Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

chương 64: c64: ghen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gian ngoài, Vân Thanh phối hợp với Tôn Kỳ Thắng lật xem bức họa giới thiệu.

Các bức họa được lấy ra đều là những khuê tú có nhan sắc.

Các nàng hoặc ngồi yên lặng, hoặc đứng hiên ngang, hoặc cầm quạt tròn tựa ở bên hành lang, hoặc đánh đàn trong đình... Dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự hoặc trong sáng, hoạt bát, mọi loại hình đều có.

Trong đó, chỉ có bức họa Tôn Oanh Nhi là cực kỳ khác biệt.

Thiếu nữ thít chặt dây cương quay đầu lại nhìn, ánh mắt trong sáng, khóe miệng khẽ nhếch, con ngựa giơ móng trước lên hí vang. Một kiểu xinh đẹp tràn ngập sức sống ập vào mắt người khác.

Vân Thanh nhướng mày, dùng chiêu này thật sự là diệu kế, trực tiếp để Tôn Oanh Nhi trổ hết tài năng trong số đông những khuê tú theo khuôn phép cũ.

Khi Tôn Kỳ Thắng giới thiệu đến nữ nhi nhà mình, trong giọng nói đều hàm chứa ý cười: "Từ nhỏ Oanh Nhi đã thích quơ đao múa kiếm, hoạt bát vô cùng. Vốn dĩ thần không muốn tuyển Oanh Nhi vào, để tránh làm việc đường đột với Vương gia. Nhưng Vương gia anh hùng khí khái, Oanh Nhi thật sự rất khuynh mộ, lúc này thần mới tiến cử nàng vào."

"Thần nghĩ Oanh Nhi vốn thích đao kiếm, cho là có thể vừa ý Vương gia. Thần mặt dày thỉnh Vương phi cấp cho Oanh Nhi một cơ hội, thành toàn tâm ý của nàng."

Tôn Kỳ Thắng chưa gì bắt đầu cầu y thành toàn. Vân Thanh có chút buồn cười, y còn chưa nói cái gì, đã biến thành ác nhân muốn dùng gậy đánh uyên ương rồi sao?

Vân Thanh nói: "Một khi đã như vậy, thì..."

"Bậy bạ!"

Vân Thanh còn chưa nói xong, liền bị giọng nói truyền từ gian trong đánh gãy.

Nháy mắt tiếp theo, Hạ Trì liền đi ra từ gian trong, hắn nhíu mày, nhìn thấy bức họa Vân Thanh cầm trong tay càng giận sôi máu.

Tôn Kỳ Thắng nghe được giọng nói của Hạ Trì truyền từ gian trong liền bị cả kinh. Hơn nữa Hạ Trì còn đen mặt, thoạt nhìn so với ngày thường càng thêm dọa người. Ông ta sửng sốt mấy giây mới lấy lại tỉnh táo hành lễ.

"Thần tham kiến Vương gia."

Giọng nói Hạ Trì trầm xuống càng thêm lạnh lùng: "Hôn sự bổn vương còn không tới phiên ngươi đến khoa tay múa chân."

"Học mấy chiêu múa kiếm mềm như bông liền dám nói vừa ý bổn vương? Tự tiện nghiền ngẫm tâm ý bổn vương, hỏi thăm chuyện cũ của mẫu phi bổn vương. Tôn đại nhân, bổn vương thấy bản lĩnh mai mối này của ngươi giỏi hơn năng lực làm quan nhiều."

Tôn Kỳ Thắng không nghĩ tới Hạ Trì sẽ phát hỏa lớn như vậy. Ngày thường khí thế hắn trầm tĩnh lạnh lùng, làm người sợ hãi, nổi giận lên càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Sau khi nghe rõ Hạ Trì nói, sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch, vội vàng biện bạch nói: "Thần tuyệt đối không có ý này! Chỉ là tiểu nữ khuynh mộ Vương gia, ngày ngày ở trong nhà lấy nước mắt rửa mặt. Ta không đành lòng nhìn nàng đau khổ cầu xin, mới có thể ra hôn chiêu này, thỉnh Vương gia thứ tội!"

Dăm ba câu đã đem toàn bộ trách nhiệm thoái thác lên trên người Tôn Oanh Nhi.

Một thiếu nữ 15 16 tuổi mang tình cảm si ngốc, cho dù hơi quá giới hạn, cũng không xem như phạm phải sai lầm lớn. Mà ông ta chỉ là một phụ thân sốt ruột vì ái nữ, tuy có sai, nhưng thuyên về tình cảm thì có thể tha thứ.

Trong lòng Tôn Kỳ Thắng kêu khổ, may mà mình cái khó ló cái khôn, cảm thấy hẳn là Vương gia sẽ không trách tội nặng việc này.

Giọng nói Hạ Trì lạnh lùng rất nhanh truyền đến lỗi tai ông ta, đánh nát hy vọng.

"Tôn đại nhân không cần tiếp tục làm chức thông phán nữa. Vừa lúc huyện lệnh Lưu Ngọc mấy ngày trước đây cáo lão, lệnh ngươi ngay trong ngày lập tức khởi hành, đi tiếp nhận chức huyện lệnh."

Tôn Kỳ Thắng đầu váng mắt hoa mà quỳ bò trên đất, trong lòng chỉ có một ý niệm không ngừng chuyển — xong rồi, toàn bộ xong rồi...

Sau khi Tôn Kỳ Thắng lui ra, cửa thư phòng một lần nữa khép lại.

Hạ Trì quay đầu nhìn Vân Thanh, thấy thần sắc y như thường, đột nhiên có chút hụt hẫng.

Sau khi hắn nghe được lời Tôn Kỳ Thắng nói, phản ứng đầu tiên là sợ Vân Thanh tức giận. Nhưng hiện tại Vân Thanh không có giận, hắn lại thấy trong lòng không dễ chịu.

Sắc mặt Hạ Trì như cũ không có tốt lên, khi mở miệng lại cố gắng dùng ngữ khí dịu nhẹ: "Nếu bổn vương không cự tuyệt, chẳng lẽ Vương phi muốn thay bổn vương đồng ý sao?"

Vân Thanh dừng một chút mới nói: "Em không định đồng ý, chỉ muốn cho Vương gia tự mình định đoạt."

Hạ Trì thấy y thế mà thật sự muốn đem bức họa đưa cho mình, không nhịn được mở miệng hỏi: "Nếu bổn vương đồng ý thì sao?"

Vân Thanh nắm chặt tay, nhìn hắn thật lâu không nói gì.

Không khí trong phòng càng ngày càng yên tĩnh. Hạ Trì bắt đầu hối hận vì nói ra những lời này, rồi lại trầm mặc không biết nên vãn hồi như thế nào.

Hai người giằng co, Hạ Trì không biết vì cái gì sẽ biến thành như vậy. Rốt cuộc không chịu nổi im lặng này, hắn chà chà răng nanh bên trái, hạ quyết tâm mở miệng nói: "Bổn vương..."

Cùng lúc Vân Thanh mở miệng đánh gãy lời hắn nói: "Em sẽ nói cho nàng biết bảy tuổi Vương gia còn tè dầm."

Hạ Trì: "...???"

Sắc mặt Hạ Trì cứng đờ, khiếp sợ lại mê mang nhìn Vân Thanh.

Vân Thanh tiếp tục nói: "Nếu nàng vẫn cứ khăng khăng muốn gả... Em đây chỉ có thể chúc phúc cho nàng cùng Vương gia."

Vân Thanh đem bức họa trên bàn sắp xếp lại cho tốt, đứng dậy nhét vào lồ ng ngực Hạ Trì.

"Vương gia cứ chậm rãi xem, coi trong ai thì đến tìm Tiền đại nhân."

Dứt lời liền muốn đi ra ngoài, Hạ Trì đã khôi phục lại tinh thần. Hai câu nói của Vân Thanh trực tiếp đẩy tâm tình của hắn vào đáy cốc. Mặt hắn trầm xuống, giữ chặt lấy Vân Thanh, giọng nói vừa trầm thấp vừa lạnh lẽo.

"Vương phi có ý gì? Bổn vương..."

Hạ Trì nói nửa lời lại đột nhiên dừng lại.

Vân Thanh bị hắn kéo trở lại, hắn cũng thấy rõ biểu cảm của Vân Thanh. Hô hấp bỗng chốc nặng nề, chỉ cảm thấy mình đã làm chuyện sai to bằng trời.

Vân Thanh còn nhớ lúc còn nhỏ, thời điểm bị ngó lơ khi vừa mới bắt đầu có em trai. Y đã rất khổ sở mà chạy về cô nhi viện ôm lấy viện trưởng bà bà khóc đến thương tâm.

Viện trưởng bà bà vuốt đầu y, chậm rì rì nói: "Thanh Thanh của chúng ta là đứa trẻ ngoan, không thể tranh giành tình cảm của ba ba ma ma với em trai, biết không?"

"Tình cảnh này là thứ mà con không thể chạy trốn. Nếu đã không thuộc về con, tranh giành chỉ càng đẩy con ra xa."

