Chưa từng có ai đối xử tốt với cô như thế, cũng chưa từng có ai sẽ vì cô mà lo là một phần công việc, không phải quần áo, một món đồ ăn.
Cô có một công việc liền có thể thoát khỏi sự khống chế của Từ gia tự bản thân mình đứng lên.
Công việc đối với cô không phải chỉ là một công việc mà là toàn bộ hy vọng là cơ hội để cô thay đổi vận mệnh cuộc đời mình.
Những cái này đều là Tô đại ca cho cô, cô cũng không biết mình làm thế nào để báo đáp được hết cho ở một bên khóc một bên nghẹn ngào: “Em về sau tiền lương đều giao cho Tô đại ca, phiếu lương thực, phiếu dầu đều sẽ đưa hết cho anh, em không cần, cái gì cũng đều không cần.”Tô Cẩn Ngôn một bên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, một bên nhẹ nhàng nói: “Ngốc.”“Em mới không có ngốc, em không ngốc, Tô đại ca là người tốt em nhất định phải cố gắng báo đáp anh.”Tim Tô Cẩn Ngôn nhịn không được mà trở nên mềm mại hơn một chút, trước những lời nói của cô, rõ ràng đều là những lời giản dị không hoa mỹ lại ở trong tai của Tô Cẩn Ngôn trở nên êm tai lạ thường.“Anh còn là phải nói xin lỗi em trước, không có cách nào tìm cho em một phần công việc tốt hơn.
Công việc ươm tơ rất vất vả trước hết em cố gắng làm, về sau anh sẽ cố gắng tìm cách đổi cho em một phần công việc tốt hơn.”Bất tri bất giác Từ Tiểu Hoa đã nằm sấp ở trong ngực của Tô Cẩn Ngôn, cô đứng thẳng dậy, một phen lau đi nước mắt ở trên mặt liên tục phản bác; “Không khổ cực, em không sợ mệt, Tô đại ca anh không cần lo cho em.
Không cần nói xin lỗi với em, Tô đại ca hoàn toàn không có lỗi với em.”Cô nhìn thẳng vào Tô Cẩn Ngôn, hiển nhiên là thật sự không sợ mệt sợ Cẩn Ngôn nhịn không được mà xoa xoa đầu của Tiểu Hoa, chỉ nhìn nàng mà không nói chuyện.
Nhưng trong ánh mắt lại bộc lộ hết thảy làm cho người ta biết anh cảm thấy những gì mình làm là đáng nhà đều muốn ổn định công việc một cách nhanh nhất, bất quá chỉ mất hai ngày hai nhà đều đem công việc an bài xong nhà đều rất vui mừng, bất quá bời vì còn phải làm bàn giao công việc, ước chừng còn phải mất nửa tháng nữa mới có thể từng người đến tiếp nhận công vì đều muốn làm mọi chuyện trong im lặng nên hai nhà đều đem chuyện gì che còn bởi vì có một phần công việc tốt mà vui vẻ, nhưng không ai nghĩ đến lời đồn nhảm ở trong thôn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng."Đồng chí Từ Kiều Kiều, Kiều Kiều..."Mới sáng sớm, Từ Kiều Kiều đem bản thân mình che kín tính toán đi cắt cỏ heo.
Thời điểm đi được nửa đường liền bị người khác gọi ta quay đầu lại nhìn, liền phát hiện người gọi mình là Triệu Chí ta che giấu sự không kiên nhẫn lại trong lòng, trên mặt hiện ra nụ cười ôn nhu lại thẹn thùng: "Thì ra là đồng chí Triệu, đồng chí tìm tôi có chuyện gì sao?"Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Từ Kiều Kiều, cả người Triệu Chí Cường đều trở nên phấn khích.
Trong lòng đồng chí Từ Kiều Kiều hẳn là có mình đi, nếu không tại sao đối với mình lại có vẻ mặt ôn nhu như thế? Nhất thời sinh ra một cổ tự tin, hắn ta ưỡn ưỡn ngực, hiện lên túi tiền ở trên áo sơ mi một bút máy."Đồng chí Từ Kiều Kiều, cô hãy mau đi theo tôi, tôi dẫn cô đi xem trò hay."Từ Kiều Kiều đúng lúc lộ ra vẻ tò mò, vừa lúc ở trong lòng lại có rất nhiều sự suy đoán."Rốt cuộc là có chuyện gì...""Đi thôi, nhanh đi cùng tôi, hôm nay tôi giúp đồng chí Từ Kiều Kiều xả cơn giận."Nhìn thấy nụ cười mọi chuyện sắp thành của Triệu Chí Cường, khóe môi của Từ Kiều Kiều cũng lộ ra một vòng mỉm cười, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Triệu Chí Chí Cường là thanh niên trí thức đến từ huyện kế bên, tuy nói là hắn ta là người ở trong thành nhưng trên thực tế, nhà hắn ta so với mọi nhà ở nông thôn cũng không tốt hơn được bao nói ở cái niên đại này là càng nghèo càng vinh.
Nhưng mà theo đuổi một cuộc sống tốt luôn là bản năng của mỗi hắn ta có bốn anh chị em, hắn ta đứng thứ ba, phía trên có một chị cả cùng anh hai phía dưới còn có một đứa em hắn ta là công nhân bình thường ở xưởng dệt mà ba hắn ta vốn làm thợ mỏ, theo lý thì nhà hắn ta phải sống rất tốt.
Đáng tiếc, ba năm trước ba hắn ta xảy ra tai nạn, thân thể bị rằng bên nhà máy bồi thường không ít tiền nhưng chút tiền này phần lớn đều là dùng để chữa bệnh cho ba hắn nhà bọn họ sáu miệng ăn chỉ đành dựa vào lương của mẹ hắn ta mà sống qua ngày, mỗi ngày trôi qua bấp bênh, cơm đều ăn không đủ no.
Đang tuổi ăn tuổi lớn, cơm cũng không được ăn no, cho nên thân hình của hắn ta đều gầy đến tong khi hắn ta tốt nghiệp sơ trung đều không kiếm được công việc, mỗi ngày đều chỉ có thể dựa vào lương thực trong nhà.
Ban đầu là hắn ta nói như rồng leo, làm như mèo mửa.
Ngại công việc này không tốt, công việc kia quá mệt mỏi.
Sau này ở không lâu ngày, hắn ta dứt khoát liền không tìm công việc đó, anh chị hắn ta vừa mới tìm được công việc có thu nhập, làm sao có nguyện ý nuôi một đứa em trai có đầy đủ tay chân lại không chịu đi làm việc? Bọn họ nhìn không được mỗi ngày đều cùng hắn ta cãi nhau đến ầm ĩ..