Nhất Ba Từng Gặp ()
Thật ra hai ba con cũng rất ít nói chuyện phiếm, thực tế thì bọn họ cũng không có đề tài chung nào cả, ông Nguyễn cũng rất tự ti ở trước mặt Tống Đình Thâm, ông căn bản không thể tỏ vẻ làm ba vợ được, thậm chí ông còn bất tri bất giác nịnh nọt anh, thật ra không phải là do Tống Đình Thâm có nhiều tiền, trong lòng một người đàn ông trung thực như ông, ông chỉ muốn tốt với con rể mà thôi, quan hệ tốt hơn một chút, vậy thì anh cũng sẽ đối tốt với con gái ông hơn một chút.
Ông Nguyễn thấy hôm nay Tống Đình Thâm chịu uống rượu, trong lòng càng vui hơn nữa, không chỉ uống hết mấy chai bia lạnh, còn thêm cả một ly rượu trằng, đến lúc này đã có một chút men say, bình thường không cũng không nói năng gì nhiều, lúc này lại kéo Tống Đình Thâm lại không ngừng nói chuyện đâu đâu, bà Nguyễn ở bên cạnh nháy mắt đến mi mắt sắp rút gân, ông cũng không thèm nhìn bà, cuối cùng bà Nguyễn chỉ có thể kéo Nguyễn Hạ ra phòng khách ngồi xem TV, để lại phòng ăn cho hai ba con.
Mặc dù Tống Đình Thâm đang ở trong phòng ăn nhưng dù sao cũng rất gần phòng khách, mặt dù mẹ Nguyễn muốn dặn dò con gái lần nữa nhưng lời đến bên miệng bà lại nuốt xuống.
Nguyễn Hạ nhìn dáng vẻ muốn nói lại không dám nói của bà Nguyễn, cô cùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết bà định nói cái gì, dù sao thì cũng chỉ xoay quanh vài câu như vậy, bảo cô phải sống tốt cùng với Tống Đình Thâm gì đó…
Cái gì mới gọi là sống tốt chứ? Cô cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình cực kì không tệ mà.
Dựa theo “Suиɠ sướиɠ” trong tiểu thuyết, cô có nhan sắc có tiền có thời gian rảnh rỗi, còn có một đứa con đáng yêu, thứ duy nhất không coi là viên mãn đó chính là không có tình yêu.
Mà tình yêu là cái quỷ gì?
Lấy thân phận hiện tại của cô, cô cũng chỉ có hai lựa chọn, một là chấm dứt cuộc sống hôn nhân giả với Tống Đình Thâm, đi tìm tình yêu khác, hai là cô yêu đương với người đàn ông hiện tại là Tống Đình Thâm.
… Vừa hay cô lại không có hứng thú với cái nào.
Bởi vì Tống Đình Thâm đã uống đồ có cồn rồi, nên Nguyễn Hạ chỉ có thể tiếp tục đảm nhận công việc tài xế.
Mặc dù anh không uống rượu, một chai bia hiển nhiên không đủ để quật ngã đại nam nhân này.
Vượng Tử ngồi trên ghế an toàn dành cho trẻ em, tham thảo với Tống Đình Thâm một vấn đề vô cùng nghiêm túc: “Ba ơi, vì sao con gái đều không nghe nổi lời nói thật? Chẳng lẽ bọn họ đều thích nghe nói dối hay sao?”
Bởi vậy có thể thấy được, hôm nay, việc Đóa Đóa tức giận trực tiếp chạy đi không chơi với cậu nữa đã xúc phạm đến lòng tự trọng của cậu ở một trình độ nhất định, nếu không thì với một người cầm tinh cá vàng như Vượng Tử, căn bản không thể nhớ chuyện này đến tận bây giờ.
Tống Đình Thâm thoáng nhìn qua Nguyễn Hạ đang hết sức tập trung lái xe, nghĩ nghĩ, trả lời: “Ba không phải là con gái, ba không hiểu được tâm lí của bọn họ.”
Trong cuộc sống hơn ba mươi năm đã qua của anh, quả thật là anh chưa từng quan tâm đến suy nghĩ và cách nghĩ của phụ nữ.
“Vậy thì ba cảm thấy ai là người xinh đẹp nhất thế giới?” Vượng Tử sốc lại tinh thần, hỏi.
Nguyễn Hạ ngồi trên ghế lái xe cũng lén lút vểnh tai lên.
Bình thường Tống Đình Thâm cũng sẽ không nói dối trước mặt con, có thể nhân cơ hội này đào lại tình sử của anh không đây?
“Ba chưa từng nghĩ tới vấn đề này.”
Vượng Tử lắc lắc tay anh: “Vậy thì hiện tại ba nghĩ đi.”
Tống Đình Thâm thở dài một hơi, anh cũng không biết nếu như vừa mới tiếp xúc với đối tượng thân cận mà đã nói những lời như đúng như sai trêu chọc người ta, có phải không thích hợp lắm hay không? Có phải rất lỗ mãng không?
Có điều anh cũng nhìn ra được, hình như Nguyễn Hạ rất thích Vượng Tử khen cô xinh đẹp.
“Để ba nghĩ kĩ đã.” Tống Đình Thâm vừa nói như vậy, vừa lấy di động ra
lên mạng tra “Khen đối tượng thân cận xinh đẹp có hợp lí hay không”, anh cũng sợ giẫm phải bãi mìn.
Mãi đến khi anh xác định được đáp án, anh mới trả lời con: “Trong những người mà ba đã từng gặp, mẹ con là người xinh đẹp nhất.”
Vượng Tử chẳng khác nào tìm được một chiến hữu: “Đúng không? Đúng không? Con đã bảo là con không nói dối rồi, lời của con toàn là nói thật, người xinh đẹp nhất thế giới chính là mẹ của con!”
Là nhân vật chính trong lời khen của hai ba con này, Nguyễn Hạ ho nhẹ hai tiếng, khiêm tốn nói một câu: “Đâu có đâu.”
Vượng Tử nói như vậy thì cũng thôi đi, dù sao thì trong cảm nhận của trẻ con, mẹ lúc nào cũng là người xinh đẹp nhất nhưng Tống Đình Thâm nghiêm trang như vậy nói ra những câu thế này, Nguyễn Hạ cố gắng ngăn lại khóe môi đang dần dần giương lên.
Sau đó, hai ba con này có thể coi là khen Nguyễn Hạ bằng những lời vô cùng hoa mỹ, khen đến mức Nguyễn Hạ cảm thấy chột dạ.
Cô gái gần như hoàn hảo trong miệng của bọn họ thực sự là cô sao?
Tại sao cô lại có cảm giác bọn họ đang khen một người khác thế nhỉ?
…
Tống Đình Thâm biết rõ Nguyễn Hạ có thói quen uống sữa vào buổi tối, sau khi xong hết công việc anh đi xuống lầu vào phòng bếp uống nước, anh do dự một lát, không biết mình có nên chủ động pha một ly sữa rồi mang lên cho cô hay không?
Anh chưa từng có kinh nghiệm thân thiết, thậm chí từ nhỏ đến lớn cũng mới chỉ có một lần duy nhất làm hành động lấy lòng phụ nữ, đó là lần anh muốn thỏa thuận với Nguyễn Hạ, yêu cầu cô làm một người mẹ tốt.
Có điều sự thật đã chứng minh, người có chỉ số thông minh cao, chỉ cần bọn họ muốn thì EQ cũng nhất định sẽ không thấp.
Anh tìm được trong ngăn tủ sữa bột mà Nguyễn Hạ vẫn hay uống, sau khi đun xong nước, anh pha cho cô một ly sữa ấm áp.
Nguyễn Hạ vừa mới dỗ Vượng Tử ngủ, cô đang chuẩn bị lướt hết weibo rồi xuống dưới lầu pha sữa uống, hiện tại cô đã từ từ xây dựng được thói quen uống sữa buổi tối, không ngờ cô vẫn còn chưa lướt weibo xong, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa, giờ này dì giúp việc đã đi ngủ từ lâu rồi, người đứng ngoài cửa cũng chỉ có thể là Tống Đình Thâm.
Đã muộn thế này anh còn đến đây làm gì?
Nguyễn Hạ đứng dậy cầm theo áo ngủ trên sô pha, choàng lên trên người, cô cũng không biết vì sao, khi đi ngang qua bàn trang điểm, cô còn dừng lại soi gương một lát.
Mở cửa ra, quả nhiên Tống Đình Thâm đang đứng ở bên ngoài cửa, anh vẫn đang đeo đôi mắt kính gọng vàng kia, mặc quần áo ở nhà đơn giản thoải mái, khí chất hoàn toàn không giống với khi mặc tây trang đi giày da ban ngày.
Nếu như không phải xuyên vào thế giới trong tiểu thuyết, Nguyễn Hạ thật sự khó mà tin được trong cuộc sống sẽ có một người đàn ông như Tống Đình Thâm.
Trong tay Tống Đình Thâm đang cầm một ly sữa nóng, đưa cho cô: “Tôi vừa mới xuống lầu uống nước, tiện tay pha cho cô một ly sữa, lát nữa cô không cần phải xuống nữa.”
Nguyễn Hạ ngơ ngác nhận lấy chiếc cốc, trong phòng vẫn luôn ở nhiệt độ ổn định hai mươi sáu độ, cô vươn tay nhận chiếc cốc, cảm giác ấm áp lập tức truyền đến.
“… Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo như thế, tôi cũng tiện tay thì làm thôi.” Tống Đình Thâm dừng một chút, nói tiếp: “Tôi muốn thương lượng với cô một chuyện.”
Nghe xong lời anh nói, lúc này Nguyễn Hạ mới hoàn toàn yên tâm được.
Vậy thì phải rồi, hôm nay anh ấy không bình thường lắm, từ khi cô đến đón anh, buổi tối khi về nhà lại còn khen cô xinh đẹp cùng với Vượng Tử, bây giờ lại chủ động pha sữa cho cô, nếu như anh không nói ra mục đích của mình, không chừng tối hôm nay cô sẽ mất ngủ vì mải suy đoán, dù sao hiện tại tất cả những hành động của anh đều không bình thường.
Mà kể cũng lạ, nếu như một người đàn ông khác làm những việc này, nhất định Nguyễn Hạ sẽ cho rằng người đó đang muốn theo đuổi cô nhưng khi Tống Đình Thâm làm chuyện này, phản ứng đầu tiên của cô chính là tự nhiên chạy đến nịnh nọt, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ cướp… khụ khụ, tóm gọn lại, thì nhất định là có chuyện gì đó cần nhờ cô, nhất định là có mục đích.
“Anh nói, anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ đồng ý.” Nguyễn Hạ vội vàng trả lời.
“Cô có kế hoạch gì vào ngày Quốc Khánh chưa?” Tống Đình Thâm hỏi.
Nguyễn Hạ lắc lắc đầu, nghĩ thầm, có thể anh ấy có việc gì đó vào ngày Quốc Khánh, cho nên muốn nhờ cô trông Vượng Tử vài ngày, đây cũng không phải chuyện gì to tát, có thể đồng ý được, dù sao hiện tại cô cũng trông nom Vượng Tử khá nhiều.
“Tôi không có hoạt động gì, cũng không có kế hoạch gì.”
Trước đây vào những kì nghỉ như thế này, nguyên chủ đều đi ra nước ngoài cùng đám bạn hờ của cô ấy, buông thả hết mười ngày nửa tháng, cuộc sống còn phóng khoáng hơn cả thần tiên.
“Vậy thì được, Quốc Khánh tôi định đưa Vượng Tử về quê của tôi một chuyến, trước đây thằng bé nhỏ quá, tôi lại bận rộn, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa đưa thằng bé về tế bái ba mẹ tôi. Năm nay tôi muốn sửa sang lại một chút ngôi mộ của ba mẹ, cũng tiện lúc đưa thằng bé theo.”
Nguyễn Hạ chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, tuy nói Vượng Tử vô cùng đáng yêu, mặc dù ở cùng với thằng nhóc vô cùng vô vẻ nhưng nằm dài ở nhà một mình lại càng mỹ mãn hơn nữa, Tống Đình Thâm muốn đưa Vượng Tử về quê anh, cô giơ hai tay đồng ý, điều này cũng tức là ít nhất có cô được một kì nghỉ vài ngày của riêng mình.
------oOo------