Tiểu Vân Thanh tuy thông minh, nhưng làm sao hiểu được những cảm xúc phức tạp này? Y ngây thơ gật gật đầu, ghi tạc những lời này trong lòng.

Sau khi Vân Thanh chậm rãi lớn lên, cũng hiểu rõ bản thân chỉ là con nuôi, sao có thể bằng thân sinh. Viện trưởng bà bà nói những lời đó chỉ vì không muốn y khiến người lớn chán ghét, rồi bị từ nuôi.

Nhưng những lời này vẫn luôn khắc sâu vào trí nhớ Vân Thanh, trở thành một phần trong tính cách của y.

Y biết mình không nên tranh giành, đây là lựa chọn của Hạ Trì. Y không nên can thiệp, nhưng lại không thể nhịn xuống.

Hạ Trì thấy ánh mắt Vân Thanh dừng trên bức họa. Hắn cúi đầu nhìn lại, sau đó liền ngây ngẩn cả người.

Bức họa đã bị nét mực quẹt lên, không phải mảng lớn, chỉ có ít ỏi vài chỗ, nhưng không còn thấy rõ khuôn mặt của người trong tranh.

Hắn nhìn những bức khác, mỗi tấm đều bị như thế.

Trong thời gian ngắn Hạ Trì đã bị Vân Thanh làm cho đau lòng, rồi lại bị sự đáng yêu của y gãi đến không nhịn được. Hắn buông Vân Thanh ra, lấy chậu than dùng để đốt tin tức quan trọng ngày thường, ném tất cả bức họa vào, sau đó đem nến đến đốt bỏ.

Vân Thanh rũ mắt, vẫn cứ duy trì một tư thế đứng ở chỗ cũ. Hạ Trì ôm y vào lòng, nói từng câu từng chữ: "Bổn vương chỉ muốn ở đời với một mình em. Vương phi cũng phải như thế, không được có người khác."

Vân Thanh giương mắt nhìn hắn, Hạ Trì hôn hôn đôi mắt y, hứa hẹn nói: "Bổn vương sẽ không làm chuyện như vậy trước mặt em nữa."

Vân Thanh vẫn như cũ không nói gì.

Hạ Trì nhìn Vân Thanh hồng hồng đôi tai, nghĩ nghĩ lại nhỏ giọng nói: "Ta còn tưởng rằng em thật sự không thèm để ý ta nạp thiếp, tức chết bổn vương."

Vân Thanh vì xấu hổ và ngượng ngùng nên cảm giác vừa ghen vừa sợ cuối cùng cũng buông lỏng, trong mắt hiện lên chút ý cười.

Hạ Trì nhìn y, cuối cùng cũng vui vẻ mà nở nụ cười.

......

Cách ngày, tin tức lãnh giống lúa mới miễn phí truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Các bá tánh tập trung trước bố cáo, mồm năm miệng mười hỏi: "Quan gia, bố cáo này nói thật sao? Thực sự có loại lúa nước có thể thu hoạch trong thời gian ngắn vậy à?"

Nha dịch nói: "Tất nhiên là thật, đây chính là loại lúa được đích thân Vương phi cho người đi tìm, tổng cộng cũng không nhiều. Nếu các ngươi muốn lãnh thì nhanh lên một chút."

Có người thầm nói: "Nhưng nếu lúa này không tốt, đến lúc đó không có biện pháp trồng loại khác, thu hoạch năm nay không phải sẽ bị trắng tay sao?"

"Đúng vậy, nhà ta chỉ có vài mẫu đất này để ăn cơm, nếu bị hủy thì làm sao bây giờ?"

"Ta cũng không dám trồng."

"Ta cũng không lãnh, cái này không bảo đảm."

......

Mọi người đều có cân nhắc, một số người bảo thủ lớn tiếng nói suy nghĩ của mình. Bọn họ không dám thử, cũng không muốn để người khác được tiện nghi.

Những người còn lại chưa quyết định được, nghe bọn họ nói càng thêm dao động, nha dịch nói đến toạc mồm cũng không ai tin.

Khác với sự náo nhiệt ở bên kia, nơi đăng ký nhận giống bên này lại rất lạnh lẽo.

Trần Nhạc Sinh ngồi trước bàn, trong quyển sách dùng để đăng ký chỉ ghi tên gọi, địa chỉ và số lượng lãnh giống mới của vài gia đình. Nhìn kỹ thì có bốn gia đình, đúng là Trần gia cùng thân thích của ba quan đồng án.

Vương Thành có xuất thân giàu có nhất trong bốn quan đồng án, nhà hắn cũng đông nhất. Hắn tối hôm qua phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được cha mình, lúc này nhìn cảnh tượng vắng vẻ này trong lòng cũng bắt đầu bồn chồn.

Hôm nay nơi này chỉ có hắn và Trần Nhạc Sinh canh gác. Hai người còn lại đã cầm phương án đã được Vân Thanh phê duyệt, bận chuyển khai dùng xe long cốt chở nước và xe ống nước.

Vương Thành nhìn Trần Nhạc Sinh nói: "Trần đại nhân, ngươi nói thật sự có thể không? Sao mà một người cũng không đến?"

Trần Nhạc Sinh trấn an nói: "Kiên định, sẽ có người tới."

Nhưng họ chờ từ hừng đông đến chờ tối, một người cũng chưa đến. Trần Nhạc Sinh cũng không rảnh che giấu lo âu trong lòng, người bên cạnh thì vẫn như cũ cau mày.

Ngày thứ hai, hai người đều có chút uể oải ỉu xìu.

Chỗ đăng ký ở cửa hông phủ nha, mở cửa đặt một cái bàn là xong, nếu có người lĩnh giống cũng tiện đến nhà kho phía sau lấy giống.

Vương Thành vừa nghĩ vừa đẩy một bên cửa, tối hôm qua cha hắn hỏi tình huống. Lúc đó hắn khăng khăng nói không thành vấn đề, thật ra trong lòng cũng không chắc.

Hắn nặng nề mà thở dài, nếu hôm nay vẫn giống như hôm qua thì làm sao bây giờ. Sợ là cha hắn sẽ bảo đem hạt giống trả lại.

Hắn mặt ủ mày ê mà mở cửa, còn chưa ngẩng đầu lên liền nghe được có người gọi: "Mở rồi! Rốt cuộc cũng mở, đại nhân, còn loại giống này không?"

Vương Thành vừa ngẩng đầu, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.

Cửa này thông với một cái hẻm nhỏ, đường hơi hẹp, chỉ có thể đi song song hai ba người. Ngõ nhỏ quạnh quẽ hôm qua, nay lại đứng đầy, ít nhất cũng có ba bốn mươi người.

Trần Nhạc Sinh đến nhìn, thấy cảnh tượng này cũng ngẩn người, hắn phản ứng rất nhanh, lập tức đáp: "Còn! Các hương thân từ từ, chúng ta phải đăng ký trước mới được phát."

Lúc này Vương Thành cũng phục hồi lại tinh thần, hắn quay đầu liếc mắt với Trần Nhạc Sinh, đều thấy được hưng phấn trong mắt đối phương.

Cái bàn rất nhanh đã được bày xong, Trần Nhạc Sinh mở sổ ra, bắt đầu cho dân đăng ký.

Đứng ở đầu chính là lão bá có chòm râu hoa râm nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, bên cạnh có hai hán tử trẻ tuổi đi theo.

Trần Nhạc Sinh dò hỏi: "Nhà lão bá ở chỗ nào? Muốn lãnh bao nhiêu giống cho mấy mẫu đất?"

Lão bá cung kính chắp tay, hành động rất lịch sự, nói chuyện có trước có sau.

"Bẩm đại nhân, tiểu nhân là trưởng thôn của Vương gia thôn, Vương Hựu Vi, trong thôn chúng ta có hai ba mươi hộ, muốn lãnh số lượng giống tương đương."

Ông lấy ra một tờ giấy từ trong ngực: "Tên họ, địa chỉ và số lượng cần thiết đều đã viết trên đây. Trong thôn có rất nhiều người cần nhận giống, chúng tôi đến đây nhận chung, để tránh đi lại phiền phức."

Trần Nhạc Sinh đầy mặt vui mừng, nhưng vẫn nhắc nhở: "Lão bá, lúa giống này nhận về phải trồng ngay, đến lúc đó có quan sai đi thu hoạch, trong thôn mọi người đã biết chưa?"

Vương Hựu Vi vẫy vẫy tay: "Đại nhân yên tâm, chúng ta đều biết rồi. Hôm qua đã có người từ trong thành mang tin tức từ đầu đến cuối nói cho mọi người trong thôn, tất cả đều rõ ràng."

Vương Xuyên Tử, Vương Đại Tráng cùng những người đi theo bên cạnh cũng nói: "Mùa đông năm trước Vương phi đã cho chúng ta một ngụm cơm ăn, mọi người mới có thể sống sót đến hôm nay. Chúng ta đều tin tưởng Vương phi, đại nhân ngài cứ yên tâm đi!"

Những người xếp hàng phía sau đều đồng thanh phụ họa, đều là vì Vân Thanh mà đến.

Những người này cơ bản đều là nông dân trong thôn, sống xa thành. Họ nghĩ rằng vì nghe tin tức trễ sẽ không kịp vào thành, vì vậy hôm nay sáng sớm đã đến đây.

Trần Nhạc SInh trong lòng kích động lại cảm khái, Vương phi còn lo lắng không ai nguyện ý thử nghiệm, trên thực tế y đã sớm gieo nhân tốt để được gặp thiện nhân.

Nếu mọi người đã rõ ràng, Trần Nhạc Sinh tập trung làm việc, vừa sao chép vừa thông báo số lượng.

Vương Thành cùng nha dịch cũng hỗ trợ tới kiểm kê cân nặng, sau đó bảo lão bá mang sọt đến.

Vương Hựu Vi đựng vào bao, sau đó cùng hai người Xuyên Tử, Vương Đại Tráng nâng lên rời đi. Phía sau lập tức có người tiến lên: "Đại nhân, tiểu nhân tên là Ngô Tam, nhà ở..."

Trần Nhạc Sinh vốn tưởng rằng buổi sáng này có nhiều người như vậy đã là quá nhiều. Ai ngờ không đợi hắn ghi danh đăng ký cho nhóm đầu tiên xong, thì người đến xếp hàng phía sau càng ngày càng nhiều.

Phần lớn những người đến đều là dân làng trong các thôn xung quanh Phong Ninh. Cũng có một số ít dân làng ở huyện Vu Hoa bên kia nghe được tin tức mà chạy tới. Tình hình ngày càng náo nhiệt.

Nhìn thấy người đến đông đến mức tràn ra khỏi ngõ nhỏ, Trần Nhạc Sinh vội vàng gọi thêm hai nha dịch đến hỗ trợ. Sau đó chia đội ngũ thành hai đội, để Vương Thành cũng cầm một quyển sổ đăng ký.

Có những người vốn dĩ không quan tâm nhiều vấn đề, trong lòng đều âm thầm nghĩ, thứ khiến người ta tranh giành nhất định là thứ tốt.

Một số người còn đang do dự lập tức không thể suy nghĩ nữa, vội vàng cầm lấy dụng cụ trồng lúa chạy tới xếp hàng, nhìn trận trượng này, đi chậm thì muốn cũng không có!

Thái dương đã nghiêng về phía tây, Trần Nhạc Sinh dùng sức lắc lắc cánh tay. Cuối cùng không còn lo cái gì nữa, dựa vào phía sau cửa gỗ mà thở phào một hơi.

Không ngờ khi sáng sớm lên nha họ vẫn còn thở ngắn than dài, hiện tại đã đem tất cả lúa giống phát hết.

Nghỉ ngơi một lúc, cảm giác hưng phấn từ từ nảy lên phủ qua mệt mỏi.

Hôm nay khi đăng ký, hắn nhìn từng khuôn mặt giản dị lại tràn ngập niềm tin, bốn chữ "dân tâm sở hướng" vẫn luôn quanh quẩn trong lòng.

Một cổ cảm xúc đang đấu đá lung tung trong lồ ng ngực Trần Nhạc Sinh. Hắn vô cùng may mắn khi được Vương phi nhìn trúng và để mình tùy tâm làm việc.

Từ những hạt giống nhỏ bé này, hắn gần như có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng của Ninh Châu. Cảm xúc dạt dào, kiêu ngạo lại phấn chấn.

Vương Thành và ba nha dịch đều mệt mỏi đến mức lã người, lúc này đều tự tìm một chỗ dựa vào nghỉ ngơi. Tâm trạng Trần Nhạc Sinh cực tốt, vung tay lên: "Đi, ta mời chư vị đi ăn Trần Ký."

Mấy người nháy mắt đứng thẳng người, ánh mắt Vương Thành sáng lên: "Trần Ký nướng gà chính là tuyệt nhất, ta đã lâu không ăn."

Bọn nha dịch còn lại thì thu liễm hơn nhiều: "Trần đại nhân hào phóng!"

"Đa tạ Trần đại nhân!"

Mọi người đồng loại đi đến Trần Ký, trên đường thuận tiện đêm bố cáo gỡ xuống.

Có bá tánh thấy thế vội vàng hỏi thăm: "Đại nhân, sao lại gỡ báo cáo này xuống?"

Trần Nhạc Sinh cười giải thích: "Lúa giống mới đã phát hết rồi, đương nhiên phải gỡ thôi."

"Hả ——"

Các bá tánh lại lần nữa nổ tung rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio