Có lẽ để ông chủ lớn đi tàu hỏa với mình, cô có chút chột dạ, với lại cũng cảm thấy đã thoát khỏi hơn một nửa tai họa, lúc này tâm trạng của Nguyễn Hạ rất tốt, cô từ trong túi lấy ra đồ ăn vặt mới mua hôm nay, nói với Tống Đình Thâm: " Tôi nghĩ rằng cơm hộp trên tàu chắc anh không ăn quen, cho nên tôi đã mua bánh mì và nước, lúc đầu tôi nghĩ mua cơm hộp bên ngoài nhưng ăn đồ ăn nguội có thể sẽ bị tiêu chảy, nếu như vẫn đói, hôm nay anh chịu khó một chút, tôi mua cho anh gói mì tôm, nếu muốn ăn, tôi sẽ pha cho."
Cô thật sự ân cần đến không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả nhóc mập mạp chưa đến bốn tuổi cũng cảm thấy, lúc Nguyễn Hạ đi toilet rửa tay, cậu ghé vào vai Tống Đình Thâm, nhỏ giọng nói: "Hình như mẹ đang nịnh ba."
Tống Đình Thâm nhíu mày: "Con học cái này ở đâu vậy?"
Nhóc mập mạp thản nhiên trả lời: "Hàng xóm nhà bà ngoại nói, ở quảng trường khiêu vũ dì Vương nịnh bợ bà ngoại."
Tống Đình Thâm: "..."
Nhóc mập mạp tiếp tục nói: "Ba, ba có cảm thấy mẹ đang nịnh ba không?"
Trước mặt con trai Tống Đình Thâm cũng sẽ không quá lạnh lùng, cười nói: "Không thể dùng từ này với mẹ."
"Ba, ba đừng không để ý tới mẹ." Nhóc mập mạp suy nghĩ một chút lại nói tiếp: "Mẹ là con gái, cô giáo nói, con trai muốn bảo vệ con gái, phải che chở con gái. Con và ba đều là con trai, chỉ có mẹ là con gái, cho nên chúng ta muốn bảo vệ mẹ, che chở mẹ."
Tống Đình Thâm nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt béo mập của con: "Ba biết rồi."
"Thật sự đã biết?" Nhóc mập mạp hỏi ngược lại.
Tống Đình Thâm kiên nhẫn trả lời: "Thật."
Sau khi ăn bánh mỳ, Tống Đình Thâm đã no. Còn Nguyễn Hạ, do màn đêm buông xuống, càng ngày nhà càng ở gần hơn, tâm tình trở nên phấn khích, nên bụng nhanh đói, khẩu vị cũng tốt hơn, cảm thấy ăn bánh mỳ không đủ, nên mua thêm hai gói mỳ và một túi thịt hun khói lên tàu.
Khi còn bé, Nguyễn Hạ rất thích ăn mỳ. Ngày sinh nhật hôm đó, ông có hỏi cô muốn ăn gì, ngay lập tức cô nói ăn mỳ. Khi còn bé, ở trong lòng cô, không có món nào có thể so sánh với mỳ. Học trung học, quay về sống với bố mẹ, sau khi tự học buổi tối thường xuống canteen ăn tối, việc học nặng nề, cũng thường ăn mỳ gói. Sau đó nữa, mỳ gói liền bị biến thành món ăn nửa năm chỉ ăn một lần.
Cô không phải là một cô gái thanh đạm quan tâm đến sức khoẻ, có điều, sau khi lớn lên, số lần ăn mỳ thực sự cũng không nhiều.
Ngửi mùi mỳ, ăn một miếng mỳ, vẫn chỉ có một hương vị như vậy.
Người bạn nhỏ Tống Ngôn Thư hít sâu một hơi, thèm nhỏ dãi nhìn mẹ như một người đầu bếp giỏi giang, trẻ con thường rẩt tò mò với đồ ăn của người lớn, giống như cậu bé hiện tại, nuốt nước miếng, hỏi: “Mẹ, cho con ăn thử một miếng được không?”
Nguyễn Hạ vẫn chưa trả lời, Tống Đình Thâm đã thản nhiên đáp lại: “Không được.”
Anh mặc kệ, không quan tâm Nguyễn Hạ ăn gì nhưng anh sẽ qaun tâm đến con trai của anh.
Tống Đình Thâm tuyệt đối sẽ không cho con trai mình ăn loại thức phẩm rác rưởi này, bình thường chỉ ăn kem thôi cũng đã có rất nhiều luật lệ được đặt ra đấy.
Nguyễn Hạ cũng cảm thấy không thể cho người bạn nhỏ ăn mỳ, nên nói: “Không dễ ăn chút nào.”
Vượng Tử khóc không ra nước mắt: “Rõ ràng rất thơm mà.”
Cậu bé có mũi, có thể ngửi được, không thể lừa gạt cậu được đâu, nên chân thành một chút, đừng kịch quá như vậy chứ.
“Có đồ ngửi thì thơm, ăn lại không ngon, cũng có loại ngửi thì bình thường nhưng ăn lại rất ngon.” Nguyễn Hạ suy nghĩ một chút: “Giống như đậu hũ thối, hay như món bún ốc, còn có sầu riêng nữa.”
Trẻ con đương nhiên không dễ lừa gạt như vậy, cậu bé duỗi tay chỉ chỉ: “Mẹ cho con ăn một miếng, con sẽ biết ngay ngon hay không ngon.”
“Đồ ăn này trẻ con không thể ăn. Nếu ăn sẽ bị đau bụng, còn phải tiêm.” Nguyễn Hạ khoa trương khuyếch đại: “Kim tiêm to lớn như vậy, sẽ đâm vào trong làn da mềm mềm của con này.”
Có thể là do tưởng tượng đến kim tiêm của bác sỹ và các chị y tá, khiến nhóc hoảng sợ, Vượng Tử không dám nói mìn muốn ăn mỳ nữa.
Tuy Tống Đình Thâm xem tài liệu ở trên di động nhưng hai mẹ con nói chuyện, anh đều nghe rất rõ.
Anh không biết Nguyễn Hạ đã gặp phải chuyện gì, khiến cô có những thay đổi kỳ quái. Có điều hiện tại cô đồng ý thân thiết hơn với con trai, cũng là một việc tốt.
Anh vẫn luôn biết, cho dù anh là một người cha hoàn hảo đến bao nhiêu, vẫn không bao giờ có thể thay thế được mẹ.
Tính cách của Vượng Tử rất hướng ngoại nhưng có lúc khi đến nhà trẻ, trong những dịp cần có cả ba và mẹ cùng đến, cậu bé vẫn luôn hỏi anh, vì sao mẹ không tới được.
Hiện tại, Tống Đình Thâm hy vọng, Nguyễn Hạ không phải là do nhất thời tâm huyết dâng trào, dù sao trẻ con nếu có cả ba và mẹ thì sẽ tốt hơn.
Xe lửa đi vào đường hầm, phát ra những tiếng ầm ầm, Tống Đình Thâm tiếp tục xem tài liệu, Nguyễn Hạ thì xem hoạt hình cùng Vượng Tử.
Hiện tại cô là người có tiền, không cần phải để ý đến việc dùng wifi hay dùng G để xem video.
Tống Đình Thâm cao hơn m, giường nằm nay khá nhỏ, khi anh nằm xuống cảm giác rất chật hẹp, vì vậy nên Nguyễn Hạ và Vượng Tử cùng nhau nằm một giường.
Chờ Vượng Tử ngủ, Nguyễn Hạ đột nhiên nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa, tôi biết hành động của tôi hôm nay rất đáng nghi ngờ nhưng yên tâm, đây sẽ là lần cuối cùng.”
Cô biết nội dung câu truyện hiện tại, cô đã thay đổi nó, Tống Đình Thâm tránh được một kiếp, đồng nghĩa với việc nội dung sắp sửa phát sinh biến đổi, cho dù là nhỏ bé nhưng cũng phát sinh sai lệch.
Chắc chắn nội dung sẽ thay đổi so với những gì cô biết, cô có thể cứu anh lần này, chưa chắc đã có thể cứu anh lần thứ hai. Sau này, tình huống sẽ như thế nào, xảy ra chuyện gì, tất cả đều chỉ có thể nhìn ý trời.
Tống Đình Thâm nghe vậy cũng chỉ ừ một tiếng.
Tuy rằng, cô thật sự rất khác thường nhưng anh cũng không đến nỗi không biết phối hợp.
“Có điều, tôi vẫn muốn nói cho anh biết, mộng cảnh cũng chỉ là mộng cảnh, cho nên tôi nghĩ, cho dù là tôi hay Vượng Tử, cuộc sống này cũng chỉ có thể dựa vào anh.” Nguyễn Hạ rất bình tĩnh nói, cô chỉ đang nói sự thực, nguyên chủ và con trai quả thực là đều sống dựa vào Tống Đình Thâm: “Anh hay đi công tác, sự nghiệp cũng đang phát triển càng ngày càng lớn mạnh, coi như không phải vì tôi, mà hãy vì con, hy vọng anh có thể bảo đảm sức khoẻ và thân thể.”
Cô đang nói lời nói thật lòng.
Trong truyện, sau khi Tống Đình Thâm chết, nguyên chủ vẫn đi tìm mùa xuân thứ hai, một người đàn ông có thể cho cô một cuộc sống sung túc, vậy còn con trai đâu?
Nói cho cùng, con người sống trên thế giới này đều nên vì mình mà sống, vì những người thân của mình mà sống, những chuyện này một lời khó nói hết.
Tống Đình Thâm không nghĩ rằng Nguyễn Hạ sẽ nói những câu như vậy.
Anh im lặng vài giây, sau đó chậm chạp nói: “Cô yên tâm.”
Nguyễn Hạ nghĩ thầm, chuyện này đối với cô mà nói cũng không phải rất quan trọng, chủ yếu vẫn là vì con trai.
Tuy rằng cô cũng đã sắp xếp các kế hoạch của mình, dù cho Tống Đình Thâm có thật sự đi “Lĩnh cơm hộp”, cô vẫn sẽ cố gắng nuôi dưỡng Vượng Tử, đương nhiên ba mất sớm là một vết thương lớn không cách nào lành lại, cũng giống như ba không thay thế được mẹ, mẹ cũng không cách nào thay thế được ba.
Hai người cũng chưa từng thân thuộc, Nguyễn Hạ nói mấy câu này đã là rất quan tâm rồi, Tống Đình Thâm có thể đáp lại một câu cũng coi như là điều kỳ lạ, còn tiếp đó, hai người lại tiếp tục im lặng.
Cô nên nói gì cũng đã nói, nên làm gì cũng đã làm, tiếp theo chỉ có thể xem ý trời.
Tuy rằng điều kiện như nhau,Nguyễn Hạ và Vượng Tử ngủ rất say, ngược lại, người nằm sát vách, Tống Đình Thâm, lại không ngủ được.
Chất lượng giấc ngủ của anh cũng không hề tốt, mất ngủ là chuyện thường xảy ra. Giấc ngủ hôm nay thì đặc biệt không thoải mái, thêm một vài câu nói của Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm vừa nghe tiếng ầm ầm của xe lửa, vừa suy nghĩ, mở mắt đến một hai giờ sáng nhưng vẫn không có nửa điểm buồn ngủ.
Anh không quan tâm đến sự khác thường của Nguyễn Hạ, cũng không muốn đi tra xét xem cô đã xảy ra chuyện gì. Có điều không hiểu vì sao, khi cô nói ra những lời này, kết hợp với những hành động của cô trong hai ngày nay, trong lòng Tống Đình Thâm xuất hiện những cảm xúc không tên.
Trong đầu suy nghĩ lung tung, đợi được đến lúc ba giờ, anh mới bắt đầu mơ màng ngủ.
Giường của phòng lô không cứng như giường bình thường, có điều ban ngày cũng chẳng yên tĩnh. Nguyễn Hạ thấy Tống Đình Thâm vẫn đang ngủ, nên thở dài cùng Vượng Tử, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đừng quấy rầy ba đang ngủ nha.”
Động tác của hai mẹ con rất nhẹ, có điều khi họ vừa cầm bàn chải và khăn mặt thì Tống Đình Thâm cũng đã tỉnh rồi, chỉ là hắn không mở mắt ra thôi.
Vượng Tử không thích đánh răng, thể hiện một bộ dáng thấy chết không sợ, khiến Nguyễn Hạ bật cười.
Chờ hai người rửa mặt xong quay trở lại, Tống Đình Thâm đã tỉnh rồi, anh cầm bàn chải và khăn mặt đi tới nhà vệ sinh.
Mọi hành động trên tàu hoả đều không tiện, đối với bọn họ, coi như đây là một trải nghiệm hiếm có đi vậy.
Nguyễn Hạ phát hiện tinh thần của Vượng Tử hôm nay không tốt, thậm chí còn ho vài tiếng, trong lòng cô hơi lo lắng, trong nội dung truyện, vì Vượng Tử bị ốm sốt, cô giúp việc không liên lạc được với nguyên chủ, cũng chỉ có thể gọi điện cho Tống Đình Thâm. Người ba thương con này đương nhiên vội vàng chạy về.
Trên thực tế, sau khi Nguyễn Hạ ở cùng Tống Đình Thâm hai ngày, cô phát hiện ra rằng, dù cô giúp việc có liên lạc được với nguyên chủ đi chăng nữa, sau khi biết tin con trai mình bị ốm, Tống Đình Thâm vẫn đặt vé máy bay bay về ngay lập tức.
Vì lẽ đó, tính đi tính lại thật ra cũng không thể trách nguyên chủ được.