Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác

chương 26: 26: thuê hung thủ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Truy đuổi đời tư thì không nằm ngoài mấy loại tình huống dưới đây:

Một, paparazzi chụp lén; Hai, fan hâm mộ muốn khoe khoang đuổi theo tận người thật để thoả mãn lòng hư vinh; Ba, tình yêu trong lòng của một số fan hâm mộ đối với thần tượng đã đạt tới mức độ điên cuồng và cố chấp, xem thần tượng của mình như vật sở hữu của bản thân, hình ảnh công khai đã không tài nào thỏa mãn được dục vọng của fan hâm mộ, những fan này đem thứ tình yêu cố chấp vặn vẹo đó lan đến cả cuộc sống cá nhân của thần tượng.

Hai cái trước là vì lợi ích của đồng tiền thúc đẩy, đương nhiên sẽ không có khả năng làm ra chuyện coi nhẹ tính mạng của bản thân, cái sau thì tâm tính đã vặn vẹo, thậm chí có thể nói thế giới của bọn họ cũng chỉ có thần tượng.

Không chỉ như thế, bọn họ còn đặt ra cho thần tượng một cái khuôn khổ, trong mắt bọn họ, thần tượng mà bọn họ toàn tâm toàn ý thích phải là dáng vẻ trong khuôn mẫu đó.

Một khi bọn họ phát hiện hành vi của thần tượng vượt ra khỏi cái khuôn khổ này, bình thường thích anh ta bao nhiêu, lúc này liền sẽ mắng khó nghe bấy nhiêu.

Đối với loại fan hâm mộ này mà nói, thứ khiến bọn họ không thể chấp nhận nhất là: Thần tượng công khai chuyện tình cảm.

Bọn họ coi thần tượng như vật sở hữu cá nhân, cũng là nơi ký thác hình mẫu bạn trai/bạn gái của mình, tức là tương đương với việc thần tượng đã vượt quá giới hạn.

Việc thần tượng có hành vi vượt qua khuôn khổ sẽ bị bọn họ mắng cho một trận xong còn nhịn xuống được, nhưng chuyện tình cảm của thần tượng lộ ra ánh sáng, thì loại fan này sẽ xỉ vả từng phút từng giây, thậm chí không tiếc dùng ngôn từ ác độc nhất trên thế giới để công kích chĩa mũi nhọn về phía người mà bọn họ đã từng đặt trên đầu quả tim.

Nữ quỷ bám vào người Hướng Viên Bác bởi vì bám đuôi mà chết, sau khi hóa thành quỷ vẫn quấn lấy Hướng Viên Bác như trước, hiển nhiên là loại bám đuôi thứ ba, biểu hiện vô cùng cuồng nhiệt với Hướng Viên Bác, nhưng một khi thoát fan của Hướng Viên Bác, yêu thương chứa chan cũng có thể hóa thành thù hận trong nháy mắt.

Như thế, tiểu quỷ mới có cái cớ để đối phó với nữ quỷ, cũng sẽ không động tới luật nhân quả.

Sau khi Tống Nhất bị tiểu quỷ kéo ra ngoài đã không thấy tăm hơi tung tích ở đâu, mãi cho đến buổi tối mới xuất hiện trước mặt Kỳ Minh.

Kỳ Minh cũng không dám hỏi đại lão đi đâu, ngược lại, Tống Nhất lại chủ động giải thích cho Kỳ Minh: “Tôi đến hiện trường vụ tai nạn.”

Kỳ Minh không ngốc, lập tức ý thức được nguyên nhân Tống Nhất nói như vậy, trong lòng đột nhiên căng thẳng: “Ý của anh là anh nghi ngờ chuyện này không đơn giản chỉ là do bám đuôi mà dẫn đến sao?”

Nếu nguyên nhân chính của vụ tai nạn này không phải là bởi vì fan cuồng bám đuôi cậu, vậy chính là có người muốn giết cậu hoặc Huỳnh Hoàng.

“Ừm.” Tống Nhất gật đầu một cái, nhận thấy Kỳ Minh khẩn trương, suy nghĩ xong liền đưa tay lên xoa nhẹ đầu của Kỳ Minh, nhẹ nhàng xoa mấy cái: “Tài xế lái xe là do người phụ nữ kia thuê lúc sáng.”

Nói cách khác, nếu như là một tài xế bình thường, sao có thể nghe theo ý một fan cuồng mà cố ý đụng vào xe của Kỳ Minh? Gã muốn kiếm tiền không sai, nhưng mà người bình thường đều hiểu rõ tiền gì nên kiếm và tiền gì không nên kiếm.

