Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

chương 55: c55: huyện quách độ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày kế là tết Nguyên Tiêu, sáng sớm phòng bếp đã làm bánh trôi nóng hầm hập.

Nhân đường trắng hoa quế ngọt đến Hạ Trì nhíu mày.

Các bá tánh bị thổ phỉ áp bách, khí sắc trầm trầm trải qua nhiều năm như vậy. Năm nay rốt cuộc bắt đầu có hy vọng, tổ chức nguyên tiêu long trọng chưa từng có.

Mười lăm đã vội khai trương, cửa hàng lớn khua chiêng gõ trống ăn mừng. Tiếng hoan hô thậm chí đều truyền tới đông thành, đủ thấy trên đường náo nhiệt cỡ nào.

Lê Nguyệt Lãng xách theo một chiếc hộp quà đi vào Mộng Khê Đường, theo A Thư đi vào thư phòng. Vân Thanh đang ngồi trên giường đọc sách, đứng dậy cười nói: "Cữu cữu sao không nghỉ ngơi một chút?"

Lê Nguyệt Lãng cười, đem chiếc hộp trong tay đặt lên án thư: "Ta vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen, đây là ta mua lễ vật ở Lâm Ấp cho con, tháng trước sinh nhật con chưa kịp đưa tới, nhìn xem có thích hay không."

Vân Thanh mở hộp khắc hoa ra, bên trong là hai khối mặc thỏi (?) tốt nhất, bóng loáng mịn màng, hương thơm phảng phất. Một khối dùng phấn kim vẽ tranh rừng trúc, một khối vẽ tranh sơn thủy minh nguyệt.

(?) Mình không biết nó là cái gì, nhưng đoán là thỏi mực.

Lê Nguyệt Lãng cười nói: "Đây là mặc mây khói tốt nhất của Lâm Ấp, ta nghĩ con chưa từng dùng qua, nên mua tặng cho con."

Vân Thanh từ trong trí nhớ của nguyên chủ có thể rõ ràng đoán ra được sở thích của "y", tất nhiên biết đây là một món quà vô cùng có tâm. Lê Nguyệt Lãng đi xa ngàn dặm cũng nhớ rõ sinh nhật của "y", tỉ mỉ chọn lựa loại mặc thỏi mà "y" sẽ thích.

Vân Thanh cười gật đầu đáp: "Con rất thích, cảm ơn cữu cữu."

Vân Thanh đem hộp cất vào ngăn tủ sau án thư, dẫn Lê Nguyệt Lãng ngồi lên giường, A Thư rót trà, sau đó lui xuống đi đóng cửa cho kỹ.

Lê Nguyệt Lãng nhìn xung quanh, giả vờ vô tình hỏi: "A Thanh, Vương gia không ở sao?"

Vân Thanh lắc đầu: "Vương gia đã đi doanh trại."

Y thấy Lê Nguyệt Lãng có chút muốn nói lại thôi, bèn mở miệng nói: "Cữu cữu có chuyện gì cứ nói thẳng, cửa có A Thư canh gác, sẽ không có người nào vào."

Lê Nguyệt Lãng thở dài: "A Thanh, con từ trước đến nay thông minh, cữu cữu lo lắng chuyện gì, trong lòng con tất nhiên hiểu rõ."

Ông dừng một chút, biểu tình chuyển thành nghiêm túc: "Lê gia không thể bảo vệ con, nhưng con yên tâm, con muốn làm gì, chúng ta sẽ giúp con."

Lê Nguyệt Lãng từ trong ngực móc ra một xấp ngân phiếu, Vân Thanh nhìn thấy thì hoa cả mắt, tất cả đều là ngân phiếu của cửa hàng bạc lớn nhất.

"Vốn dĩ sợ con ở vương phủ quá khổ, nghĩ nên cho con lấy chút tiền bạc để có thể sống tốt hơn một chút. Hiện tại xem ra, số tiền này chỉ sợ cũng không đủ, đợi ta về nhà báo với ông ngoại, sẽ cho con thêm."

Vân Thanh đột nhiên nhìn về phía Lê Nguyệt Lãng, có chút nói không ra lời.

Tối hôm qua y thấy Lê Nguyệt Lãng che giấu rất nhiều u sầu. Vốn tưởng hôm nay ông tới là để khuyên y. Vân Thanh có thể hiểu nỗi lo lắng của trưởng bối, nhưng những việc này y lại không thể không làm.

Nếu y không tranh giành, y cùng Hạ Trì đều sẽ chết, Lê gia cũng khó có thể chạy thoát.

Vân Thanh không có cách nào giải thích cặn kẽ nguyên nhân đằng sau, y vốn định tiết lộ một phần thái độ của các Vương gia khác đối với Hạ Trì, để lấy đó giải thích lý do họ làm như vậy, nhưng không ngờ Lê Nguyệt Lãng lại nói ra những lời này.

Lê Nguyệt Lãng là trưởng tử, cũng là gia chủ kế tiếp của Lê gia, nếu ông nói như vậy, thì tương đương với thái độ của Lê gia.

Đến loại chuyện này, bọn họ cũng có thể dứt khoát lựa chọn tin tưởng Vân Thanh, sao có thể không làm người khác cảm động?

Vân Thanh không phải nguyên chủ, nhưng y sở hữu ký ức của nguyên chủ. Nhìn thấy Lê Nguyệt Lãng tự nhiên cũng cảm thấy thân thiết, phảng phất những ký ức đó y cũng tự mình trải nghiệm.

Y chiếm thân thể nguyên chủ, vốn dĩ sắm cho tốt vai nhân vật, bảo vệ tốt Lê gia, lại không ngờ rằng nhận được nhiều thiện ý dịu dàng ấm áp như vậy từ họ. Truyện Xuyên Không

Vân Thanh thành khẩn biết ơn, vẫn như cũ đem lý do y chuẩn bị tốt nói cho Lê Nguyệt Lãng biết: "... Cữu cữu yên tâm, con sẽ phái người nhìn chằm chằm hướng đi trong triều. Nếu có người muốn gây bất lợi cho Lê gia, chúng ta tất nhiên sẽ ngăn cản trước. Chỉ sợ thủ đoạn của bọn họ nham hiểm, về sau Lê gia cũng cần cẩn thận hơn một chút."

Lê Nguyên Lãng gật đầu: "Ta đã hiểu, lúc sau trở về sẽ phân phó tốt."

Cuối cùng Vân Thanh vẫn không nhận ngân phiếu Lê Nguyệt Lãng đưa, nhưng đề ra một yêu cầu khác.

Lê Nguyệt Lãng có chút nghi hoặc: "Con muốn tìm thợ mộc để làm gì?"

Vân Thanh cười chớp chớp mắt: "Về sau cữu cữu sẽ biết."

Huyện Quách Độ, giao giới của Ninh Châu cùng Nhạc Châu, thường có người làm ăn buôn bán lui tới, vốn là nơi phồn hoa hơn chỗ khác một chút. Vừa lúc gặp nguyên tiêu càng náo nhiệt hơn nhiều.

Tửu lầu đại đường ngồi đầy người, tiên sinh thuyết thư đang kể chuyện xưa "Quan phủ đấu dũng với trại thổ phỉ, trừng phạt đám thương nhân lòng dạ hiểm độc".

"Một nhà Lý Lâm không biết nghe được tin tức từ đâu. vội vàng đem vàng bạc châu báu dọn lên xe ngựa, tính trốn đến Nhạc Châu, tiếp tục tiêu dao tự tại, mắt thấy sắp chạy ra khỏi thành, đột nhiên xuất hiện một đội ngũ!"

"Đại nhân cầm đầu thân thủ dũng mãnh, trực tiếp nhảy lên xe ngựa, đem Lý Lâm ném xuống đất. Lý Lâm ngày thường tác oai tác oái, đâu chịu nổi loại khổ này, trong miệng kêu ai ai đau quá..."

Tiên sinh thuyết thư biểu diễn lại bộ dáng chật vật bị đánh của Lý Lâm, bắt chước giống như đúc.

"Tuyệt!"

"Đáng đánh!"

"Xứng đáng!"

Các khách nhân trầm trồ khen ngợi không dứt, một thương nhân ngồi trong góc quán mang sắc mặt không quá đẹp.

Đại hán cầm đầu thấp giọng nói: "Đi, trở về thương nghị lại."

Tuy rằng nói tiếng phổ thông, khẩu âm lại có chút kỳ quái.

Đoàn người rời khỏi mãn đường đang reo hò, trở lại viện bọn họ thuê.

Mới vừa tiến vào phòng, liền có người nén không được bực bội nói: "Đại nhân, làm sao bây giờ? Bạch Mã Trại bị quan phủ diệt rồi, binh khí của chúng ta sợ rằng cũng..."

Hán tử cầm đầu nhăn chặt mi, đánh gãy lời gã nói: "Chúng ta trở về, bẩm báo không lấy được binh khí."

"Nhưng chúng ta đã giao một vạn lượng tiền đặt cọc..."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng đóng chặt bị người bên ngoài đá văng ra. Mọi người cả kinh, rút vũ khí ra đấu với đám người mới tới.

Hán tử dẫn đầu đang chém giết, tức giận hỏi: "Các ngươi là ai? Vì sao kiếm chuyện với chúng ta?"

Đám người này không nói một lời liền bắt đầu đánh, thân thủ lại cực tốt, thủ hạ của hắn có ba người đã bị bắt.

Lúc này một nam tử chậm rì rì từ cửa bước vào, nam tử nhìn qua chỉ mới 30 tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, vóc người cực cao, khí vũ hiên ngang.

Vừa mới mở miệng đã tràn đầy khinh bỉ: "Như thế nào, đến gia gia ngươi mà cũng quên sao?"

Hán tử dẫn đầu cả kinh, động tác trên tay chậm lại trong chớp mắt, đao trong tay lập tức bị đánh xuống, hắn hoảng loạn ngăn cản vài cái, cuối cùng cũng bị bắt.

Hắn lo sợ không yên, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử: "Sao ngươi lại ở chỗ này?!"

- --

Chương này ngắn quá hông quen...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio