Sau khi tiết mục phỏng vấn kết thúc, Hạ Hàn không trực tiếp về nhà, mà lại đi tới nhà Diệp Phạm. Kết quả kiểm tra chẳng mấy chốc sẽ có, nhưng Hạ Hàn một giây cũng không muốn chờ lâu, hiện tại anh muốn nhìn thấy Đô Đô cùng Diệp Phạm.
"Sao anh lại tới đây?"
Diệp Phạm giật mình ngay tại chỗ. Thời điểm Diệp Phạm mở cửa, Hạ Hàn vẫn mặc trên người bộ quần áo lúc tham gia phỏng vấn. Vừa nhìn liền biết Hạ Hàn chưa về nhà, mà là trực tiếp tới nơi này.
Từ sau lần trước Hạ Hàn ở bệnh viện chăm sóc Đô Đô, thái độ của Diệp Phạm đối với Hạ Hàn đã không còn xa cách như trước. Hạ Hàn đã đứng ra lúc cô cần trợ giúp nhất, Diệp Phạm không thể đối với Hạ Hàn lãnh đạm được.
Diệp Phạm đem cửa kéo ra: "Anh vào đi."
Ánh mắt Hạ Hàn rơi vào trên thân Diệp Phạm có chút phức tạp, nhưng anh không để Diệp Phạm phát giác không đúng. Hạ Hàn tiến đến vài bước, Diệp Phạm đưa cửa khép lại.
"Anh ăn tối chưa?"
Diệp Phạm nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài. Ánh đèn vừa sáng, màn đêm âm u, bóng đêm đã bao phủ. Trước khi Hạ Hàn đến, Diệp Phạm cùng Lý mẹ vừa vặn đang ở trong phòng bếp nấu cơm, hiện tại bữa tối cũng sắp xong, không giữ Hạ Hàn lại ăn cơm thì không phải phép.
Hạ Hàn không có lập tức đáp ứng, bước chân của anh dừng lại. Đôi mắt thâm trầm của anh nhìn về phía Diệp Phạm, thanh âm trầm trầm vang lên.
"Có tiện không?"
Diệp Phạm không nghĩ tới Hạ Hàn lại hỏi như vậy, cô mặc dù có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời vấn đề của anh.
"Không vấn đề gì."
Ngày hôm nay Hạ Hàn cùng khi bình thường có chút không giống, Diệp Phạm cũng không nói ra được nguyên nhân. Bất kể là thái độ hay là hành vi của Hạ Hàn, đều có điểm gì đó là lạ. Diệp Phạm cảm thấy, có thể là mình suy nghĩ nhiều. Diệp Phạm dừng một chút: "Tôi giúp anh gọi Đô Đô."
Đô Đô ở trong phòng chơi đến mê mẩn, không nghe được động tĩnh ở cửa, cho nên bé không biết Hạ thúc thúc tới, cũng không có chạy ra đón tiếp.
Diệp Phạm hướng gian phòng, Đô Đô ngồi trên sàn nhà, đang chơi cùng xe hơi nhỏ. Bé cầm tất cả đồ chơi tạo dựng ra một thế giới nhỏ, bên trong cái gì cũng có, còn luôn lôi kéo Diệp Phạm cùng chơi đùa.
Diệp Phạm mở cửa đi vào, Đô Đô ngẩng đầu lên nhìn cô. Diệp Phạm: "Hạ thúc thúc đang ở bên ngoài."
Ánh mắt của Đô Đô sáng lên, lập tức để xe hơi nhỏ trong tay xuống. Bé ra sức bước chân nhỏ ngắn, hướng phòng khách chạy lạch bạch.
"Thúc thúc."
Đô Đô từ trong phòng chạy đến, Diệp Phạm đi phía sau bé. Lúc Diệp Phạm đi ra, phát hiện Hạ Hàn vẫn như cũ đứng ở nơi đó, không hề ngồi xuống.
Tựa hồ như đang chờ Đô Đô đi ra.
Thời điểm Đô Đô hướng Hạ Hàn chạy tới, thần sắc trên mặt Hạ Hàn mềm mại, anh ngồi xổm xuống. Đô Đô thuần thục nhào tới trong ngực Hạ Hàn.
"Thúc thúc, người sao lại đến rồi a?"
Đô Đô vừa nhìn thấy Hạ Hàn ở trên chương trình phỏng vấn, câu trả lời của Hạ Hàn làm cho bé vui vẻ cả ngày. Có điều có chút không tốt, bé lại nhớ thúc thúc rồi.
Hạ Hàn cười sờ lên đầu Đô Đô.
"Bởi vì thúc thúc nhớ Đô Đô."
Đô Đô nghe xong liền vui vẻ, bé ha ha cười không ngừng.
"Ngày hôm nay Đô Đô cùng mẹ nhìn thấy thúc thúc." Đô Đô chỉ chỉ TV: "Thúc thúc ở trên TV."
Hạ Hàn khẽ giật mình, đáy mắt hiện lên ý cười. Ngữ khí của anh vẫn nhàn nhạt, nhưng lại mang theo tia ý vị thâm trường. Thanh âm anh kéo dài.
"Vậy sao?" Hạ Hàn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Phạm đứng tại cách đó không xa. Ánh mắt của anh dừng lại trên người Diệp Phạm một chút, liền dời đi. Rõ ràng là lơ đãng, nhưng lại giống như mang theo thâm ý.
Diệp Phạm giật mình, cô cất bước đi vào phòng bếp, đem bữa ăn tối hôm nay bưng ra. Vừa rồi ánh mắt của Hạ Hàn làm cho tâm của cô có chút loạn, cô vô thức tránh đi. Hạ Hàn ôm Đô Đô ngồi vào trên ghế sa lon, Đô Đô nhìn Diệp Phạm rời đi, bé xích lại gần Hạ Hàn, cẩn thận từng li từng tí nhẹ giọng nói chuyện.
"Con nghe được lời thúc thúc nói rồi."
Hạ Hàn cười: "Đô Đô nói là câu nào?"
Đô Đô gập đầu ngón tay út: "Thúc thúc nói thích Bảo Bảo giống như Đô Đô nha."
Ý cười trên khóe miệng của Hạ Hàn càng sâu sắc: "Đô Đô nói không sai."
Đô Đô đạt được khích lệ thật cao hứng, bé tiếp tục gập ngón tay lại.
"Còn có một câu."
Đô Đô trước tiên nhìn nhìn phương hướng phòng bếp, thấy Diệp Phạm chưa hề đi ra, bé mới nãi thanh nãi khí mở miệng.
"Thúc thúc nói thích người nghiêm túc cố gắng." Ngay sau đó thanh âm của bé càng nhẹ hơn: "Thúc thúc nói chính là mẹ của Đô Đô sao?"
Hạ Hàn cũng phối hợp với Đô Đô, anh cũng nhẹ giọng nói.
"Đô Đô thật thông minh."
Đô Đô kiêu ngạo mà ưỡn bụng nhỏ, là bé biết thúc thúc thích mẹ và bé.
"Cơm tối đã được rồi."
Diệp Phạm từ trong phòng bếp đi ra, Đô Đô tranh thủ thời gian thu hồi nụ cười trên mặt cùng bụng nhỏ của mình. Đô Đô thừa dịp Diệp Phạm không chú ý, đối với Hạ Hàn giơ ngón tay: "Xuỵt, phải giữ bí mật."
Diệp Phạm không biết gì cả, cô cho đến bây giờ cũng không biết hai cha con này đến cùng là nói về điều gì.
...
Hawaii.
Ánh nắng buổi chiều tươi sáng, cát vàng mịn bị chiếu sáng, gió biển mang theo vị mặn thổi qua, trong không khí hương vị biển nhàn nhạt bay tới. Một cô gái trẻ nằm ở dưới dù che nắng, cô ta mang kính râm, tư thái lười biếng, hững hờ nhìn qua biển lớn cách đó không xa.