Hơn nữa, lúc Tống Nhất nhìn tình hình qua gương chiếu hậu thì nhìn thấy chiếc xe đằng sau gia tăng tốc độ vô cùng quả quyết, căn bản là không hề có bất kỳ một do dự nào, dễ nhận thấy là đã sớm có suy nghĩ muốn đụng vào xe của Kỳ Minh rồi.

Lúc ấy Tống Nhất còn nghi ngờ, đưa Kỳ Minh đến bệnh viện xong, sau khi xác định bên cạnh Kỳ Minh đã có tiểu quỷ bảo vệ, thì Tống Nhất quay lại hiện trường vụ tai nạn một lần nữa.

Nơi đó đã bị xử lý sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết nào để lại, thoạt nhìn toàn bộ vụ tai nạn tựa như thật sự là vì fan hâm mộ truy đuổi mà dẫn đến sự cố ngoài ý muốn.

Tống Nhất gọi Tĩnh Hoa đi điều tra tài xế xe lúc đó, tra một cái liền phát hiện quả nhiên là như vậy.

Vài ngày trước, tài khoản của người nhà tài xế được chuyển vào một khoản tiền lớn, tài khoản của người chuyển là tài khoản ở nước ngoài, đối phương làm việc vô cùng cẩn thận, sau khi chuyển khoản thành công thì đã huỷ bỏ tài khoản.

Manh mối đến đó thì gián đoạn, Tống Nhất yêu cầu Tĩnh Hoa tiếp tục để ý.

“Có người muốn giết tôi sao?” Kỳ Minh ngẩng đầu hỏi Tống Nhất, lòng bàn tay của Tống Nhất vẫn lạnh như băng.

Thế nhưng vào giờ phút này lại mang đến cho Kỳ Minh cảm giác vô cùng an toàn, dù sao lúc xảy ra tai nạn xe cộ, cũng là xúc cảm lạnh lẽo này đã kéo cậu ôm vào lòng, không để cậu phải chịu bất cứ một tổn thương nào.

Kỳ Minh nhìn Tống Nhất, đôi mắt của cậu trong trẻo sáng tỏ, lúc nhìn Tống Nhất lại tràn đầy tín nhiệm, thậm chí còn có một chút ỷ lại mà Kỳ Minh không nhận ra.

Ngay cả Kỳ Minh cũng không ý thức được, trong lòng cậu dần dà đã không còn sự sợ hãi đối với Tống Côn Lãng nữa.

Tống Nhất đối diện với ánh mắt của Kỳ Minh, ánh nhìn thâm thuý, nói không rõ ràng: “Có lẽ vậy.” Kỳ thật cũng có thể là nhằm vào anh.

Anh nhìn chằm chằm vào hai mắt của Kỳ Minh, vô cùng trịnh trọng thêm một câu: “Không sao, có tôi ở đây.”

Ban đêm Huỳnh Hoàng tỉnh lại, lúc đó anh ta thật sự cho rằng mình sẽ chết không thể nghi ngờ, cho nên lập tức bị dọa ngất đi.

Bây giờ tỉnh lại nhìn thấy phòng bệnh trắng xoá, sửng sốt thật lâu cũng chưa kịp phản ứng lại.

Cho đến khi giọng nói của Triệu Nguyên Tín vang lên bên tai Huỳnh Hoàng: “Anh Hoàng, anh tỉnh rồi sao? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Huỳnh Hoàng cứng người quay đầu nhìn về phía Triệu Nguyên Tín: “Tôi......!Tôi còn sống à?”

Triệu Nguyên Tín dở khóc dở cười: “Anh Hoàng, chẳng lẽ anh cho rằng mình đã chết rồi?”

“Nếu không, cậu đánh tôi một cái đi?” Huỳnh Hoàng cẩn thận từng li từng tí hỏi Triệu Nguyên Tín, chỉ sợ đây là hồi quang phản chiếu mà thôi.

Một giây sau anh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, vén chăn lên muốn đứng dậy: “Kỳ Minh đâu? Cậu ấy không sao chứ?”

“Anh Minh không sao.” Triệu Nguyên Tín kéo Huỳnh Hoàng về lại giường: “Anh Hoàng, anh nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi lát nữa anh Minh sẽ quay lại.”

Cho đến mấy phút sau, Kỳ Minh mới nghe nói Huỳnh Hoàng đã tỉnh, cậu đi vào thăm hỏi Huỳnh Hoàng, khi anh ta nhìn thấy Kỳ Minh thật sự bình yên vô sự thì mới hoàn toàn yên tâm.

