Bộ đội cũng phải đón năm mới, Ngụy Kiến Vĩ gần đây rảnh rỗi, thời gian ở nhà trở nên nhiều hơn, vừa lúc mấy ngày nay kinh nguyệt Hà Hiểu Vân tới nên rất nhiều chuyện anh sẽ không để cô làm mà bản thân mình làm thay.
Ở phương bắc đón năm mới phải chiên thịt viên, Hà Hiểu Vân nhập gia tùy tục, lĩnh giáo phương pháp từ chỗ Hứa Lan Hương xong thì chỉ huy Ngụy Kiến Vĩ chiên một rổ thịt heo củ cải viên, lại làm bánh cốm phương nam của bọn họ, hai loại ăn vặt một ngọt một măn, rất được mấy đứa bé yêu thích.
Loại thời tiết này vừa ngồi cạnh lò sưởi ấm vừa ăn đồ ăn vặt thì không còn gì hài lòng hơn, nếu không phải sợ dạy hư con trai thì Hà Hiểu Vân còn muốn đem cơm lên giường ăn luôn.
Hai cuốn sách của cô đã sắp đọc xong, thời gian này không đi ra ngoài nên không tới tiệm sách được, vì thế cả ngày làm bạn với cuộn len.
Cô đã đan xong khăn quàng cổ quần áo len, mũ cho Ngụy Viễn Hàng, bao tay bao tai cho Ngụy Kiến Vĩ, hai hôm nay đang định tháo cái áo len nhỏ nhất của đứa nhỏ ra thêm chút len đan cái áo len cộc tay cho Ngụy Kiến Vĩ.
Nhàn nhàn nhã nhã cho đến đêm giao thừa.
Hà Hiểu Vân lấy nước nóng tới tắm rửa cho Ngụy Viễn Hàng, sau đó đổi áo bông mới.
"Quần áo mới không thể làm dơ, cũng không được chạy xuống lầu chơi tuyết, con biết chưa?" cô căn dặn con trai.
Ngụy Viễn Hàng gật đầu thật mạnh: "Con chơi với Vinh Vinh, không xuống lầu."
"Dì đang bận nên không được quấy rối đâu đấy."
"Con biết rồi." Tiểu Bàn Tử vừa đáp vừa chạy sang sát vách.
Thấy thằng bé đã chay ra ngoài, Hà Hiểu Vân và Ngụy Kiến Vĩ bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.
Thịt heo, gà, cá, mặc dù không tính ra rất phong phú nhưng cái gì nên có cũng đều có.
Ngụy Kiến Vĩ cầm dao, lưu loát chặt thịt gà ra thành miếng nhỏ.
Gà là mấy ngày trước mua đã giết sẵn, không cần lo bị hư, thời tiết này thì cửa sổ chính là tủ đông thiên nhiên.
Nhìn động tác thuần thục của anh, biểu cảm lãnh khốc, Hà Hiểu Vân liền nghĩ tới chuyện 囧mấy tháng trước anh ở nhà mẹ cô, đuổi theo con gà trống lớn chạy khắp sân, không khỏi chế nhạo nói: "Em không mua gà sống có phải anh rất nhẹ nhõm không?"
Ngụy Kiến Vĩ nhìn cô, không nói gì, bỗng nhiên sáp lại gần, cúi người hôn một cái lên môi cô, sau đó đứng thẳng lại tiếp tục lãnh khốc chặt gà.
Hà Hiểu Vân không kịp phòng, bị hôn trúng, đã vậy anh hôn xong còn xuay người đi, bộ dạng như không có việc gì xảy ra.
Cô trừng mắt nhìn một lát, sau đó cũng động thủ, nhéo một cái lên eo anh: "Anh giả vờ đi."
Cơ bắp bên hông Ngụy Kiến Vĩ bỗng nhiên run lên, con gà trong tay xém chút trượt đi.
Không nghĩ tới phản ứng của anh lớn như vậy, Hà Hiểu Vân giống như phát hiện ra một châu lục mới, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa: "Anh sợ nhột?"
Vừa dứt lời cô lại xuất kích, hai cánh tay cùng vươn ra, bóp bóp hai bên hông anh một phen, còn tác quái gãi gãi hai bên sườn.
"Nhột không nào? Nhột không nào?"
Ngụy Kiến Vĩ rốt cuộc không kiềm được, bỏ dao ra, xoay ngươi lại, hai tay dang ra, vòng lấy cô đang nghịch ngợm vào trong ngực mình.
"Ha ha ha ha...!anh vậy mà lại sợ nhột!" Hà Hiểu Vân cười sặc sụa, cô khó được ở trước mặt đối phương chiếm thượng phong.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Ngụy Kiến Vĩ bất đắc dĩ nhìn cô, nói: "Đừng làm rộn."
Cô le lưỡi với anh: "Ai rộn với anh, em chỉ hỏi anh có nhột không mà thôi."
Nói xong lại gãi anh một phen, trước khi anh kịp anh gì thì đã cười chạy đi.
Vừa chạy ra khỏi phòng bếp thì đã thấy Hứa Lan Hương bưng bát sủi cảo tới.
Lúc trước Hà Hiểu Vân từng nói mình không biết gói sủi cảo lắm, thế là Hứa Lan Hương bảo cô đừng làm nữa, mình làm nhiều một chút rồi chia cho cô luôn.
"Em cảm ơn chị." Hà Hiểu Vân vội đón lấy.
"Ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng em cười, có chuyện gì vui vậy?" Hứa Lan Hương nhìn hai người họ hỏi.
Hà Hiểu Vân đặt sủi cảo lên bàn, liếc nhìn Ngụy Kiến Vĩ một cái, mang theo ý cười nói: "Em đang cười ảnh, lớn như vậy mà lại sợ nhột."
Hứa Lan Hương ồ một tiếng, âm cuối kéo thật dài.
Hà Hiểu Vân vừa có chút dự cảm không tốt thì đã nghe chị ấy nói: "Đều nói đàn ông sợ nhột thương vợ, khó trách em vui đến vậy."
"Chị này!" Hà Hiểu Vân 囧, "Em cũng không có ý như vậy, chị đừng đoán mò."
Hứa Lan Hương cười ha ha nói: "Chuyện này còn cần đoán sao, chẳng lẽ không phải tất cả mọi người đều thấy sao?"
Hà Hiểu Vân không biết nên nói gì nữa, đành phải nói sang chuyện khác, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hủ, nói: "Ngày đó em mua hai hủ, một hủ này là cho VinhVinh mấy đứa ăn."
"Chị không lấy đâu," Hứa Lan Hương khoát tay, quay đầu đi ra ngoài: "Em để lại cho Tiểu Hàng đi."
Hà Hiểu Vân đuổi theo, "Cũng không phải cho chị, là cho mấy đứa bé ăn, chị mau cầm đi, nếu không em sẽ đưa tới nhà chị đó."
Hai người đẩy đưa một lát, Hứa Lan Hương không thể từ chối đành nhận lấy: "Thật là...!thứ này đắt như vậy, cho bọn nó ăn phí tiền, lần sau em đừng mua nữa."
"Em biết rồi, biết rồi, một năm cũng chỉ một lần thôi," Hà Hiểu Vân đáp lại nhanh chóng.
Màn đêm sắp buông xuống, cơm tất niên chuẩn bị xong, gọi Ngụy Viễn Hàng từ bên cạnh về, một nhà ba người ngồi vây quanh vào bàn.
"Oa, hôm nay thật là nhiều món ngon!" Đứa nhỏ kinh ngạc thán phục, còn khoa trương hít một hơi.
Hà Hiểu Vân chuẩn bị ba cái ly, rót cho mình và Ngụy Viễn Hàng mỗi người một ly nước canh, trước mặt Ngụy Kiến Vĩ thì là một ly rượu.
Cô giơ ly lên, đụng vào ly của hai người một cái rồi nói: "Chúc chúng ta năm mới vui vẻ, cạn ly!"
"Cạn ly." Ngụy Kiến Vĩ chạm ly với cô, uống một hớp rượu, ánh mắt lại rơi ở trên người cô, trong mắt mang theo ý cười.
"Cạn ly!" Tiểu Bàn Tử bưng cái ly vẻ mặt hưng phấn, ừng ực ừng ực uống hết canh ngọt, hào sảng đặt cái ly lên bàn, "Mẹ, con còn muốn nữa!"
Hà Hiểu Vân lấy cái ly của thằng bé đi, gắp cho nó cái sủi cảo: "Ăn trước đã, ăn xong rồi uống tiếp."
"Vâng!"
Cô gắp xong cho con trai, vừa quay đầu lại thì thấy trong chén mình cũng nhiều hơn một cái sủi cảo, nhìn Ngụy Kiến Vĩ thì phát hiện đối phương đang nhìn cô.
Đối mặt vài giây, Hà Hiểu Vân liền hiểu được ý anh, buồn cười gắp cho anh một cái: "Đũa ở trong tay anh mà còn muốn em gắp cho anh sao?"
"Cũng được." Ngụy Kiến Vĩ gật đầu.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
"Nghĩ hay lắm!" Hà Hiểu Vân lại gắp cho anh cái nữa, "Mau ăn đi, anh ngay cả Hàng Hàng cũng không bằng nữa."
Sau đó chỉ cần cô gắp thức ăn cho Ngụy Viễn Hàng thì nhất định cũng phải gắp cho Ngụy Kiến Vĩ một phần, nếu không anh sẽ nhìn chằm chằm cô, thật là ấu trĩ.
Ăn cơm xong, dọn dẹp xong thì cả nhà ngồi cạnh lò đón giao thừa.
Hà Hiểu Vân ôm Ngụy Viễn Hàng lên đùi, cầm sách đọc truyện cho thằng bé nghe.
Lò than không đốt không, ở trên có nước nóng, mấy khe hở bên cạnh thì nướng hạt thông.
Ngụy Kiến Vĩ lấy cây đũa trở trở, vừa nghe cô kể chuyện vừa thỉnh thoảng lột mấy hạt thông đút cho cô.
Nơi xa truyền đến tiếng pháo, Hà Hiểu Vân vừa lúc đọc xong một câu chuyện, liền hỏi đứa nhỏ: "Con có biết tại sao tết phải đốt pháo không?"
Ngụy Viễn Hàng lắc đầu, "Vì sao mẹ?"
"Bởi vì lúc trước có một con quái thú tên là Niên, mỗi lần đến lúc cuối năm là nó sẽ vào làng quấy rối...!tiếng nổ sẽ hù nó chạy đi, cho nên sau này mọi người sẽ đốt pháo ngày hôm đó, gọi cái này là Quá Niên (qua năm)."
Ngụy Viễn Hàng nghe xong, nắm nắm đấm nhỏ nói: "Niên là kẻ xấu xa!"
Hà Hiểu Vân cười nói: "Đúng vậy, nhưng mà nó đã bị mọi người đuổi đi nên không dám đến nữa."
Lại đọc tiếp hai câu chuyện thì đứa nhỏ bắt đầu buồn ngủ, Hà Hiểu Vân liền sắp xếp thằng bé lên giường, sau đó lại trở về cạnh lò, chuẩn bị tiếp tục đón giao thừa.
Còn chưa ngồi xuống thì bỗng bị Ngụy Kiến Vĩ chặn ngang kéo đi, cả người ngồi lên người anh.
Cô giật mình, vô thức nắm chặt cánh tay anh, bình ổn lại mới đập anh: "Anh không thể thông báo trước sao?"
Ngụy Kiến Vĩ vùi mặt mình vào bên gáy cô, ừ một tiếng, lúc nãy ăn cơm uống một ly rượu, lúc này trong hơi thở phả ra còn có hơi men,
Trong nhà chỉ còn lại hai người còn thức, anh muốn ôm Hà Hiểu Vân cũng theo anh, dù sao cũng đã quen, cô lùi lại một chút rồi ngồi dựa vào vào lồng ngực dày rộng của anh.
Ánh lửa trong lò đỏ rực, ngoài cửa số tiếng pháo không biết ở đâu truyền đếm, Hà Hiểu Vân hơi thất thần.
Thuở bé luôn ngóng trông qua năm mới, lớn rồi mới cảm thấy một năm rồi lại một năm, thời gian trôi như thoi đưa, không đợi ta bắt được cái gì, năm tháng đã vội vã trốn đi.
Nhưng năm nay là năm đặc biệt nhất trước giờ của cô.
Một năm trước cô còn một mình trong bệnh viện, giơ đầu ngón tay lên đếm xem còn bao lâu nữa mình sẽ chết.
Một năm sau, cô có một thân thể khỏe mạnh, có một mái ấm gia đình, có bạn đời, có con cái, mà rất nhiều năm sau nữa bọn họ cũng đều sẽ ở cạnh nhau.
"Em đang nghĩ gì?" Ngụy Kiến Vĩ hỏi.
Hà Hiểu Vân bóp bóp tay anh vòng trên thắt lưng mình, nói: "Em đang nghĩ, như bây giờ thật tốt."
Ngụy Kiến Vĩ hôn hôn mặt cô, không nói gì.
Trong lòng Hà Hiểu Vân bỗng dâng lên một nỗi xúc động, muốn hỏi anh có biết cô là ai không? Có phát hiện cô bây giờ có gì khác biệt với cô lúc trước không? Khi nào thì phát hiện? Anh có suy nghĩ gì về điều này?
Thậm chí muốn nói cho anh biết mình đến từ đâu, muốn nói với anh sự tuyệt vọng lúc mình cô độc nằm chờ chết, cùng với sự vui sướng, phiền não, ước mơ đối với tương lai...!sau khi có sinh mệnh mới.
Cô có rất nhiều lời không thể nói với bất kỳ ai, không biết có thể nói cho anh nghe không
Nhưng rồi cuối cùng, cảm giác kích động này lại bị dằn xuống.
Có lẽ tương lai một ngày nào đó cô sẽ thẳng thắn, nhưng không phải hiện tại.
Ngụy Viễn Hàng trên giường phát ra một tiếng vô nghĩa, Hà Hiểu Vân quay đầu nhìn, thấy thằng bé ngủ tiếp mới quay lại.
Đêm càng về khuya, cô nói:"Nếu không chúng ta cũng ngủ đi?"
Vẫn luôn quen ngủ sớm, giờ muốn thức đến mười hai giờ cũng không dễ.
Ngụy Kiến Vĩ miệng thì đáp lại nhưng lại không hề buông cô ra, mới nãy anh hôn lên má cô một cái, sau đó bờ môi chưa từng rời đi, luôn hôn hôn những nụ hôn vụn lên khóe môi cô, một lát sau thì dừng lại ở môi cô.
Hà Hiểu Vân bị anh cọ cọ hơi ngứa, lấy tay vỗ vỗ mặt anh, muốn đẩy người ra: "Sao anh giống chó con quá vậy?"
Vừa nói xong thì liền cảm giác lòng bàn tay mình bị liếm một cái, cô lập tức rụt tay lại, giọng điệu không tốt nói: "Anh uống say sao?"
Cô là đang châm chọc anh, nào biết Ngụy Kiến Vĩ lại gật đầu như thể đương nhiên: "Đúng vậy, uống say."
Hà Hiểu Vân trừng cái người da mặt dày này nói không ra lời, cũng chỉ uống có một ly rượu mà lại đã uống qua ba giờ, mới nãy không say, giờ mới say, còn mượn rượu đùa giỡn lưu manh, có biết xấu hổ hay không?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngụy Kiến Vĩ: Da mặt một cân ba mao, bán đổ bán tháo..