Biển rộng một màu xanh lam, sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
Đường Cẩm vừa kết thúc quay một bộ phim, hiện tại đang ở nước ngoài nghỉ phép. Cô ta ở Đường gia, vốn chính là được nuông chiều từ bé lớn lên, một chút khổ sở cũng chịu không được.
Bởi vì phong ba về thế thân trong « Ẩn nấp Bến Thượng Hải », thanh danh của cô ta bị rơi xuống, về sau lại tham gia chương trình thực tế để tẩy trắng, hãm hại Diệp Phạm không thành, không nghĩ tới lại bị Diệp Phạm đoạt danh tiếng.
Đoàn đội một lần nữa quy hoạch một chút kế hoạch năm nay của Đường Cẩm, chuyện gấp gáp nhất vẫn là ổn định lại thanh danh, không thể lại cõng cái danh "Quay phim không cố gắng" này.
Sau đó, đoàn đội đặc biệt chọn cho cô ta một bộ phim đề tài tình yêu. Nhân vật nam chính của bộ phim này chính là bạn trai của Đường Cẩm, Đoàn Kỳ. Trước khi sự tình kia xuất hiện, Đường Cẩm cùng Đoàn Kỳ CP có nhân khí rất cao, là CP quốc dân. Cùng với những cặp đôi tạo nhiệt khác không giống, bọn họ thật sự là người yêu.
Dù sau đó Hàn Dạ CP đại nhiệt, toàn mạng đều đưa tin, nhưng Đường Cẩm cùng Đoàn Kỳ trước kia tích lũy độ nóng không ít. Đoàn đội chỉ có thể để Đoàn Kỳ hỗ trợ, cùng Đường Cẩm hợp tác diễn một bộ phim tình cảm. Đường gia có bối cảnh, hai người này lưu lượng lại lớn, đầu tư kéo đến rất dễ dàng, tìm đạo diễn cùng biên kịch trứ danh về phim tình cảm, rất nhanh liền ra nước ngoài quay.
Quay xong phim, nghỉ dưỡng, Đường Cẩm chỉ cảm thấy áp lực cùng phiền não trước kia đều bị quét sạch sành sanh. Không ngờ tới, đại diện Lý lại muốn nhận cho cô ta thêm việc khác.
Đại diện Lý: "Đường Cẩm, « Kế hoạch Cự Tinh » lại bắt đầu một lần nữa tìm kiếm tuyển thủ tới khiêu chiến, đoàn đội đã thương nghị qua, nếu như cô đi, là một cơ hội ra mặt rất tốt."
"Tôi không phải đã nói không đi sao?" Đường Cẩm một mặt không kiên nhẫn, cô ta chậm rãi vươn tay, cầm lấy nước trái cây ướp lạnh ở trên bàn.
Đại diện Lý nhíu mày, lại không dám lớn tiếng nói chuyện: "Một năm này, cô nháo ra nhiều chuyện như vậy. Hiện tại lại ẩn thân quay phim, người xem trong nước không có thường xuyên nhìn thấy cô, sẽ dần dần lãng quên cô."
Động tác của Đường Cẩm dừng lại, cốc thủy tinh hơi ngừng một chút thả lại trên mặt bàn. Tầm mắt của cô ta nhìn lại, kính râm chậm rãi tuột xuống. Đại diện Lý nhìn mặt mà nói chuyện, biết Đường Cẩm đã có chút tâm động. Anh ta tranh thủ thời gian mở miệng: "Lần này khiêu chiến, nếu như cô nguyện ý đi, dựa vào danh tiếng của cô, không cần đi tham gia xét duyệt của tiết mục tổ, liền có thể trực tiếp tiến vào trong tranh tài."
Đại diện Lý rõ ràng, đối với Đường Cẩm mà nói, vãn hồi độ thiện cảm của người qua đường, trước mắt mới là trọng yếu nhất. Trong chương trình truyền hình thực tế, thực lực là vua, Đường Cẩm lại xuất đạo lâu như vậy, thực lực của cô ấy tuyệt đối không cần phải bàn.
