Đối với Vượng Tử xem ra, cậu đi nhà trẻ và mẹ đi làm không có gì khác biệt, mẹ có thể vì không vui nên không đi làm, vậy cậu có thể có suy nghĩ to gan như vậy hay không?
Nào biết được, Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm trăm miệng một lời nói: "Con đừng có mơ!"
Bọn họ quá hiểu rõ lời nói này của nhóc mập mạp là có ý gì.
Không muốn đi nhà trẻ ư? Nằm mơ!
Vượng Tử tủi thân: "Tại sao mẹ không vui có thể không đi làm? Con mỗi ngày đi học cũng không cảm thấy vui vẻ lắm."
Tống Đình Thâm: "Bời vì ba của con cần tiêu chuẩn gấp đôi."
Nguyễn Hạ: "Ha! Ha ha ha!"
Bây giờ Vượng Tử cũng bắt đầu có nhận thức về giới tính, Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ bàn bạc với nhau rồi quyết định sau nay chỉ cần anh ở nhà rảnh thì sẽ tắm cho Vượng Tử, giống như tối nay, Tống Đình Thâm đã nhận nhiệm vụ này.
Tống Đình Thâm nghĩ với mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, nhìn chiều hướng trước mắt này, có lẽ bọn họ chẳng bao lâu nữa sẽ là một đôi vợ chồng thực sự, cho nên, anh cũng đang suy nghĩ về vấn đề ngủ với nhau sau này.
Mặc dù hiện tại suy nghĩ về cái này có hơi sớm, nhưng loại chuyện này nên nghĩ sớm thì tốt hơn, để luôn trong tư thế sẵn sàng.
"Vượng Tử, con năm nay mấy tuổi rồi?" Tống Đình Thâm hỏi.
"Bốn tuổi ạ." Vượng Tử vừa nói vừa giơ ra năm ngón tay mập mạp của mình.
Tống Đình Thâm sửa đúng cho cậu: "Đây là năm, không phải bốn."
Vượng Tử ồ một tiếng, lại nói: "Đây là ngón tay của con, con nói bốn thì chính là bốn."
Cậu bây giờ rất ngầu, ý kiến của của người khác chưa chắc cậu sẽ nghe theo, có đôi khi còn vịt chết mạnh miệng.
"Con trai phải học được tính tự lập, con cũng bốn tuổi rồi, là lúc học ngủ một mình đó." Tống Đình Thâm dừng một chút: "Mấy ngày nữa sắp xếp phòng của con được không?"
Vượng Tử làm sao có thể chấp nhận chuyện này được, cậu lắc đầu: "Con không muốn ngủ một mình, con muốn ngủ cùng mẹ."
Dường như sợ ba ăn dấm, cậu lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Con cũng ngủ với ba."
"Con là bé trai, sao có thể bốn tuổi rồi còn muốn ngủ với ba, mẹ hả?"
Vượng Tử suy nghĩ, nói ra: "Vậy con ngủ một mình, mẹ ngủ với ai? Ngủ với ba sao?"
Tống Đình Thâm không nói, xem như ngầm thừa nhận.
Vượng Tử khinh bỉ nhìn Tống Đình Thâm: "Ba lớn tuổi hơn con, ba còn muốn ngủ với mẹ, không phải là càng xấu hổ hơn sao?"
Tống Đình Thâm: "..."
Anh đột nhiên cảm thấy vấn đề ngủ này, anh và con còn phải tranh luận dài dài.
Có một câu nói như thế này, bên trong thế giới của trẻ con, nhân vật chính là mình và mẹ, còn ba chỉ là vai phụ, ở một số thời điểm đặc biệt câu nói này lại hoàn toàn chính xác và nó có đạo lý riêng của nó, giống như lúc này đây, Vượng Tử đối với chuyện ngủ cùng Nguyễn Hạ vô cùng để ý, cậu không muốn tặng chỗ bên cạnh mẹ cho ba.
Vượng Tử thì chẳng giấu được bí mật gì, cho dù Tống Đình Thâm bảo cậu không được nói chuyện này với Nguyễn Hạ, sau khi tắm rửa xong cậu trèo lên giường, thì lập tức nói ra: "Mẹ, mẹ thích ngủ với con hay thích ngủ với ba?"
Vấn đề này khiến Nguyễn Hạ có chút mơ hồ.
Cô cố trấn định hỏi lại: "Tại sao con lại hỏi vấn đề này?"
Vượng Tử lập tức bán đứng Tống Đình Thâm ngay, vẻ mặt tủi thân nói: "Ba nói với con, sau này con phải ngủ một mình, bởi vì con trai phải tự lập, nhưng con biết là ba muốn chiếm vị trí của con, ba còn tưởng rằng rằng con không biết gì cả!"
Mặc dù cậu còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không có nghĩa là không nhìn thấu ý đồ xấu xa của ba.
Nguyễn Hạ: "..."
Tại sao Tống Đình Thâm lại nói chuyện này với Vượng Tử, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, Nguyễn Hạ cũng hiểu.
Mối quan hệ giữa bọn họ ngày càng tốt lên, miễn là không có bất cứ tình huống bất ngờ nào, đây chính là chuẩn tình yêu rồi, huồng chi bọn họ còn khoác lên danh nghĩa vợ chồng nữa, lại còn cùng ở dưới một mái nhà, Tống Đình Thâm suy nghĩ như vậy cũng không phải là không có lý.
Nguyễn Hạ cũng không phải là người đã từng trải nên khi biết ý đồ của Tống Đình Thâm, khó tránh khỏi có chút thẹn thùng, đương nhiên, trước mặt con, cô vẫn vô cùng bình tĩnh: "Ba của con nói không sai, con trai đúng là phải tự lập, con không thể mười mấy tuổi rồi mà vẫn còn ngủ với mẹ, vậy cũng không tốt."
Vượng Tử căng thẳng: "Mẹ, mẹ cũng không cần con ngủ với mẹ sao?"
"Cũng không phải, nhưng mà mục đích ban đầu cả ba con là tốt, đến khi con lớn hơn một chút thì thật sự là không thể ngủ với mẹ, mà phải ngủ một mình." Nguyễn Hạ suy nghĩ, nói thêm: "Đến khi con lớn mà vẫn ngủ cùng với mẹ, người khác sẽ cười con đó."
Vượng Tử xem như nhìn ra: "Mẹ muốn ngủ với ba sao?"
Nguyễn Hạ: "..."
Nhất định phải hỏi thẳng toẹt vấn đề này sao?
Vượng Tử dứt khoát nằm uỵch xuống giường, rồi lăn lộn một vòng, chổng mông lên hừ hai tiếng: "Hai người đều không muốn ngủ với con, hai người cảm thấy con là bòng đèn nhỏ, muốn bỏ rơi con."
Không thể không nói, Vượng Tử đã biết được sự thật.
Nguyễn Hạ sờ mông mập mạp của cậu, chiếm được tiện nghi: "Con đâu phải là bóng đèn nhỏ, con rõ ràng là một cái đèn sưởi to đùng đó."
Vượng Tử vặn vẹo uốn éo cái mông: "Cho nên con phải ngủ một mình sao?"
"Bây giờ mà nói thì không nhất định phải vậy, nhưng sau này thì bắt buộc."
Vượng Tử biểu cảm giống như cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Nguyễn Hạ nhân cơ hội giáo dục cậu: "Bây giờ con còn nhỏ, ngủ cùng với mẹ thì người khác cũng không nói gì cả, nhưng đến khi con lớn lên chút nữa, người khác sẽ cười con. Mặc dù, mẹ là mẹ của con nhưng giới tính hai mẹ con mình khác nhau, có đúng không?"
"Đúng ạ."
Cho dù là Tống Đình Thâm hay Nguyễn Hạ hay là cô giáo ở nhà trẻ, đều tận dụng triệt để mọi thứ để tuyên truyền nhận thức về sự khác biệt giới tính.
Cho nên, Vượng Tử cũng biết, mình là con trai, mẹ là con gái, không thể lúc nào cũng ngủ với nhau.
Tống Đình Thâm nói được thì làm được, liên tiếp hai ngày, anh đều đưa đón Nguyễn Hạ đi làm, mặc dù trưởng phòng không nói rõ với Nguyễn Hạ, nhưng cũng ám chỉ rằng nếu như cô kiên trì muốn nghỉ làm, như vậy công ty có thể phá lệ, nhưng hy vọng cô có thể cố gắng làm hết tuần này, đến tối thứ sáu, theo thông lệ của công ty sẽ tổ chức một bữa tiệc tối cho cô, xem như bữa tiệc chia tay.
Cuối cùng cũng đến thứ sáu, ngày hôm nay Nguyễn Hạ rất vui vẻ, bởi vì cuối tuần cô không phải tới công ty, kể từ khi biết ông chủ công ty là Tần Ngộ, mỗi ngày đi làm cô đều cảm thấy có một loại cảm xúc khó diễn tả thành lời, nói tóm lại là rất phức tạp, không hề thoải mái chút nào.
Tống Đình Thâm vẫn giống như mọi hôm, đều đưa cô đến trước tòa nhà, Nguyễn Hạ trước khi xuống xe đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức hỏi: "Vì cuối tuần em không tới, hôm nay chính thức làm thủ tục xin nghỉ việc, công ty có sắp xếp tổ chức bữa tiệc tối, em không thể từ chối, anh muốn đi cùng không?"
Thật ra cô cũng không biết mình có gặp Tần Ngộ ở đấy không, nhưng nếu chặm mặt nhau cũng không liên quan gì đến mình, dù sao công ty nhiều người như vậy, hơn nữa tính cách của Tần Ngộ đã rất rõ ràng, hắn cũng không phải là tên điên, huống chi cô đều suy nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, nghĩ thầm Tần Ngộ chắc cũng không xác định được cô có trùng sinh hay không, nếu như hắn xác định được, khẳng định sẽ trực tiếp gặp cô để ngả bài, cho nên trước mắt mà nói, Tần Ngộ người này vẫn chưa phải là phần tử nguy hiểm.
Đương nhiên, nếu có Tống Đình Thâm ở đó là tốt nhất, trong lòng cô anh giống như Định Hải Thần Châm, có anh ở đó, cô mới có thể an tâm được.
Tống Đình Thâm nhìn cô rồi trả lời: "Tiệc ăn, anh đến thì không tiện cho lắm, dù sao cũng là tiệc công ty em tổ chức, nhưng mà đi hát KTV, anh có thể đến, dù sao anh cũng luôn muốn ở cùng với em." Nói đến đây, anh dừng lại: "Em phải hứa với anh, lúc anh không có ở đó, không được uống rượu,
rượu trái cây cũng không được. Người khác hỏi thì em cứ bảo mình bị dị ứng với cồn."
Nguyễn Hạ ừ một tiếng: "Được rồi, em sẽ không uống rượu."
Tống Đình Thâm giơ tay ra xoa đầu cô giống như xoa đầu Vượng Tử: "Rất ngoan."
Nguyễn Hạ lắc lắc đầu, đẩy tay đang đặt trên đầu cô xuống: "Nếu anh không thể đến thì sau khi ăn xong em sẽ rời đi, dù sao cũng muốn xin nghỉ từ sớm, cũng không phải kiêng dè mặt mũi người ta."
"Ừ."
Cô tháo dây an toàn, lúc chuẩn bị xuống xe, Tống Đình Thâm lấy một vật từ ghế sau đưa cho cô: "Em cầm cái này đi."
Nguyễn Hạ nhận lấy, cũng chưa kịp nhìn kĩ thì Tống Đình Thâm đã nói: "Sau này khi ra ngoài thì mang theo cái này."
"Bình sịt hơi cay?" Suy nghĩ của Tống Đình Thâm khiến cô rất bất ngờ: "Đưa cho em cái này để làm gì?"
Tống Đình Thâm trêu cô: "Không phải em nói mình vô cùng xinh đẹp hay sao? Nếu như gặp phải những người có ý đồ xấu, đây chính là một biện pháp bảo vệ bản thân rất tốt. Anh thì không phải lúc nào cũng ở bên cạnh em."
Tại sao lại đưa cho cô cái này, Tống Đình Thâm cũng không biết mình suy nghĩ gì nữa.
Chỉ là mấy ngày trước lúc tan tầm, ngẫu nhiên sẽ nghe được nữ nhân viên nào đó đang nói chuyện ddienje thoại nhắc đến bình xịt hơi cay, cho dù anh cũng không chú ý đến mấy tin tức xã hội cho lắm, nhưng cũng biết bây giờ cuộc sống đối với phụ nữ cũng không tốt lắm, kiểu gì cũng sẽ gặp phải dạng người hoặc chuyện như vậy, nếu như tạm thời không có cách nào để thay đổi xã hội này, thì tất nhiên người phụ nữ phải học được cách bảo vệ bản thân mình.