Mãi cho đến khi đối phương treo điện thoại, Cố Tư vẫn không có phản ứng gì, ngồi ngốc lăng ở trêи sô pha.
Lâm Duyệt Dung nói người kia, chính là em gái của nàng – Cố Sương.
Một năm trước tại trước ngày nàng cùng Trang Hàn kết hôn, Cố Sương mất tích. Ban đầu là hôn lễ của Trang Hàn cùng Cố Sương, trời xui đất khiến lại thành toàn cho chính mình.
Lúc ở trường học Trang Hàn và Cố Sương đã yêu nhau, bọn họ làm người yêu được bốn năm, mà Cố Tư cũng yêu thầm Trang Hàn suốt bốn năm.
Bốn năm trước Cố Tư cùng Cố Sương hai chị em thi đậu cùng một trường đại học, Cố Tư ở trong một lần hoạt động gặp được Trang Hàn, rồi nàng bắt đầu yêu thầm.
Nàng từ nhỏ không quá chủ động, gia thế Trang Hàn rất tốt, học tập tốt, tướng mạo cũng rất soái, chung quanh có rất nhiều nữ sinh quay quanh hắn. Cố Tư tự nhận là chính mình cũng không phải là đặc biệt ưu tú, nàng một bên yên lặng chú ý Trang Hàn, một bên nỗ lực học tập muốn trở thành một người càng thêm ưu tú, để có đủ tư cách đứng ở bên người Trang Hàn.
Nhưng mà lại ở ngay lúc này, Trang Hàn cùng em gái nàng Cố Sương bắt đầu yêu nhau.
Nói không được đó là một loại cảm giác như thế nào, Cố Tư nhớ rõ ngày đó mặt trời lên cao. Nàng đang đi đến thư viện, Cố Sương đột nhiên gọi điện thoại cho nàng, nói là muốn nói cho nàng một tin vui này, Cố Sương cùng Trang Hàn đã hẹn hò rồi. Lúc sau lại gửi hình khuôn mặt hai người đứng chung một chỗ mỉm cười chụp ảnh, trêи ảnh chụp Trang Hàn mặt mày mỉm cười, ôn nhu phảng phất tựa như gió nhẹ ngày xuân.
Một khắc đó đứng ở dưới mặt trời rực rỡ, Cố Tư nháy mắt cảm thấy khắp cả người phát lạnh, quyển sách trêи tay lập tức rơi xuống đất, Cố Tư lúc ấy chỉ có một ý nghĩ, chính mình nỗ lực như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Từ nhỏ đến lớn mình vì muốn ba ba chú ý đến mình nhiều hơn, một khắc cũng không dám lơi lỏng nỗ lực học tập, nhưng người mà ba ba thích vẫn là em gái. Ba ba như thế này, Trang Hàn cũng là như thế này, trêи người Cố Sương tựa hồ có một loại ma lực, luôn có thể khiến cho người khác yêu thích.
Sau đó mỗi lần Cố Sương cùng Trang Hàn đi ra ngoài chơi đều sẽ gọi Cố Tư đi cùng, nói là tính cách chị gái mình quá ủ rũ, nàng muốn mang theo chị gái cùng nhau đi chơi.
Khi đó Trang Hàn luôn sẽ ôn nhu nhìn Cố Sương, phảng phất như Cố Sương là nữ nhân mỹ lệ cùng thiện lương nhất trêи đời này.
Mặt Cố Tư cũng sẽ mang mỉm cười, nhưng lúc lơ đãng nhìn thấy khuôn mặt Trang Hàn, trái tim chân thành bắt đầu chảy máu tươi đầm đìa.
Sau đó nàng lại bắt đầu nỗ lực học tập, chỉ là bởi vì có lý do để cự tuyệt Cố Sương mời đi chơi, nàng không còn có biện pháp thấy hai người bọn họ ở trước mặt mình ân ái triền miên.
Rời đi đi!
Cố Tư nghĩ thầm, rời đi đi. Chờ sau khi tốt nghiệp chính mình liền rời đi khỏi nơi này, cách nơi này thật xa.
Cứ như vậy cho đến khi tốt nghiệp, Trang Hàn cùng Cố Sương bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi. Lúc này Cố Tư đã sớm thành thói quen chết lặng, đã có thể không lộ thanh sắc hướng bọn họ nói ra lời chúc phúc, nàng nghĩ chờ hôn lễ kết thúc, chính mình cũng nên hết hy vọng.
Trước ngày kết hôn đó, Cố Sương biến mất.
Ai cũng không biết nàng đến tột cùng là biến mất như thế nào, ba ba Cố Tư – Cố Đức Bách không dám đắc tội Trang gia, cũng không nghĩ mất đi thông gia như Trang gia. Hắn kêu Cố Tư lên, để Cố Tư thay thế Cố Sương gả cho Trang Hàn.
Cố Tư đồng ý, nàng cảm thấy chính mình điên rồi. Một khắc lúc nàng mặc áo cưới mỹ lệ kia, trong nháy mắt sợ hãi cùng ủy khuất mãnh liệt bao phủ nàng.
Tân nương bị đánh tráo, Trang Hàn sao có thể không phát hiện?
Chỉ là vì Trang gia có uy tín cùng danh dự, tuyệt đối không thể tại trước mặt nhiều khách khứa mà mất mặt như vậy. Cố Đức Bách nói với Trang Hàn, đây chỉ là kế sách tạm thời, trước tiên thuận lợi hoàn thành hôn lễ, sau đó lại đi tìm Cố Sương.
Trang Hàn đồng ý, hắn cho Cố Tư một hôn lễ vô cùng long trọng mà lại như mộng ảo.
Sau khi hôn lễ chấm dứt hết thảy đều không giống nhau, Trang gia phát động mọi người đi tìm Cố Sương, cuối cùng lại chỉ ở trong phòng Cố Tư tìm được cái lắc tay của Cố Sương đeo đã nhiều năm chưa bao giờ rời khỏi người.
Trang Hàn hỏi nàng lắc tay đến từ nơi nào, Cố Tư nói không nên lời. Vì thế Trang Hàn liền nhận định là Cố Tư hại thậm chí giết Cố Sương, hắn báo cảnh sát, cuối cùng bởi vì không có chứng cứ nên Cố Tư vô tội mà được phóng thích.
Cố Đức Bách bởi vì tìm không thấy Cố Sương, vì thế nghĩ mọi cách đem Cố Tư đưa vào Trang gia. Trang Hàn cuối cùng vẫn là cùng Cố Tư kết hôn, buổi tối hôm đó Cố Tư khẩn trương ngồi ở mép giường chờ Trang Hàn.
Trang Hàn người đầy mùi rượu vào nhà, mang theo phẫn hận xé rách quần áo Cố Tư. Hắn nói nếu nàng muốn gả cho hắn như vậy liền thành toàn cho nàng, cuộc hôn nhân này sẽ trở thành ác mộng cả đời của nàng.
Cố Tư cắn môi, chảy nước mắt gắt gao ôm Trang Hàn.
Ở thời khắc cuối cùng, người mà Trang Hàn ý loạn tình mê nói ra tên, là Cố Sương.
Cố Tư ngốc ngốc ngồi tại chỗ, nàng muốn đi nói cho Trang Hàn biết, Cố Sương đã trở lại. Là do cô tự mình rời đi, cùng với mình không có quan hệ gì. Nàng muốn cả đời này không cho Trang Hàn biết tin tức này, A Hàn thật vất vả mới bắt đầu đối tốt với chính mình, Cố Sương như thế nào lại có thể trở về bây giờ? Nàng sao lại có thể ở lúc này mà trở về?
“Leng keng ——! Leng keng ——!”
Tiếng chuông cửa đem Cố Tư từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, nàng đứng lên mở cửa, một người phụ nữ tuổi đứng ở trước cửa nói: “Là thiếu phu nhân đi? Tôi là bảo mẫu do chính công ty kêu tới, tên tôi là...”