Ánh mắt của Đường Cẩm khẽ nhúc nhích, cô ta hỏi: "Còn có bao nhiêu thời gian chuẩn bị?"
Đại diện Lý cười, rốt cục thuyết phục được. Anh ta cặn kẽ cùng Đường Cẩm nói một chút nội dung của tiết mục.
"Gọi huấn luyện viên thể hình cho tôi, tôi chuẩn bị ở trong một tuần giảm mười cân. Còn có... Chuyên gia dinh dưỡng kia quá kém, đổi một người khác cho tôi."
Đường Cẩm vừa nói, vừa đứng dậy. Cô ta cười một tiếng, so diễn xuất? so ca hát? Những thứ này, cô ta đều là từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập, Diệp Phạm có thể sánh bằng mình sao?
Bên kia.
Thời điểm Đường Cẩm quyết định đến khiêu chiến, tin tức này rất nhanh liền được tiết mục tổ nói cho người đại diện của Diệp Phạm, Đới Cận Sơn. Đường Cẩm cùng Diệp Phạm hai người này không hợp nhau, ở trong giới giải trí đã là sự tình mọi người đều biết.
Mỗi lần có hoạt động, người tổ chức đều sẽ cùng đoàn đội của hai người họ giao lưu.
Nhưng Diệp Phạm là phúc tinh của tiết mục tổ, mà Đường Cẩm lại muốn tới khiêu chiến vào kỳ sau, hai người bọn họ cũng không thể tùy tiện ở trong tiết mục mới gặp mặt.
Đới Cận Sơn gọi một cú điện thoại cho Diệp Phạm, đem chuyện tiết mục tổ nói cho anh ta biết, truyền đạt rõ ràng lại cho Diệp Phạm.
Việc « Kế hoạch Cự Tinh » muốn tổ chức cho các minh tinh khác tới khiêu chiến vừa đề xuất ra, bất kể công chúng, truyền thông hay là người trong giới giải trí đều đối với chú ý tới chuyện này. Đoàn đội của Đường Cẩm nhất định là nhìn thấy nhiệt độ cùng độ chủ đề của tiết mục rất cao, cho nên cũng muốn thông qua cái tiết mục này tái xuất trở lại.
Dù sao, ở giới giải trí, thanh danh có hại không phải cái đại sự gì, đánh mất độ hot cùng nhiệt tình của người xem mới là tệ nhất.
Đới Cận Sơn: "Tiết mục tổ sớm đem tin tức này nói cho cô, cũng là muốn để cô chuẩn bị sẵn sàng."
"Đường Cẩm muốn tham gia tiết mục?" Diệp Phạm đột nhiên cười.
Chương trình truyền hình thực tế tuyển diễn viên kịch liệt như vậy ở trong nước cực kì hiếm thấy, đoàn đội của Đường Cẩm đoán chừng ngay từ đầu cũng không coi trọng « Kế hoạch Cự Tinh », cho nên chạy ra nước ngoài quay phim.
Bây giờ thấy tiết mục nổi lên, bọn họ lại quyết định gia nhập tranh tài.
Đới Cận Sơn biết Diệp Phạm có lòng tin mười phần, anh ta hỏi: "Tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, đều là ẩn số."
Diệp Phạm nhàn nhạt ừ một tiếng: "Đường Cẩm còn không lo lắng việc cùng tôi đứng chung một sàn đấu, tại sao tôi phải lo lắng?"
Đới Cận Sơn hiểu rõ: "Hai người cùng chung đụng, khó tránh khỏi lại xuất hiện tin tức đầu đề. Truyền thông viết như thế nào, chúng tôi đều sẽ xem xét để đáp lại."
Chương trình truyền hình thực tế tuyển diễn viên « Kế hoạch Cự Tinh » này, đối với minh tinh mà nói, có khả năng sẽ bị thua bởi những minh tinh khác hoặc là người mới. Mà Đường Cẩm tâm cao khí ngạo (cao ngạo kiêu kỳ), cô ta sẽ không chịu việc bị bại ở dưới tay người khác.
Trước mắt tiết mục tổ đều đã chứng thực Đường Cẩm sẽ tham gia tiết mục, chắc hẳn cô ta đã hạ quyết tâm, đã chuẩn bị tâm lý.
Đới Cận Sơn: "Đúng rồi, còn có một chuyện khác."
Diệp Phạm: "Cái gì?"
"Trước đó cô muốn tôi tìm giáo viên dạy vũ đạo, tôi đã tìm được rồi." Đới Cận Sơn cho Diệp Phạm một dãy số.
Bởi vì vũ đạo là điểm yếu của Diệp Phạm, mà sau này trong trận đấu khó tránh khỏi sẽ gặp lại tình huống so tài vũ đạo, cho nên cô muốn nhờ Đới Cận Sơn hỗ trợ. Diệp Phạm nghĩ rất đơn giản, cũng rất kiên định.
Ở trong « Kế hoạch Cự Tinh », nếu có bất luận việc gì cản trở cô, thì cô sẽ học, học đến khi nào mình không còn nhược điểm mới thôi.
"Người này là học trò của Diêm Ức, cô ấy không muốn dạy ai cả, tôi đã tìm rất nhiều quan hệ mới thuyết phục được." Đới Cận Sơn nói, "Cô ấy đồng ý dạy cho cô vũ đạo, nhưng có một cái điều kiện tiên quyết."
Diệp Phạm ngẩn người: "Ồ?"
Đới Cận Sơn nghiêm túc đem điều kiện nói cho Diệp Phạm: "Nếu như trong một tháng, vũ đạo của cô không thể đạt tới tiêu chuẩn chuyên nghiệp, cô ấy sẽ không tiếp tục dạy cô nữa."
Diệp Phạm nhếch mày, cô cảm thấy người này tựa hồ có chút ý tứ. Người có tố chất chuyên nghiệp thiên tài, chắc chắn sẽ có tính tình cổ quái. Môi của cô hiện lên một nụ cười cực kì nhạt: "Tôi hiểu."
Trong tay Đới Cận Sơn còn có những nghệ sĩ khác, sau khi nói chuyện cùng Diệp Phạm xong, anh ta liền cúp máy.
Diệp Phạm ngồi trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư. Nếu Đường Cẩm đã tham gia khiêu chiến, như vậy hai người bọn họ lại lần nữa cùng một sàn đấu, nhất định sẽ gây nên nhiệt nghị.
So thực lực, so tướng mạo, so diễn kỹ... Tiết mục tổ có vô số loại phương thức tạo nhiệt độ. Cái này cũng khó trách, bọn họ nhất định muốn để cho Đường Cẩm tiến vào khiêu chiến.
Nhưng, Diệp Phạm sẽ không phân tâm.
Bất luận là dư luận gì cũng sẽ không thể tạo thành áp lực đối với Diệp Phạm, cô không thể bởi vì ý chí không kiên định mà cách xa mục tiêu của mình.
Ở trong tiết mục này, chính mình qua mỗi một kỳ cũng cần phải càng ưu tú hơn.
...
Hạ Hàn đến Hạ trạch, Hạ lão thái thái muốn anh về nhà, cùng ăn cơm với bà. Trên bàn cơm, Hạ lão thái thái đánh giá sắc mặt của Hạ Hàn, phát hiện Hạ Hàn gầy đi, đáy mắt của bà hiện lên đau lòng.
"Con gần nhất ở trong nhà nghỉ ngơi một hồi đi, chớ vội làm việc. Người trẻ tuổi a, hiện tại liều mạng như vậy, đợi đến già liền biết, thân thể mới là trọng yếu nhất."
Hạ Hàn biết Hạ lão thái thái đang quan tâm anh, thần sắc của anh nhu hòa rất nhiều: "Con biết rồi."
Con mắt của Hạ lão thái thái lòng vòng, bà hỏi một câu đã sớm muốn hỏi: "Cô gái kia, con đã theo đuổi được chưa?"
Lần trước Hạ Hàn nói cho bà, nó có yêu mến một cô gái, nhưng vẫn còn đang theo đuổi. Hạ Hàn thế mà lại chủ động thừa nhận tâm tư của mình, phải biết để nó mở miệng ra là một sự việc khó cỡ nào, thực sự làm cho bà cảm thấy ngoài ý muốn.
Hạ lão thái thái một mực nhìn Hạ Hàn, trên mặt mang theo chờ mong. Bà muốn biết sự tình phát triển thế nào rồi. Hạ Hàn nhớ tới Diệp Phạm, đáy mắt ẩn lấy ý cười: "Con vẫn đang cố gắng."
Hạ lão thái thái buông ra một câu: "Cô gái kia khẳng định là rất ưu tú đi."
Hạ Hàn vẫn chưa theo đuổi được người mình thích, Hạ lão thái thái mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng tâm tình của bà vẫn ổn định. Người mà Hạ Hàn thích, khẳng định cùng với nó phi thường xứng đôi. Càng khó đuổi theo, biểu thị cô bé này cân nhắc sự tình rất cẩn thận.
Hạ lão thái thái động viên Hạ Hàn: "Tiếp tục cố gắng đi, bà một mực ủng hộ con."
Gặp được người mình thích không hề dễ dàng, có thể cùng nhau đi thật dài lâu càng không dễ dàng, cứ để Hạ Hàn theo đuổi như thế tiếp đi, dù sao bà có dự cảm, hai người này nhất định có thể thành đôi.
Hạ Hàn cười: "Vâng."
Lúc này, điện thoại của Hạ Hàn bỗng nhiên vang lên. Hạ Hàn cúi đầu nhìn lại, trên màn hình hiển thị là bác sĩ Triệu. Hạ Hàn tiếp điện thoại, thanh âm của bác sĩ Triệu truyền tới: "Hạ Hàn, DNA kiểm nghiệm kết quả đã có. Bây giờ chú đang ở công ty của con."
Tròng mắt của Hạ Hàn hơi híp lại, đáy mắt tĩnh mịch phát ra tia sáng.
"Con lập tức tới ngay."
Hạ Hàn xin lỗi nhìn về phía Hạ lão thái thái: "Hoa Thụy có chút việc, con đi về trước."
Hạ Hàn rời đi, lên xe, anh bỗng dưng đạp cần ga, ô tô cực nhanh rời đi. Từ tối hôm qua để bác sĩ Triệu kiểm nghiệm DNA kết quả đến nay, kỳ thật chỉ mới qua một đoạn thời gian ngắn ngủi, nhưng lại giống như dài dằng dặc.
Hạ Hàn thực sự muốn biết kết quả, lại đối với kết quả này chờ mong, thấp thỏm. Lúc Hạ Hàn chuẩn bị tới gần Diệp Phạm, ở sâu trong nội tâm của anh, đã đem Đô Đô xem như là con của mình. Anh mang theo dạng tâm tình này tiến gần tới hai mẹ con họ, lại ngoài ý muốn biết được, Đô Đô vô cùng có khả năng chính là con trai ruột của anh.
Hạ Hàn mím chặt môi, mắt sắc giống như đêm đen, sâu cạn không rõ. Nếu như Đô Đô thật sự là con của anh, với anh mà nói, là niềm vui ngoài ý muốn. Khi anh để bác sĩ Triệu kiểm nghiệm DNA của mình và Đô Đô, anh thậm chí có chút khẩn trương.
Anh từ trước đến nay luôn tỉnh táo, sắc mặt không thể hiện ra ngoài, lần đầu sinh ra cảm giác sợ hãi lại vui mừng. Ngàn vạn suy nghĩ lướt qua, đan vào một chỗ, phức tạp cực kỳ.
Hạ Hàn cầm tay lái, khớp xương tay nổi lên, lại nắm chặt thêm mấy phần. Vô luận kết quả kiểm nghiệm cuối cùng là gì, anh đều đã chuẩn bị kỹ càng. Cằm của Hạ Hàn căng cứng, sườn mặt lăng lệ rõ ràng.
Ô tô lại tăng tốc, phóng cực nhanh trên đường. Đến công ty, Hạ Hàn đi vào trong thang máy, thang máy dần đi lên, một lát sau, cửa mở. Hạ Hàn giương mắt nhìn, mắt sắc chứa tia khẩn trương. Có một người đứng bên ngoài, khuôn mặt quen thuộc đến cực điểm, trên thân mang theo khí tức thanh lãnh lạnh nhạt.
Diệp Phạm.
Lúc này lại đứng tại trước mặt của anh.
Diệp Phạm cũng không nghĩ tới sẽ gặp Hạ Hàn, ánh mắt hai người giao cùng một chỗ. Lòng cô nao nao.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm, hai người một người đứng trong thang máy, một ngoài đứng ngoài thang máy. Cách một đoạn, an tĩnh nhìn nhau. Hạ Hàn nhìn thấy Diệp Phạm, đáy mắt hiện ra suy nghĩ phức tạp.
Đây là lần thứ nhất hai người đơn độc chạm mặt sau khi anh biết Đô Đô vô cùng có khả năng là con của anh. Những suy nghĩ kia rất nhanh liền bị thu lại, Hạ Hàn lại khôi phục thần sắc đạm mạc.
Hạ Hàn đi ra, đứng tại trước mặt Diệp Phạm, anh gọi tên của cô, lúc này nghe giống như lại nhiều thêm một chút những ý vị khác.
"Diệp Phạm." Hạ Hàn mở miệng. "Em chuẩn bị về nhà?"
Diệp Phạm: "Ân. Công việc của tôi đã xong."
Ngày hôm nay, Đới Cận Sơn tìm cô, bàn giao một ít chuyện, đến lúc này mới vừa vặn kết thúc. Diệp Phạm nhìn về phía Hạ Hàn, hỏi: "Anh thì sao?"
Hạ Hàn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Phạm, môi mỏng chậm rãi nói một câu.
"Anh tới công ty, là muốn biết kết quả một việc."
Diệp Phạm đứng ở nơi đó, lẳng lặng nghe. Lúc này, Hạ Hàn bỗng nhiên tiến đến gần mấy bước, khoảng cách với Diệp Phạm rút ngắn lại một chút. Anh cúi người, nhìn chăm chú con mắt của Diệp Phạm.
Hạ Hàn mở miệng, giọng điệu có ý vị không rõ, giống như đêm tối, nhìn không thấy đáy.
"Một chuyện đã khiến anh bối rối thật lâu, ngày hôm nay, anh rốt cục có thể biết đáp án."
Diệp Phạm không biết, việc trong miệng Hạ Hàn kỳ thực cùng cô có quan hệ, huống hồ cảm xúc của Hạ Hàn từ trước đến nay không biểu hiện ra, cô cũng không rõ ràng tâm tư của anh.
Diệp Phạm: "Xem ra chuyện này đối với anh mà nói rất quan trọng."
Ánh mắt Hạ Hàn thâm trầm, nói: "Xác thực rất quan trọng." Anh đột nhiên hỏi một câu: "Vậy còn em? Đối với em, chuyện gì là quan trọng nhất?"
Lông mày của Diệp Phạm hơi nhíu lại, trực giác của cô cảm thấy ngày hôm nay Hạ Hàn có chút kỳ quái, nhưng lại nói không nên lời là vì cái gì.
Diệp Phạm đạm mạc mở miệng: "Người thân của tôi." Cô nghĩ tới Đô Đô, đối với cô mà nói, không có chuyện gì so với Đô Đô quan trọng hơn.
Khóe môi Hạ Hàn nhếch lên: "Vậy sao. Xem ra, ý nghĩ của chúng ta đồng nhất."
Những điều này chỉ là ở bề ngoài, liền giống như sương mù, từng tầng từng tầng bao phủ, không có người biết phía dưới ẩn giấu điều gì.
Không biết vì cái gì, tâm của Diệp Phạm lại thình thịch nhảy mấy lần. Cái cảm giác bất an kia lại tới. Diệp Phạm thu liễm cảm xúc: "Vậy tôi sẽ không quấy rầy anh nữa."
Diệp Phạm quay người rời đi, trực tiếp hướng vào trong thang máy. Lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên thanh âm của Hạ Hàn, nặng nề rơi xuống.
"Diệp Phạm."
Diệp Phạm xoay người, đối diện với con mắt của Hạ Hàn.
Con ngươi đen nhánh của Hạ Hàn nhìn chăm chú lên người cô, ánh mắt thâm thuý như vậy, đoán không ra, cũng nhìn không rõ.
Diệp Phạm hít sâu một hơi, hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Hàn không nói gì, chỉ là như vậy trầm mặc mà nhìn cô. Qua vài giây, Hạ Hàn bỗng dưng cong cong môi, nói.
"Giúp anh cùng bé nói một tiếng, rất nhanh anh sẽ lại tới chơi với bé."
Trong miệng Hạ Hàn tự nhiên là chỉ Đô Đô.
Diệp Phạm nhớ tới Đô Đô đối với Hạ Hàn rất ỷ lại, cô khẽ thở dài một tiếng.
"Ân."
Sau khi Diệp Phạm rời đi, Hạ Hàn đi về phòng làm việc. Cước bộ của anh trầm ổn mà nhẹ nhàng chậm rãi, tâm tình nhưng lại dần dần căng thẳng lên.
Đi tới trước cửa, cửa hơi mở, lộ ra một khe hở. Hạ Hàn đẩy cửa, đi vào, đóng cửa lại. Bác sĩ Triệu ngồi ở bên trong, ông trông thấy Hạ Hàn, mắt biến sắc vi diệu.
Bác sĩ Triệu mở miệng: "Kiểm nghiệm báo cáo ở ngay tại trên bàn. Kết quả là cái gì, con tự mình xem đi." Hạ Hàn nhìn qua, trên bàn màu đen, đặt một văn kiện. Mắt sắc của Hạ Hàn hơi trầm xuống, anh nâng bước, lập tức hướng bàn đi tới.
Thời gian trôi qua chậm như vậy, mỗi một phút mỗi một giây đều đang chậm rãi lướt qua, nhưng đều tỏ rõ, đáp án kia cánh anh càng ngày càng gần.
Trên tường tiếng chuông phát ra tiếng tí tách cực nhẹ, ở trong không khí yên tĩnh, lại vang lên rõ ràng.
Bước chân của Hạ Hàn lại chậm lại, anh cách đáp án kia càng gần, tâm tình càng thêm khẩn trương.
Đi tới trước bàn, Hạ Hàn vươn tay cầm lên báo cáo, tay thon dài nắm thật chặt.
Đáp án kia, lúc này bị khóa ở nơi đó.
Chỉ cần xem báo cáo thôi, nghi hoặc dưới đáy lòng của của anh sẽ sáng tỏ. Hạ Hàn nhắm mắt lại, những suy nghĩ kia dần dần đi xa. Giờ khắc này, tâm tình của anh ngoài ý muốn bình tĩnh lại.
Vô luận kết quả như thế nào, anh đều đã chuẩn bị. Hạ Hàn mở mắt ra, đáy mắt thanh minh đến cực điểm. Anh cúi đầu xuống, ánh mắt chậm rãi lướt qua, rồi ngưng lại ở nơi nào đó.
Trên giấy trắng thuần, rõ ràng viết mấy dòng chữ.
"Hạ Hàn cùng Diệp Đạc, xác suất là thân nhân lên tới . %." Căn cứ vào kết quả phân tích DNA, xác định quan hệ giữa Hạ Hàn cùng Diệp Đạc là quan hệ cha con."
~~~