Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

chương 17: c17: đồng minh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khu chợ phía tây kinh thành.

Một dáng vẻ bất đồng đối với đường cái Chu Tước phồn hoa. Nơi này rộn ràng nhốn nháo, đều thuộc về phố phường náo nhiệt của tiểu dân.

Bán đồ ăn, bán thổ sản vùng núi, bán tiểu kê tiểu vịt, bán sọt cỏ... Đại đa số đều bán các sản phẩm nhà nông của thôn trấn vùng ngoại ô kinh thành. Khách nhân lui tới cũng đều là nhân gia tầm thường trong kinh hay là quản sự của quý nhân trong phủ.

Vân Thanh ngồi xổm trước một cái quán nhỏ, nghe lão chủ quán vui tươi hớn hở mà kể lại việc mới xây thêm cái phòng trong nhà cho tới việc năm trước được mùa. Vân Thanh thường thường đáp lại một hai câu, khiến lão bá hứng thú ngẩng cao đầu tiếp tục nói.

Cuối cùng, lão bá cười thở dài: "Mấy năm nay cuộc sống cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Mấy đứa nhi tử không biết cố gắng nhà ta cũng đã cưới được tức phụ. Thời điểm lão nhân ta còn trẻ, mới gọi là khổ, nơi nơi đều đánh giặc, không có lương thực a... Chúng ta chỉ có thể chạy vào trong núi đào rễ cây ăn, mấy tên ác nhân ở thôn cách vách đến trẻ con cũng ăn. Nhà ta có sáu huynh đệ, cuối cùng cũng chỉ có ta cùng đại ca sống sót..."

Vân Thanh cầm mấy cái khối gỗ khắc khá đẹp trong tay, cười nói với lão nhân: "Lão bá, sẽ càng ngày càng tốt."

Lão bá lau lau khóe mắt, nhận đồng tiền Vân Thanh đưa cho, cười đến khóe mắt đều là nếp nhắn, liên thanh nói: "Đúng, đúng, đa tạ tiểu công tử."

Vân Thanh xoay người đi ra đầu phố, mơ hồ nghe được phía sau truyền đến một tiếng than thở.

"Chỉ mong không cần phải đánh giặc..."

Ngõ nhỏ ở góc đường, một chiếc xe ngựa dừng lại.

Tuy rằng chiếc xe ngựa không xo hoa gì, nhưng cũng khác biệt rõ rệt với những chiếc xe ngựa bình dân hay đi. Mọi người đi ngang qua đều cố ý tránh đi.

Vân Thanh lập tức đi đến chiếc xe ngựa. Xa phu lập tức nhảy xuống xe dọn xong ghế con.

"Hồi phủ thôi."

Xa phu lên tiếng, vội vàng lái xe ngựa rời khỏi ngõ nhỏ đi về phía đông.

Vân Thanh cẩn thận lật sách địa lý, kết luận được rằng tuy thế giới này là dị thế, nhưng địa lý, hoàn cảnh, khí hậu đều cực kỳ tương tự với thời cổ đại Trung Quốc.

Vân Thanh phỏng đoán có lẽ là do tiến trình phát triển của nhân loại đã xảy ra việc gì đó lệch lạc mới sinh ra thế giới hiện tại.

Việc này cũng làm y an tâm một ít. Nếu là một thế giới hoàn toàn bất đồng, nói không chừng tri thức trong đầu y sẽ không thể có tác dụng.

Vân Thanh đã nhiều ngày lật xem không ít nông thư cùng du ký các nơi. Trong truyện miêu tả còn hạn chế hoặc có khi lệch lạc so với hiện thực, nên y mới muốn nhìn xem thực địa.

Bá tánh Đại Du phần lớn lấy túc và kê làm lương thực chính, cũng chính là gạo kê và hạt kê vàng ngày nay. Gạo thì chỉ được trồng ở phương nam, sản lượng thấp, giá cả cao, chủ yêu được cung cấp cho địa chủ và quý tộc.

Bởi vì kỹ thuật phân bón không phát triển chủ yếu là chờ thời, cho dù chọn túc làm lương thực chính thì sản lượng cũng không cao, trong nông thư ghi lại: "Một khoảnh trăm mẫu, thu hoạch không quá hai mươi chung."

Chuyển đổi đơn vị, năng suất gạo kê ước tính là 150 cân mỗi mẫu, không khác biệt nhiều so với số liệu mà Vân Thanh nghe được từ nông dân ở chợ. Tuy nhiên, sản lượng thực tế có thế dao động nhất định tùy thuộc vào mức độ màu mỡ của đất và ảnh hưởng của thời tiết.

So với năng suất lương thực hiện đại là 600-800 cân, thì sản lượng lương thực ở Đại Du là rất thấp. Điều này khiến cho rất nhiều bách tính ở Đại Du vẫn phải chật vật mưu sinh, chỉ mong có thể ăn no mặc ấm. Ngay cả mong muốn giản dị này cũng rất khó đạt được.

Sản lượng lương thực thấp khiến cho bách tính trong nhà không có đủ lương thực, quốc khố cũng không đầy đủ. Có thể tưởng tượng được nếu xảy ra chiến tranh, thì sẽ dẫn đến một thời kỳ loạn thế.

Bởi vậy nếu muốn phát triển đất phong, bước đầu tiên cần phải giải quyết vấn đề lương thực.

Vân Thanh mốc ra quyển sổ tự chế, dùng bút than tinh tế họa vẽ.

Trở lại vương phủ, Vân Thanh mới vừa vào cửa liền Nguyên Phúc công công đã chờ lâu vừa vặn ngăn cản: "Vương phi, Vương gia thỉnh ngài qua gặp.

Vân Thanh cầm quyển sổ, gật gật đầu: "Vừa lúc, ta cũng có việc muốn tìm Vương gia."

Vân Thanh vào thư phòng, ngay sau đó Nguyên Phúc canh giữ ngoài cửa.

Trước án thư không có ai. Vân Thanh nhướng mày, nhìn về phía sương trắng lượn lờ phía sau bình phong.

Y vòng qua bình phong, Hạ Trì đang ngồi ở bàn nhỏ, giơ tay chuẩn bị trổ trà nghệ.

Thấy Vân Thanh tiến vào, hắn ra ý bảo y ngồi đối diện, liền lấy thiêu hỏa thủy tiểu hồ bắt đầu pha trà.

Vân Thanh chưa thấy một mặt này của Hạ Trì, rất có hứng thú mà nhìn một loạt động tác của hắn. Dù sao cũng là con cháu hoàng thất, chịu giáo dưỡng lễ nghi khắc nghiệt nhất, nhất cử nhất động đều là cảnh đẹp ý vui, làm người ta không tìm ra lỗi.

Hạ Trì đem ly trà ngon đưa tới trước mặt Vân Thanh, y ngửi ngửi hương trà, cười nói: "Không nghĩ tới tài nghệ pha trà của Vương gia lợi hại như vậy."

Mắt Hạ Trì lộ vẻ hoài niệm, biểu tình so với ngày thường ôn hòa không ít: "Đây là Tây Sơn bạch lộ mẫu phi ta yêu thích nhất, khi ta còn nhỏ quậy phá ầm ĩ, mẫu phi liền bắt ta học pha trà với nàng, luyện rất nhiều năm, lại vẫn kém xa tay nghề mẫu phi."

Vân Thanh nhẹ giọng nói: "Vương gia có thể giảng cho ta nghe một chút chuyện xưa của Chiêu quý phi nương nương được không? Dân gian tựa hồ không có ký lục tương quan, ta hỏi Nguyên Phúc công công, ông cũng không biết rõ ràng lắm."

Hạ Trì cười nhạo: "Bị người hủy diệt, đương nhiên tìm không thấy."

Vân Thanh hiểu rõ, hủy diệt này có ý gì, ngoài vị ở trên cao kia, không còn ai để y nghĩ đến.