Trang Hàn đang xem văn kiện, thư ký mặc một thân váy đỏ diễm lệ đi đến bên người Trang Hàn, cô nhẹ giọng nói: “Trang tổng, cà phê anh muốn.”
Trang Hàn gật gật đầu, cầm lấy cái ly uống một ngụm.
Thư ký nói: “Như thế nào đột nhiên lại yêu cầu bảo mẫu?”
“Không thì sao?” Trang Hàn nói: “Chẳng lẽ muốn tôi tự mình làm việc nhà?”
“Em không phải là có ý này.” Thư ký cười quyến rũ nói: “Việc nhà lúc trước không phải đều là do nữ nhân kia làm sao?”
Trang Hàn buông cái ly, nhìn thư ký nghiêm túc nói: “Cái gì kêu là nữ nhân kia? Nàng là Trang thiếu phu nhân.”
Thư ký bị nghẹn chết khϊế͙p͙, trong lòng nói thời điểm cùng chính mình ở bên nhau đã kêu nàng là nữ nhân tiện nhân, hiện tại lại đổi giọng gọi Trang thiếu phu nhân?
Bởi vì đã chuẩn bị tốt đem thư ký rắn rết cuốn gói đi khỏi đây, Trang Hàn cũng không có chút băn khoăn nào, hắn nói: “Trong nhà quá lớn, nàng một người lo liệu không hết việc, cho nên yêu cầu một vị bảo mẫu.”
“Anh đây là đang đau lòng cho nàng?” Trong giọng nói của thư ký mang theo sự ghen tỵ mãnh liệt đến cô cũng không có phát hiện, “Anh không phải chán ghét nàng sao? Vì cái gì lại muốn giúp nàng?”
Trang Hàn không nghĩ sẽ trả lời cô, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, nói: “Tôi làm việc một chút, mời cô đi ra ngoài.”
Thư ký không thể tin tưởng nổi nhìn Trang Hàn, còn đang muốn duỗi tay bắt lấy tay Trang Hàn, Trang Hàn nhíu mày một cái, ánh mắt lạnh băng nhìn cô nói: “Nghe không hiểu sao? Mời cô đi ra ngoài.”
Thư ký thở hồng hộc đi ra ngoài, ở trước cửa WC trong công ty va chạm vào nữ nhân viên kia một cái. Người kia mất thăng bằng một chút, may mắn đằng sau có tường, bằng không đã ngã trêи mặt đất. Thư ký vốn dĩ tâm tình không tốt, đúng là ở thời điểm này một chút liền bạo, cô trừng mắt nhìn nhân viên kia mắng: “Không có mắt sao? Là người mù cũng đừng tới đây hại người!”
Bởi vì có quan hệ thân cận với Trang tổng, thư ký ở trong công ty luôn luôn tác oai tác quái, nhân viên phía dưới đối với cô đều là dám giận không dám nói. Thư ký hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu đi vào WC.
Một nhân viên khác vội vàng đi đỡ nhân viên bị đụng vào kia, “Cô không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Nhân viên kia không phục nói: “Rõ ràng chính là cô ta đâm vào tôi, dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?”
“Cô bớt tranh cãi đi, nhỡ cô ta báo cáo với Trang tổng thì làm sao bây giờ?”
“Tôi sợ cô ta sao?” Nhân viên kia cười lạnh nói: “Tôi nói cho cô biết, Trang tổng thấy cô ta còn phải bỏ của chạy người, để xem cô ta còn có thể kiêu ngạo được mấy ngày?”
“Chạy lấy người? Không thể nào?”
“Như thế nào sẽ không? Tôi chính là người trong ban nhân sự, sáng nay Trang tổng tự mình tới ban chúng ta nói muốn đổi thư ký mới...”
Đôi tay của thư ký ở phía sau cánh cửa gắt gao nắm chặt, sắc mặt cô âm trầm đến đáng sợ. Khủng hoảng thật lớn bao vây lấy cô, cô không tin Trang tổng sẽ đối xử với cô như vậy, nhất định là có nguyên nhân.