Yên tâm xong anh ta lại nóng nảy lên, nhiều năm làm người đại diện như vậy, đây là lần đầu tiên vì fan cuồng truy đuổi mà anh ta phải nằm viện, cũng may vận khí tốt mà nhặt về được một cái mạng, bây giờ ngẫm lại, sống lưng của Huỳnh Hoàng phát lạnh từng đợt, nghĩ mà sợ.

Sau khi Kỳ Minh thấy Huỳnh Hoàng còn tinh thần và thể lực để mắng chửi người, thì biết anh Hoàng chỉ bị hoảng sợ chứ thật sự không bị làm sao, nghe Huỳnh Hoàng phun ra vài câu nói tục trút hết bất mãn với fan cuồng và kẻ gây tội ác sau màn xong thì rời khỏi phòng bệnh của Huỳnh Hoàng.

Lúc đóng cửa phòng bệnh, Kỳ Minh dường như nhìn thấy có một bóng đen chiếm cứ trên đầu của Huỳnh Hoàng, chờ cậu nhìn kỹ lại lần nữa thì không còn nhìn thấy gì nữa.

Kỳ Minh không cho rằng mình xuất hiện ảo giác, ni mã, dù sao thì cái thế giới này cũng là như vậy.

Cái bóng đen kia hẳn là có liên quan tới vận xui của Huỳnh Hoàng đi.

Tiểu quỷ đã bị cậu phái đi bảo vệ Hướng Viên Bác, cậu lại không thể trực tiếp hỏi Tống Nhất về vấn đề này, tạm thời chỉ có thể để nghi hoặc ở trong lòng, chờ sau này lại tìm câu trả lời.

Có tiểu quỷ canh giữ bên cạnh, căn bản là âm khí của nữ quỷ không có cách nào ảnh hưởng đến Hướng Viên Bác được, cho nên Hướng Viên Bác không ngủ thoải mái thời gian dài đã ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, cảm thấy mình hiếm khi có được lúc tinh thần thoải mái như vậy.

Cậu ta vừa tỉnh dậy thì nghe được một giọng nói quen thuộc: “Cậu đã tỉnh rồi à? Chúng tôi tới nói về chuyện làm thế nào để giải quyết vấn đề hiện tại.”

Cậu ta vừa quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Kỳ Minh cười híp mắt đứng bên cạnh giường bệnh nhìn cậu ta, trong phòng bệnh ngoại trừ Kỳ Minh thì còn có một đứa nhỏ, dáng dấp của đứa nhỏ này béo múp trắng nõn nà, trên mặt đeo một cái kính râm che khuất cả gương mặt, đứa nhỏ đang khoanh hai tay ở trước ngực, cảm nhận được ánh mắt của cậu ta nhìn qua thì hừ một tiếng nặng nề, sau đó liền quay đầu đi chỗ khác.

Hướng Viên Bác: “......”

Cậu ta đã đắc tội đứa nhỏ này từ lúc nào thế?

Nhưng đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu a, trắng trắng mềm mềm, Hướng Viên Bác nhịn không được đưa tay muốn véo má đứa nhỏ, còn nói đùa cùng Kỳ Minh: “Cậu bắt cóc được đứa nhỏ này ở đâu vậy, sao lại đáng yêu như thế......”

Lời còn chưa nói hết, đứa nhỏ đã đẩy kính mát lên để lộ ra một đôi mắt không có đồng tử.

Hướng Viên Bác: “......”

Hướng Viên Bác: “!!!”

Cậu ta cứng người lại rồi quay đầu nhìn Kỳ Minh: “Nó nó nó là là là......!Quỷ??”

Kỳ Minh gật đầu: “Hai lần trước cậu nhìn thấy chính là nó đấy.”

Thân thể của Hướng Viên Bác mềm nhũn, phịch một cái ngã từ trên giường xuống đất, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, vậy mà cậu ta còn có thể nghe được tiếng nói chuyện của Kỳ Minh và tiểu quỷ.

“Không phải đã nói em đeo kính mát, không được hù dọa cậu ấy sao?”

“Là anh ta muốn véo má con mà.”

“Được rồi, là cậu ta sai, để anh kêu cậu ta xin lỗi em nha.”

Hướng Viên Bác: “......”

Kỳ Minh vỗ vỗ Hướng Viên Bác, ý bảo nằm lên giường bệnh đi: “Còn chưa chết thì đứng dậy đi, chúng ta nói chuyện một lát để xem làm sao có thể giải quyết vấn đề nữ quỷ bám trên người của cậu.”

Hướng Viên Bác sửng sốt một lát, từ dưới đất bắn lên trên giường: “Nữ quỷ? Cái gì nữ quỷ?” Không phải từ đầu đến cuối chỉ có một tiểu quỷ này sao?

“Nửa năm trước không phải có fan cuồng truy đuổi cậu sao, sau đó xảy ra tai nạn giao thông phải không?” Kỳ Minh nói qua loa suy đoán của mình cho Hướng Viên Bác nghe: “Tôi hoài nghi nữ quỷ quấn lấy cậu chính là fan cuồng lúc đó.”

Mặt của Hướng Viên Bác đều đen rồi: “Cho nên, bệnh tình hiện tại của tôi đều là vì nữ quỷ đó đã quấn lấy tôi trong nửa năm nay sao?”

Cậu ta vừa sợ vừa tức, nữ quỷ đó là biến thái sao? Khi còn sống tựa như không muốn mạng mà truy đuổi bằng xe riêng, sau khi chết còn biến thành quỷ luôn quấn lấy cậu ta.

Uổng công lúc ấy cậu ta còn áy náy mình không nên vượt đèn vàng băng qua đường như vậy, còn tự trách bản thân đã gián tiếp hại chết fan cuồng truy đuổi, nhưng bây giờ nhìn lại, lúc ấy cậu ta rõ ràng không làm sai chỗ nào cả? Không quý trọng sinh mệnh chính là fan cuồng kia, chẳng lẽ cậu ta có thể khống chế fan cuồng như cô ta không được vượt đèn đỏ sao?

Lúc trước, trong lòng Hướng Viên Bác đối với fan cuồng đã qua đời trong vụ tai nạn xe cộ lúc ấy tràn đầy tình cảm áy náy, thế nhưng hồi tưởng lại những thống khổ mà mình phải chịu đựng nửa năm qua, phần áy náy này đã hoàn toàn bị biến mất sạch sẽ, thậm chí là ở trong lòng, Hướng Viên Bác còn đối với những fan cuồng này tràn đầy oán hận.

“Vậy bây giờ cô ta còn ở đây không?” Thoạt nhìn Hướng Viên Bác đã lấy lại tinh thần, bất quá giọng nói vẫn còn run rẩy, cho dù là ai khi biết mình đã bị một con quỷ bám lấy hơn nửa năm thì làm sao còn có thể bình tĩnh tiếp nhận chứ.

Kỳ Minh: “Còn ở đây, đang nằm bò trên lưng của cậu.”

Hướng Viên Bác thật sự vất vả lắm mới ổn định được cảm xúc, lại một lần nữa sụp đổ, cậu ta sắp khóc rồi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Không sao, tạm thời tôi để tiểu quỷ che chở cho cậu, không để cô ta làm tổn thương cậu.” Kỳ Minh an ủi cậu ta.

Kỳ Minh cũng thuận tiện nói tiểu quỷ che giấu tri giác của nữ quỷ rồi, cho nên hiện tại, dù bọn họ có thảo luận về cách giải quyết nữ quỷ này ngay trước mặt cô ta, thì cũng không cần lo lắng nữ quỷ sẽ nghe được.

Hướng Viên Bác bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Kỳ Minh, cũng không sợ tiểu quỷ nữa mà nhảy tới trước mặt tiểu quỷ: “Cầu xin em hãy giúp anh đuổi nữ quỷ kia đi, sau này anh dẫn em đi ăn đồ ăn ngon, được không!” Cậu ta dỗ dành tiểu quỷ như dỗ một đứa nhỏ, bởi vì hiện tại tiểu quỷ có thể cứu mạng cậu ta nên cần phải cung phụng a.

Tiểu quỷ hừ một tiếng, quay đầu sang bên trái.

Hướng Viên Bác nhìn về phía Kỳ Minh xin giúp đỡ.

Kỳ Minh: “Lúc trước, em ấy đã giúp cậu hai lần, cậu còn hiểu lầm em ấy, nên bây giờ, trước tiên cậu hãy nói lời xin lỗi với em ấy đã.”

Hướng Viên Bác đại khái cũng nhớ được hai lần đó, trong nháy mắt liền hối hận đến xanh mặt, nếu cậu ta biết tiểu quỷ này có thể giúp cậu ta thì lúc ấy đã không tiếc gì mà cung phụng cho tiểu quỷ rồi.

“Xin lỗi, trước đó là tôi có mắt không tròng, có mắt không thấy Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi đi.” Hướng Viên Bác xin lỗi vô cùng thành khẩn: “Sau này ngài có yêu cầu gì cứ việc nói, tôi sẽ cố hết sức để thỏa mãn ngài.”

Tiểu quỷ: “Thật chứ?”

Hướng Viên Bác: “Còn thật hơn trân châu nữa!”

Tiểu quỷ ưỡn ngực, nãi thanh nãi khí nói: “Mau, gọi ba ba đi.”

Hướng Viên Bác: “......”

Kỳ Minh: “......”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio