còn cả con gái có thể sống một cuộc sống thoải mái như vậy hoàn toàn là nhờ vào con rể. Cho nên về sau cho dù con rể không còn tiền nữa, bà cũng sẽ thật lòng coi con rể như người một nhà.
Tống Đình Thâm còn giúp Vượng Tử chuẩn bị qυầи ɭóŧ và tất để thay sau khi tắm, anh nói với mẹ Nguyễn: “Mẹ, mấy hôm nay đành làm phiền mẹ, ngày mai bọn con lại đến đón Vượng Tử, tối nay để nó lại ở đây đi ạ.”
Lúc này Nguyễn Hạ mới phản ứng lại được, cô nghiêng đầu liếc Tống Đình Thâm một cái, để Vượng Tử ngủ lại ở đây, anh không hề nói với cô chuyện này.
Vượng Tử cũng không có ý kiến gì, hiện tại trong lòng cậu chỉ nghĩ để cho mẹ nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa, cậu cũng rất thích ở nhà ông bà ngoại, cậu còn ước được ở thêm vài ngày nữa cơ.
Sau khi chờ ba Nguyễn mẹ Nguyễn đưa Vượng Tử lên lầu, lúc này Nguyễn Hạ mới hỏi: “Hôm nay anh có thời gian à?”
Tống Đình Thâm cố ý đùa cô, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc thâm trầm trả lời: “Sau này anh đều có thời gian.”
Nguyễn Hạ đã chuẩn bị sẵn tâm lí từ lâu rồi, có điều khi nghe Tống Đình Thâm nói vậy, lòng cô vẫn không khỏi trầm xuống, không phải cô lo lắng mất đi cuộc sống sung túc trước mắt, cô tin rằng dựa vào cô và Tống Đình Thâm cũng đủ để sống tốt qua ngày, chẳng qua, điều cô lo lắng chính là Tống Đình Thâm sẽ bị đả kích, cô sợ rằng anh sẽ vì thế mà không gượng dậy nổi, cũng may cô đã chuẩn bị đầy đủ rồi, Vượng Tử còn lâu mới đi du học, kết hôn thì lại càng xa xôi hơn nữa, nếu như Tống Đình Thâm không cam lòng, cô có thể đưa cho anh phần lớn số tiền để cho anh, ủng hộ anh gầy dựng lại một lần nữa, cho dù không có lãi thì cũng không quan trọng, dù sao đây vốn chính là tiền mà anh kiếm ra.
Nói cho cùng, cô cũng sợ sẽ mất đi Tống Đình Tâm của hiện tại, hiện tại người đàn ông ung dung, bình tĩnh, tự tin này.
Cô hi vọng người đàn ông này sẽ mãi mãi như bây giờ.
Ngược lại Nguyễn Hạ an ủi anh: “Được rồi, không nghĩ đến chuyện đó nữa, hôm nay anh muốn làm gì? Xem phim hay đi dạo phố?”
Hiện tại Tống Đình Thâm nghe thấy ba chữ “đi dạo phố” liền theo bản năng vào trạng thái cảnh giác.
Anh nghĩ nghĩ, trả lời: “Không phải gần đây em thích đi chợ mua đồ ăn sao? Anh đi cùng với em, hôm nay anh sẽ làm cơm cho em ăn.”
Nguyễn Hạ kinh ngạc nhìn anh: “Anh biết nấu cơm à?”
Tống Đình Thâm nắm tay cô, mở cửa bên phó lái ra để cô ngồi vào trong, anh tựa vào cửa xe, bất đắc dĩ cười nói: “Biết chứ, có điều anh không đảm bảo hương vị đâu, cần em làm thầy hướng dẫn chỉ đạo ở bên cạnh.”
Khi anh tốt nghiệp đại học, sống trong một phòng đơn nhỏ hẹp, ngoại trừ thời gian đi làm việc sẽ mua một phần cơm ăn nhanh để đối phó, còn lại đều mua một cái nồi cơm điện nhỏ để trong phòng mình để nấu mì hoặc một vài món ăn đơn giản, như vậy rẻ hơn bên ngoài rất nhiều.
Lúc này Nguyễn Hạ mới nhớ ra, Tống Đình Thâm cũng là người từng sống rất vất vả.
Trên đường đi hai người nói nói cười cười, không bao lâu đã đến chợ, Tống Đình Thầm còn có kĩ năng hơn cô, anh biết tiếng địa phương, cũng mặc cả giỏi hơn cô, cô chỉ cần đi theo sau anh là được rồi, hai người cũng không cần mua nhiều đồ ăn, đi dạo chợ một vòng, sau khi mua đủ các nguyên liệu nấu ăn muốn mua liền chuẩn bị về nhà.
Hai vợ chồng xách túi ni-lông đi trên đường, ánh nắng ngày đông chiếu lên hai người, ấm áp dạt dào khiến người ta cảm thấy mùa đông không khó chịu một chút nào.
Tống Đình Thâm nói được làm được, anh nói anh tự mình xuống bếp thì sẽ tự mình xuống bếp, đừng nói thì hơn, cách anh cắt rau nhìn qua còn chuyên nghiệp hơn cô trước đây rất nhiều.
Nguyễn Hạ ở bên cạnh cũng chẳng giúp được gì, cô chỉ có thể nói chuyện với anh.
Hôm nay coi như cô có một ngày thoải mái.
“Lát nữa sau khi ăn cơm xong, em nghỉ ngơi đi, để anh quét dọn cho.” Tống Đình Thâm đột nhiên lên tiếng.
Nguyễn Hạ thầm giật mình: “Anh quét dọn á? Thôi đừng.”
“Vì sao? Anh thấy hiện tại dì làm công theo giờ cũng rất ít đến đây, trong nhà ngoài nhà đều là em quét dọn, hôm nay anh không cần đi làm, em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, xem TV cũng được, ngủ trưa cũng được.” Tống Đình Thâm nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Khoảng thời gian này để em vất vả rồi, chỉ là dì đã xin nghỉ, cũng không thể để cho em làm tất cả mọi việc, không phải có một câu như thế này sao? Nam nữ phối hợp, làm việc không thấy mệt.”