Tiểu Kim cười đầy xấu xa nói: " Việc này có hai ý nghĩa, một là khiêu khích Bạch Liên Hoa, hai là thật sự muốn tạ lễ."
Taylor bổ sung: " Bởi vì ngài ấy cái gì cũng có, cho nên bọn em mới muốn tặng cho ngài ấy sự tri kỉ ấm áp, bọn em tặng ngài ấy quần lót là có lý do đàng hoàng, bởi vì cả hai lần phỏng vấn Thái Tử đều từng nhắc tới, mọi thứ đều tốt, chỉ có quần lót là không thoải mái."
"Hắn dám nói lời này trước mặt mọi người?" Cậu mới không thèm tin.
Tiêu Kim nói: "Không tin thì em có thể tra lại nha, hậu viên hội của bọn anh sao có thế bỏ lỡ những chi tiết này? Ngài còn đặc biệt nhắc qua hai lần, một lần là ở chiến dịch cảng Nepal, lần khác là ở chiến dịch Hoặc Lực."
Có bằng có chứng, Bạch Thục bối rối: " Vậy, em nên đưa cái gì?"
"Cũng giống vậy, nhỡ đâu ngài ấy không thích em đưa tiễn thì sao?"
"..." Bạch Thực thật sự càng ngày càng thấy xấu hổ, vốn dĩ lúc đầu chỉ định đưa tiễn xong đi về, giờ lại tặng người ta quần lót, nhỡ đâu hắn nghĩ nhiều thì sao?
"Quyết định như vậy đi." Taylor kiêu ngạo nói: "Buồi trưa anh đi mua, buổi chiều chúng ta liền mang đi tặng."
"Anh phải tự đi mua?"
"Đương nhiên, anh còn phải tự mình chọn, không thì sao có thể biểu hiện thành ý? Tri kỷ tri kỷ, cũng giống như lấy lòng người ta thôi!"
"..." Bạch Thục rối rắm nửa phút, tiếp theo an ủi bản thân, dù sao cũng theo mọi người, đường đường là Thái tử, sao có thể mặc đồ lót do người khác tặng? Nói không chừng đến lúc ấy hắn trước mặt thì khách khí nhận quà, sau lưng liền trực tiếp ném đi...!
Sau khi hết giờ nghỉ trưa liền có tiếng gõ cửa vang lên, vừa bước vào liền nhìn thấy Bạch Thu cầm một hộp carton đóng gói giống y hệt chiếc hộp của Tiêu Kim, sau đó đưa cho cậu.
Không sai, cậu để người hầu đi mua thay, cái gì mà tự mình đi chọn quần lót cho Thái Tử, căn bản là không có khả năng, đó chính là đãi ngộ của chồng tương lai, huống chi đường đường là một đại nam nhân ở trong tiệm nội y mua một cái quần lót rõ ràng không phải kích cỡ của mình, chỉ cần là người thì chắc chắn sẽ hiểu sai có được không.
Cho nên sau khi tùy tiện nói màu sắc và kích thước, hắn liền để Bạch Thu đi mua hộ.
Kết quả Bạch Thu không chút tò mò nào liền đi mua, hiện tại mới bày vẻ mặt vô tội hỏi cậu: "Thiếu gia ngài nhìn qua một chút, đây là kích cỡ ngài muốn sao?"
Bạch Thục cầm lấy, cảm thấy tay mình giống như bị phỏng, trực tiếp gật đầu để hắn cầm đi.
Nhưng người này thế mà lại nói: "Loại kích cỡ ngài muốn cửa hàng không có, sau đó bọn họ liền đem size lớn nhất chỉnh chỗ eo nhỏ lại, sau đó tôi lại nhìn một chút, khá giống với kích cơ mà ngài nói."
Bạch Thục có chút khó chịu nói: "Tôi chỉ tùy tiện nói, cậu còn nghiên cứu kĩ như vậy làm gì? Còn đổi...!tùy tiện chọn một cái là được chứ sao."
Bạch Thu gật gật đầu, quyết định nhỡ rõ trong lòng sau đó mới rời đi.
Kết quả, Bạch Thục lại gọi hắn lại nói: "Cái này là đồ tôi mang đi tặng, Tiêu Kim bọn họ đều tặng, cũng không phải là người đặc biệt, đều giống nhau..."
"A!" Bạch Thu không nghĩ ra, hắn không hiểu vì sao thiếu gia lại nói điều này cho hắn.
Bạch Thục nói xong cũng muốn tự tát mình hai cái, đây không phải là lạy ông tôi ở bụi nào sao?!
Đang ảo não, bỗng phát hiện chân Bạch Thu đột nhiên khuỵu xuống, mà người này giống như sợ cậu phát hiện, lập tức nhanh chân đi ra cửa.
"Chờ một chút." Bạch Thục nhớ tới hôm đó lúc hắn chặn trước mặt mình, bị Eugene đánh đến cuộn tròn người lại, sau đó cũng chưa từng rên rỉ một câu, cho nên không nhịn được liền hỏi: "Trên người cậu còn đau không?"
Bạch Thu chưa từng nghĩ tới Bạch Thục sẽ chủ động quan tâm mình, kinh ngạc sau đó nói: "Không đau, bác sĩ đã xử lí qua cho tôi, hai ngày sau sẽ khỏi."
Bạch Thục nói: "Vậy cậu tới đây để ta xem một chút."
Mặt Bạch Thu đầy vẻ khó xử, hắn vốn dĩ rất nghe lời, nhưng lúc này lại đứng bất động ở cửa.
Bạch Thục thấy hắn không động đậy, liền tiến đến xốc quần áo hắn lên, kết quả nhìn thấy trên người hắn không chỉ có những vết máu bầm xanh tím, còn có một số vết thương cũ do bị gậy đánh để lại.
Lúc đấy những vết thương ấy đều là da tróc thịt bong, cho nên hiện tại vẫn còn những vệt màu đen chưa liền sẹo, kể cả trên đùi cũng thế.
"Cậu, cậu sao lại thành cái dạng này?"
Bạch Thục không phải là người trách trời thương dân, nhưng thời điểm ở trang viên Fettery, là Bạch Thu đứng trước bảo vệ cậu, rõ ràng so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng lại không do dự làm việc nghĩa, hơn nữa lúc ấy trên người hắn còn đang bị thương.
Ngay lúc này, Bạch Thục cảm thấy mình thật đáng khinh, bởi vì muốn chứng minh lòng trung thành của mình, cho nên dù có bị người bên cạnh phản đối, hắn cũng một mực muốn đi theo cậu.
Chỉ là không nghĩ đến, cách chứng minh này lại làm cho hắn suýt mất nửa cái mạng.
Nhìn thấy hắn mím chặt môi không nói lời nào, cậu liền nói: "Cậu nếu như không nói rõ, sau này cũng đừng nghĩ đến việc đi theo tôi."
Vừa nói xong lời này, mắt Bạch Thu đột nhiên đỏ lên, hắn quỳ xuống.
"Cậu làm gì?"
Bạch Thu chậm rãi nói: "Ngày đó, Thái Tử đến chuồng ngựa, là tôi dẫn ngài ấy đến..."
Bạch Thục trợn trừng mắt: "Cái gì?"
"Ngài đột nhiên tiến vào kì phát tình, lúc đó tôi đang đứng canh ở ngay bên ngoài chuồng ngựa, đột nhiên bị người của Nhị thiếu gia kéo đi, sau đó lúc tôi chạy đến, đã nhìn thấy người hầu Bạch Minh của Nhị thiếu gia dẫn huân tước Charles uống say đi đến nơi này, trước đó tôi còn nhìn thấy bọn họ hạ dược cho huân tước."
"Tôi đi tìm lão gia, nhưng lúc đó lão gia lại tình cờ đi ra ngoài, tôi không có cách nào khác, nên đem quần áo có pheromone của ngài đặt ở bên cạnh hồ Hải Đế.."
"Tôi biết Thái Tử cũng đang trong kỳ động dục, đối với pheromone rất mẫn cảm, tôi cũng không ôm hi vọng quá lớn, bởi vì bên cạnh Thái tử lúc nào cũng có người canh gác, mà hồ Hải Đế lại cách chuồng ngựa quá xa, nhưng ngài ấy là Alpha có giá trị vũ lực cao ngất ngưởng, nhỡ đâu ngài ấy thực sự có thể tìm đến thì sao?"
Kết quả là Thái tử thật sự đã tìm đến.
.