Hạ Trì thấy ánh mắt nghiêm túc của Vân Thanh, cũng thu lại châm chọc trên mặt, chậm rãi giảng thuật chuyện xưa của Chiêu quý phi.

Vân Thanh mở to hai mắt, y cho tới bây giờ cũng mới biết được. Chiêu quý phi trong nguyên tác chỉ đề vài nét bút ít ỏi, sau lưng lại mạnh mẽ như vậy, chuyện xưa cũng quá mức làm lòng người kinh ngạc cùng thổn thức.

"Ta đã hỏi qua mẫu phi, có hối hận khi tiến cung hay không?"

Khi đó Trình Chiêu vẫn khỏe mạnh trong sáng như cũ, cười nói: "Mẹ giết phản quân, thiêu cháy địch doanh, mang theo thuộc hạ tướng sĩ nhảy qua sông, phá thành, khi đó mỗi ngày đều bị vết đao li3m máu; sau khi tiến cung trải qua cuộc sống mười mấy năm yên ổn, bây giờ còn có đứa con trai có thể học được tất cả một thân bản lĩnh của mẹ, đời này thấy thế nào cũng đều không lỗ."

Vân Thanh tán thưởng tự đáy lòng: "Chiêu quý phi nương nương thật sự là kỳ nữ hiếm có của thế gian này. Chuyện xưa của nàng sẽ được Vương gia nhớ rõ, ta cũng sẽ nhớ rõ, cũng sẽ có một ngày Vương gia có thể nói cho người trong thiên hạ biết."

"Nàng không nên chỉ là một Quý phi nương nương ở hậu cung không một ai biết tên họ, mà nên để bá tánh, để thế gian này khắc ghi ca tụng là một bậc anh thư."

Hạ Trì chợt nâng mắt lên, nhìn chằm chằm Vân Thanh, thật lâu sau, khóe miệng hắn vẽ lên một nụ cười: "Vân Thanh, ngươi quả nhiên khác biệt với bọn họ."

Hắn ngày thường đều trưng ra vẻ mặt lạnh, vẫn là lần đầu tiên Vân Thanh thấy hắn cười.

Bên trái có một chiếc răng nanh nhòn nhọn, giống như tiểu lang mới thành niên.

Vân Thanh cũng cười: Vậy Vương gia nghĩ như thế nào? Một thân bản lĩnh của Vương gia, không nên để mai một như vậy."

Hạ Trì nhìn Vân Thanh thật sâu, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Vân Thanh, đến tột cùng ngươi muốn làm cái gì?"

Trong lòng Hạ Trì biết rõ Vân Thanh không có khả năng là người của mấy vị hoàng huynh, bằng không với đầu óc thông minh như y, sẽ không ở trước mặt mình lộ ra những sơ hở đó.

Nhưng hắn lại suy nghĩ không thông, y bày cục diện lâu như vậy, khổ tâm kiệt sức cho hắn ly kinh, rốt cuộc là vì sao?

Ý cười trên mặt Vân Thanh tan đi, thay bằng biểu tình nghiêm túc.

"Nếu ta nói, ta chỉ muốn phụ tá minh quân sáng lập thịnh thế, Vương gia tin không?"

Hạ Trì nhíu mày nhìn y, Vân Thanh nói tiếp: "Đều nói lương tướng chọn chủ mà phò, ta nhận định Vương gia là minh chủ, lý do như vậy còn chưa đủ sao?"

Hạ Trì trầm mặc, sau một lúc lâu yên lặng, nói với Vân Thanh: "Bổn vương tin ngươi."

Có thể đạt thành kết quả hiện giờ, Vân Thanh không thể nghi ngờ là công thần lớn nhất. Trên người y có quá nhiều bí mật, Hạ Trì cũng tạm thời không truy nguyên tính toán. Vân Thanh không có động cơ hại hắn, Hạ Trì quyết định đánh cuộc một phen.

Không biết như thế nào, Hạ Trì lại cảm thấy, y sẽ không phản bội mình.

Vân Thanh cười cười: "Tất nhiên sẽ không làm Vương gia thất vọng."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio