Buổi tối nằm ở trên giường lớn, Nguyễn Hạ không có tâm tình nào để thưởng thức cảnh đêm cả, nhóc mập mạp vừa mới tắm xong đã bị Tống Đình Thâm đưa đến.
Cả người nhóc mập mạp chỉ mặc một cái quần trong, Tống Đình Thâm dặn dò Nguyễn Hạ: “Bây giờ con đang bảo nóng, đợi đến lúc con đi ngủ thì cho con mặc một cái áo ba lỗ vào, che kín bụng lại để đừng bị cảm, hơn nữa cũng đừng mở điều hòa thấp quá.”
Nguyễn Hạ còn chưa kịp nói gì, nhóc mập mạp đã lao vèo vào phòng, bò hai ba lần liền leo được lên giường lớn, cậu xem cái giường lớn này là một cái bạt nhún lò xo, nhảy lên nhảy xuống, chơi đến không còn biết trời đất là gì.
Đây vẫn là câu dài nhất mà Tống Đình Thâm nói với cô từ ngày hôm nay cho đến lúc này, Nguyễn Hạ cảm thán ở trong lòng.
Lúc Tống Đình Thâm xoay người chuẩn bị về phòng, Nguyễn Hạ gọi anh lại:
“Tống Đình Thâm, mặc kệ anh có tin hay không, giấc mơ mà tôi mơ thấy thực sự rất chân thật, anh biết tại sao tôi muốn dẫn Vượng Tử lại đây không? Là bởi vì khuya hôm trước tôi đã mơ thấy anh bị tai nạn giao thông trên đường đến sân bay. Có thể anh cảm thấy đầu óc của tôi có vấn đề, thế nhưng… tôi thực sự rất bất an.”
Tống Đình Thâm không có biểu cảm gì, anh đương nhiên không tin Nguyễn Hạ lo lắng cho an nguy của mình, có điều chuyện này cũng giải thích tại sao Nguyễn Hạ lại dẫn Vượng Tử lại đây, cô không cần phải lừa anh.
Chỉ là, Nguyễn Hạ sẽ vì một giấc mơ mà dẫn thằng nhóc đến tìm anh sao?
Tống Đình Thâm vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với chuyện này.
Trong ấn tượng của anh, Nguyễn Hạ cũng không phải là một người sẽ bị giấc mơ ảnh hưởng.
“Cô hy vọng tôi sẽ làm gì đối với giấc mộng của cô?” Tống Đình Thâm hỏi.
Nguyễn Hạ cũng không chắc cái chết của Tống Đình Thâm ở trong quyển tiểu thuyết có phải là do người ta làm hay không, cho nên cô chỉ có thể nói: “Nghe theo sự sắp xếp của tôi là được, Đợi đến lúc chúng ta về nhà là tốt rồi.”
Tống Đình Thâm nhìn cô, cuối cùng vẫn gật đầu một cái: “Được.”
Đợi đến lúc Tống Đình Thâm về phòng, Nguyễn Hạ cũng đóng cửa lại, nhóc mập mạp đang dùng một tư thế xinh đẹp mà nằm trên giường, nhìn cô: “Mẹ, lại đây ngủ với con nè.”
Nguyễn Hạ: “...”
Hai người nằm ở trên giường, nhóc mập mạp nói chuyện cậu ở nhà trẻ, không biết Nguyễn Hạ có nghe được hay không nữa. Gần nửa tiếng sau thì âm thanh đã dứt, nhóc mập mạp ngủ rồi, Nguyễn Hạ đắp chăn cho cậu, cô đi chân trần giẫm lên thảm trải sàn, đứng trước cửa sổ sát đất.
Biết được cốt truyện đương nhiên là bàn tay vàng, thế nhưng sau nhiều năm đọc tiểu thuyết thì cô đã kết luận được một điều, không thể thay đổi cốt truyện.
Bây giờ cô chắc chắn phải thay đổi cốt truyện, cũng không biết có xảy ra biến cố gì hay không nữa.
Mãi cho đến khi Tống Đình Thâm xuất hiện trước mặt cô, mang vẻ mặt thản nhiên nói chuyện với cô, lúc này cô mới ý thức được, đây không phải là một người ở trong trang giấy, không phải là một nhân vật trong tiểu thuyết, anh là một con người đang tồn tại bằng xương bằng thịt.
Nguyễn Hạ tự hỏi mình không phải là một người hiền lành cỡ nào, có lúc tam quan của cô cũng không chính trực cho lắm, thế nhưng cô đã được giáo dục nhiều năm như vậy, sự giáo dục đó nói cho cô biết, không thể thấy chết mà không cứu.
Biết rõ là anh sẽ chết mà vẫn thờ ơ, cô không làm được.
Chính vì vậy, dù cô rất sợ sẽ đưa mình và nhóc mập mạp rơi vào kiếp nạn này, cô vẫn không rời đi ngay.
Hy vọng ông trời đã sắp xếp cho cô biến thành nguyên chủ thì cũng đừng chặt đứt con đường sống của cô, cho cô, cho một nhà ba người này một con đường sống đi.
Chỉ mong tất cả những điều này là do cô suy nghĩ nhiều mà thôi.
Rạng sáng hôm sau, Nguyễn Hạ khôi phục sức sống, cô dẫn nhóc mập mạp và Tống Đình Thâm tập trung ở cửa, sau đó ba người vào nhà hàng của khách sạn, ăn một bữa sáng vui vẻ.
Vé mà cô đặt là vào buổi chiều, hôm nay vẫn còn có chút thời gian để cô dẫn nhóc mập mạp đi dạo vòng vòng xung quanh.
Thật ra mùa hè thực sự không phải là mùa thích hợp để đi du lịch, mặt trời chói chang, theo sự tính toán của Nguyễn Hạ thì nhiệt độ bên ngoài ít nhất là bốn mươi độ trở lên, có điều con số chính xác thì Nguyễn Hạ cũng không dám tuyên bố bừa bãi. Cô sắp nóng đến chết rồi, cô nghiêng đầu nhìn Tống Đình Thâm, thấy anh vẫn mang dáng vẻ dễ chịu thoải mái thì cảm thấy thực sự rất dễ bị tức chết, dường như anh chẳng hề đổ mồ hôi gì cả, còn trẻ con đại khái là người không sợ nóng cũng không sợ lạnh nhất, dù nóng như vậy mà nhóc mập mạp vẫn chơi đến mức đỏ cả mặt, vẫn rất hưng phấn và hăng say.
Vốn đang chuẩn bị đi công viên trò chơi, thế nhưng dù sao lúc này cũng là lúc nghỉ hè, đi xếp hàng là xếp hàng đến mức sống không thể yêu nữa luôn, hơn nữa có rất nhiều trò mà nhóc mập mạp không được chơi vào lúc này, cô và Tống Đình Thâm lại không có nhiều hứng thú cho lắm, vậy nên chỉ có thể bỏ qua.
Có nhóc mập mạp ở đây, giữa cô và Tống Đình Thâm cũng không có vẻ lúng túng lắm, có điều hai người vẫn tuân thủ nguyên tắc có thể không nói thì không nói, chuyện cần nói cũng phải nói ngắn gọn với nhau.
Nguyễn Hạ cầm cái quạt pin nhỏ ở trong tay, tuy không có tác dụng gì nhiều, thế nhưng có ít còn hơn là không có.
May là hôm nay cô thông minh, không trang điểm quá đậm, nếu không thì với cái thời tiết nóng cháy thế này, lớp trang điểm cũng phải chảy ra luôn.
Tống Đình Thâm kiên trì hơn cô nhiều, có thể thấy được, bình thường anh cũng hay chăm sóc thằng bé.
Bản thân Nguyễn Hạ chưa làm mẹ bao giờ, cũng chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp chưa lâu, tuy cô có thể chơi được với nhóc mập mạp, thế nhưng ở phương diện chăm sóc người khác, từ đầu đến cuối cô cũng không thể tỉ mỉ như Tống Đình Thâm được.
Đến lúc xế chiều, bởi vì chưa đến giờ cơm, hơn nữa cũng đã ăn vặt đủ thứ nên trong ba người cũng không có ai muốn ăn cả.
Tống Đình Thâm giơ tay lên, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cuối cùng xem như đã hỏi ra khỏi miệng: “Máy bay mấy giờ? Đợi đến giờ cao điểm thì có thể sẽ kẹt xe đó.”
Nguyễn Hạ hơi sửng sốt, khẽ lắc đầu: “Chúng ta không đi máy bay.”
Tống Đình Thâm khẽ gật đầu: “Vậy tàu điện cao tốc lúc mấy giờ, trạm tàu điện cũng ở khá xa chỗ này đấy.”
Nguyễn Hạ: “Cũng không phải là tàu điện cao tốc…”
Rốt cuộc thì Tống Đình Thâm cũng nhìn về phía cô, anh trầm mặc mấy giây: “Cô không đặt vé?”
“Đã đặt rồi.” Nguyễn Hạ lấy điện thoại di động ra: “Tôi đặt tàu hoả vào lúc năm giờ bốn mươi lăm phút.”
Cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, Tống Đình Thâm bị tai nạn giao thông trên đường đến sân bay, có nghĩa là không thể ngồi máy bay, cho dù các loại số liệu nghiên cứu đều cho thấy máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất, Nguyễn Hạ cũng cảm thấy rất sợ.
Tại sao lại là xe lửa?
Nguyễn Hạ có sự tin tưởng không tên đối với tàu hoả, trong lòng cô, đừng nói là máy bay hay là tàu điện cao tốc, mấy thứ đó đều không an toàn bằng tàu hoả!
Tống Đình Thâm: “...”