Võ Tự Minh không ngủ được, trằn chọc mãi nên hắn ra ngoài hút điếu thuốc.
Đèn không mở, khói thuốc theo hơi thở của hắn lượn lờ trong không gian, mờ mờ ảo ảo.
Trong lúc suy nghĩ vu vơ, hắn nghe thấy tiếng động nên quay đầu xem, là em họ của hắn.
“Anh Minh.”
Võ Di Khánh học bài đến nửa đêm thấy khát nước, ly nước trong phòng cậu đã hết nên cậu muốn xuống phòng bếp rót một ly khác.
Nhìn thấy anh họ một mình hút thuốc lá trong phòng khách, cậu do dự không biết có nên đi qua đó hay không, cậu có vài chuyện muốn nói cùng hắn, kết quả đã bị hắn phát hiện trước.
Hít sâu một hơi lấy can đảm cậu đi đến ngồi đối diện với hắn.
“Có chuyện gì hửm?” Thấy cậu đến, Võ Tự Minh nghi hoặc hỏi.
Có lẽ do căng thẳng, tay Võ Di Khánh nắm lấy vạt áo ngủ, hai chân đặt song song nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh như bé ngoan.
Thấy cậu như thế Võ Tự Minh hơi buồn cười, hắn dụi tắt điếu thuốc vẫn còn một nửa trong tay, lại nói: “Có vấn đề gì có thể nói với anh, anh có thể giúp sẽ giúp cho em, không cần ngại.”
Được hắn tiếp dũng khí, cậu buông lỏng hai tay, nhỏ giọng nói: “Trước đây ở nhà ông bà, anh nói không tìm bạn gái, anh… thích con trai sao?”
Nghe cậu hỏi, trong mắt Võ Tự Minh lộ ra kinh ngạc.
Lúc trước về thăm nhà ông bà Võ, vì bị thúc dục chuyện kết hôn mà hắn hỏi tại sao không phải tìm bạn trai thay vì bạn gái.
Nhưng chuyện này cũng đã qua một thời gian rồi, bây giờ cậu đột nhiên hỏi hắn là vì tò mò sao?
Mặc dù hôn nhân đồng tính đã được công nhận, nhưng chỉ mới một vài năm trở lại đây, có nhiều người vẫn chưa hiểu rõ.
Người lớn lại không chủ động trong việc giáo dục giới tính cho con cái, dẫn đến nhiều người có nhận thức sai lầm, đây là một vấn đề đáng được quan tâm.
Trường học cũng đã cố gắng mở những lớp học ngoại khóa, nhưng hiệu quả không cao.
Võ Di Khánh đã tuổi rồi, cũng nên có nhận thức về chuyện này.
“Anh cũng không chắc, anh chưa từng yêu ai bao giờ nên không thể khẳng định là anh thích con gái hay con trai.
Thế nào? Em có người mình thích rồi?”
Trong số anh em họ chỉ có Võ Tự Đức là khoảng cách tuổi tác không quá lớn với cậu, nhưng cậu không biết Võ Tự Đức thích nam nhân, trùng hợp hắn trước mặt mọi người nói về chuyện này, có thể vì thế cậu mới tìm hắn tâm sự.
Cậu đã tìm hắn thì hắn cũng có trách nhiệm làm rõ thắc mắc giúp cậu.
“Không phải em, là ở trường có một bạn học nói thích em.” Võ Di Khánh nhỏ giọng nói.
“Là nam sinh?” Hắn muốn câu khẳng định.
“Ừm.”
Người tỏ tình với Võ Di Khánh là một người bạn thân thiết với cậu.
Cậu quen nam sinh từ năm lớp , khi đó nam sinh mới chuyển trường được xếp vào lớp của cậu.
Sau một khoảng thời gian học chung, quan hệ hai người dần tốt lên, trở thành bạn bè thân thiết.
Lên lớp , nam sinh cùng cậu thi tuyển vào cùng một trường trung học phổ thông, vào cùng một lớp.
Hai người trở thành bạn cùng bàn, nam sinh vẫn luôn chiếu cố cho cậu, giúp cậu lấy cơm trưa, khi cậu không khỏe thì liền chạy mua thuốc cho cậu…
Quan hệ hai người vô cùng thân thiết khắn khích.
Cho đến cách đây một tuần trước, nam sinh đột nhiên nói thích cậu, là loại thích muốn ở bên cạnh nhau.
Quá đột ngột, lúc đó cậu ngây người không biết nên trả lời thế nào.
Nam sinh thấy cậu không phản ứng, cười cười rồi quay đầu đi.
Dưới ánh chiều tà, thân hình nam sinh lẽ loi, đơn bạc khó tả.
Mấy ngày sau đó, thái độ của nam sinh có chút thay đổi, không khí giữa hai người ngượng ngùng khó tả.
Cậu thì không dám nhắc lại chuyện hôm đó với nam sinh.
Nghe cậu kể và thái độ của cậu, Võ Tự Minh đã có phán đoán sơ bộ.
Từ việc cậu không chán ghét khi được nam sinh tỏ tình, cho thấy cậu đối với đồng tình luyến ái có thể chấp nhận, vấn đề là cậu có thích nam sinh đó hay không.
Có thể do nam sinh tỏ tình quá đột ngột, trước giờ Võ Di Khánh lại không nghĩ đến phương diện kia, cho nên khi nghe lời tỏ tình mới không biết phải làm sao.
Quan hệ quá thân thiết của hai người cũng làm cho cậu không phân biệt được cậu đối với nam sinh chỉ là tình bạn hay đã len lõi phát triển thành tình yêu.
Võ Tự Minh cảm thấy nên giúp cậu hiểu rõ cậu đối với nam sinh là thế nào.
“Cậu bạn kia không quan tâm em như trước đây, em có thấy buồn không? Cậu ta thân thiết với một người khác em có thấy khó chịu không? Khi ở bên cạnh cậu ta, dù không làm gì em cũng cảm thấy vui vẻ chứ? Khi không gặp mặt em có thấy nhớ cậu ta không?”
Đối diện với những câu hỏi dồn dập của Võ Tự Minh, Võ Di Khánh bị làm cho váng đầu hoa mắt.
“Em…”
Võ Tự Minh cắt ngang lời cậu: “Em không cần trả lời anh, em hãy trả lời với chính mình.
Khi yêu thích một người, trái tim sẽ tự động hướng về người đó, nếu trong tâm em không ai có thể thay thế được cậu ta, thì em đã có câu trả lời cho chính mình rồi.”
Tình yêu thật sự, chính là đặt người mình yêu ở đầu quả tim, dù lúc nào cũng sẽ bất giác nhớ đến.
Vị trí này là độc nhất, chỉ có thể dành cho một người.
Nếu ai đó phân vân giữa hai người thì đây không phải là tình yêu mà là tham lam.
Thấy cậu trầm tư suy nghĩ, Võ Tự Minh một bên cũng không lên tiếng.
“Hình như em đã hiểu rồi.”
Võ Di Khánh cẩn thận suy xét vấn đề mà anh họ nói, cảm thấy lời hắn nói đều đúng.
Trước đây chỉ cần ở bên cạnh nam sinh, tâm trạng cậu đều tốt không rõ lý do, dù cậu có chuyện gì không vui, nam sinh đều sẽ chọc cậu vui vẻ trở lại.
Nam sinh học rất giỏi, luôn có nữ sinh đến hỏi bài nam sinh trong giờ ra chơi, lúc đó cậu thấy rất khó chịu không muốn, trước đây nam sinh luôn ở cạnh cậu mà bây giờ nam sinh đã bị những người kia vây quanh.
Trước sự thay đổi của nam sinh cậu thấy rất buồn rầu, hai người ngồi cùng bàn nhưng cậu lại không biết mở miệng làm sao.
Mỗi ngày cậu đều nhớ lại khoảng thời gian hai người ở cạnh nhau, nhớ dáng vẻ của nam sinh, tự hỏi nam sinh đang làm gì.
Đây là cuộc đời của cậu, cậu nên có lựa chọn của riêng mình.
Võ Tự Minh lý giải cho cậu, giúp cậu thông suốt.
“Vậy thì đi ngủ sớm đi, mai còn đi học.”
“Vâng, anh cũng ngủ sớm.”
Nhìn Võ Di Khánh vui vẻ trở về phòng, Võ Tự Minh cảm thấy có hơi tội lỗi.
Hình như hắn góp phần không nhỏ đẩy em họ vào con đường gay go.
Sáng hôm sau, Võ Tự Minh lái xe đến Học viện Điện ảnh để tham gia buổi thuyết giảng của vị nghệ sĩ nổi tiếng kia.
Hắn không trực tiếp lái xe vào học viện mà đỗ xe một nơi cách một khoảng rồi xuống xe đi bộ vào học viện.
Trên đường hắn nghe loáng thoáng có người nói.
“Nghe nói bị hủy rồi, xảy ra lời đồn đại như vậy cũng nên để lắng xuống một thời gian.”
“Tôi cảm thấy là có kẻ ác ý muốn bôi nhọ cô ấy, trong giới giải trí này luôn có kẻ bẩn thỉu như vậy, bản thân dở tệ thì muốn hất nước bẩn lên người người khác.”
“Haizz… thật đáng tiết mà.
Tôi đã rất mong chờ nữ thần đến học viện trao đổi vậy mà lại thành ra thế này.”
Võ Tự Minh nghe một lúc cũng hiểu nhóm người phía trước nói chuyện gì.
Bên cạnh Học viện Điện ảnh là Học viện Âm nhạc, vốn dĩ hôm nay Đan Thy cũng sẽ đến Học viện Âm nhạc để thuyết giảng nhưng vì tin tức hôm qua mà bị hủy.
Dù sớm bị gỡ xuống nhưng chắc chắn không ít người đã xem, tin tức người nổi tiếng luôn rất thu hút sự chú ý.
Scandal không xử lý tốt sẽ trở thành vết nhơ bị đào bới.
“Hở? Đằng trước có chuyện gì mà nhiều người như vậy?”
“Hình như là ca sĩ Đan Thy? Nữ thần vẫn đến lớp chúng ta!”
Vừa nói, bọn họ vừa chạy lên phía trước chỗ đám người đông đúc.
Võ Tự Minh lơ đãng nhìn xung quanh, lại cảm thấy hành động của mình dư thừa, anh không thể đưa cô đến nơi có nhiều tay săn ảnh thế này.
Đan Thy cũng đã nhìn thấy hắn, nhưng Võ Tự Minh không chút để ý, trực tiếp rẽ vào Học viện Điện ảnh.
Nhìn thấy Võ Tự Minh làm cô hơi bất ngờ, nhưng lại bị hắn làm lơ, tuy trong lòng khó chịu nhưng cô không biểu hiện ra mặt.
Võ Tự Minh bây giờ không giống Võ Tự Minh mà cô quen biết, dù không biết có chuyện gì nhưng cô tin rằng tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cô..