Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

chương 86: c86: ba năm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đất gần ngoại thành từ trước đến nay đều thưa thớt người đi đường, cửa hàng cũng ít ỏi. Phong Ninh Thành tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, gần đây, một góc vốn dĩ hẻo lánh của Phong Ninh Thành lại trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Người ta từ khắp nơi đổ về đây, từ những người dân bình thường đến các thương nhân buôn bán. Mà mục đích của họ đều đến một nơi duy nhất: phường vải Nguyệt Hòa.

Lúc xây phường vải Nguyệt Hòa đã dự trước sẽ xây một mặt tiền trên đường lớn. Lúc này đại môn mở rộng cửa, bên trong bày đầy đủ vải vóc sặc sỡ. Các thương nhân, người dân địa phương ra vào tấp nập để chọn lựa và mua sắm các loại vải. Tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng cười nói vang vọng cùng tiếng tính toán lách cách của người chưởng quầy, tạo nên một bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Một thương nhân lần đầu tiên đến phường vải Nguyệt Hòa đã bị ngạc nhiên bởi sự mềm mại của vải. Hắn duỗi tay sờ sờ một mảnh vải, cảm giác mềm mại tinh tế đã khiến hắn mở to hai mắt. Hắn lại sờ sờ những mảnh vải khác, dù chất liệu dày mỏng có khác nhau thì cảm giác mềm mại vẫn không thay đổi. Cảm giác này rất khác so với vải thô ráp và tơ lụa mềm mại.

Thương nhân cuối cùng cũng hiểu tại sao những người buôn bán khác lại ca ngợi loại vải dệt này đến vậy. Mặc dù giá cả cao hơn vải bố, nhưng cảm giác thoải mái vượt xa vải bố. Đồng thời, nó cũng tiện nghi hơn tơ lụa. Chỉ cần nhìn vào những người mua vải bông trong cửa hàng, cũng có thể biết rằng, loại vải dệt chưa từng có trước đây này chắc chắn sẽ bán chạy.

Thương nhân thường xuyên đi đến các huyện khác, nhưng chưa bao giờ thấy bán loại vải dệt này. Hắn rất ấn tượng với màu sắc và hoa văn đa dạng của vải bông mềm mại, lập tức ra quyết định: "Tiểu nhị, ta muốn mua hàng!"

"A! Tới!" Tiểu nhị cửa hàng mặt đầy tươi cười đáp lời, lập tức lại đây giới thiệu với hắn.

Bên cạnh đó, vải bông của Nguyệt Hòa phường vì thoải mái mềm mại, màu sắc hoa văn còn phong phú, nên sau khi bắt đầu bán ra đã nhanh chóng lưu hành trong thành. Những người giàu có vốn không đủ tiền mua lụa, nhưng hoàn toàn mua nổi giá cả của vải bông. Cho dù vị trí của phường vải Nguyệt Hòa ở xa, cũng không ảnh hưởng gì đến nhiệt tình mua sắm của họ.

"Vương phu nhân, mua nhiều như vậy sao?" Một phụ nhân trẻ tuổi ôm mấy xấp vải bông hồng đang vui vẻ chào hỏi với phụ nhân khác đang trả tiền.

Phụ nhân quay đầu lại thấy người quen, cười đáp: "Vải bông này rất mềm mại, ta muốn mua cho mỗi người trong nhà." Bà chu chu môi, "Hầy, Hân nương nhà ta trước đó vài ngày thấy người khác mặc loại vải có màu sắc hoa văn xinh đẹp, cũng đòi mua y như vậy, ta phải đến đây mua cho nó."

Phụ nhân trẻ tuổi cười che che miệng: "Vương phu nhân thật là yêu nhi nữ. Hân nương lớn lên xinh đẹp, mặc loại vải này đúng thật rất xứng."

Hai người thanh toán xong tiền, trò chuyện một lúc rồi rời cửa hàng. Cũng như Vương phu nhân, có rất nhiều khách hàng hài lòng với dịch vụ một lần mua nhiều của cửa hàng. Cửa hàng chuyên thuê người phụ trách chở vải đến tận nhà khách hàng vào ngày thứ hai, theo thứ tự mua vải ở cửa hàng vào ngày hôm trước.

Điều này nhận được không ít lời khen ngợi từ khách hàng, danh tiếng của phường vải Nguyệt Hòa ở Phong Ninh Thành tiếp tục tăng lên.

Nữ công của phường vải trở thành đối tượng hâm mộ của rất nhiều người. Các nàng không chỉ có tiền công cao, mà còn được hưởng chiết khấu khi mua vải bông. Nhóm nữ công đi trên đường đều hiên ngang, tự tin. Các nàng dựa vào đôi bàn tay của mình để kiếm tiền, cũng có thể lập nghiệp, không hề thua kém những người đàn ông nói xấu, vu khống, chửi bới họ.

Những người trước đây không coi trọng phường vải đều trở thành người câm. Những người không đi phường vải xin việc vì tin đồn xấu thì hối hận đến mức cắn đùi, nhưng cũng không thể làm gì được.

Sau khi có người đến mua tấp nập, những người bán hàng rong cũng nghe tin, lập tức chạy đến. Ở xung quanh phường vải nổi lên những gian hàng bán đồ ăn, bán hương liệu, bán đồ chơi nhỏ... Nhìn thoáng qua, đều có mọi thứ cần thiết.

Các loại quán ăn cũng nhờ phường vải mà thêm nhân khí, người nguyện ý đến đây dạo một vòng càng ngày càng nhiều.

Mà những quy định này, số liệu chiêu khách, đều là do Lê Phong Hòa một mình toàn quyền phụ trách. Nàng chỉ dùng hai tháng, đã chứng minh với Vân Thanh, tuyển nàng là một quyết định chính xác đến mức nào.

Lê Phong Hòa đã ký kết khế ước với một số thương gia lớn ở Ninh Châu, cung cấp vải cho họ trong thời gian dài. Ngoài ra, nàng còn dự định đi mời chào khắp nơi, sau khi nguồn tiêu thụ vải bông ở Ninh Châu đã ổn định.

Khi sắp xếp xong công việc của phường vải xong, Lê Phong Hòa tự mình dẫn theo đội thương nhân rời khỏi Phong Ninh.

Nàng sẽ đi qua Ốc Châu, rồi đi thẳng đến Giang Nam, tìm kiếm các thương gia khắp nơi ở Giang Nam để mở ra một con đường, mở rộng thị trường tiêu thụ vải bông.

Khi đến vương phủ để chào từ biệt, Lê Phong Hòa thần sắc kiên nghị, khi nói lên kế hoạch cũng giấu không được khí phách hăng hái, quyết tâm không gì lay chuyển được.

Vân Thanh đã sắp xếp hộ vệ cho nàng, cười đáp: "Ta đây sẽ chờ tin tức tốt của muội."

......

Một tháng sau, nhóm nỏ tiễn đầu tiên được hoàn thành. Hạ Trì phải mang chúng đi đến Bạch Mã Sơn.

Muốn huấn luyện tinh binh, ngoại trừ huấn luyện chiêu thức, còn phải sử dụng vũ khí sao cho thuần thục, phối hợp trận pháp. Tất cả đều phải huấn luyện lâu dài, Hạ Trì làm chủ soái, tất nhiên phải tọa trấn trong quân.

Ban đêm, Hạ Trì gắt gao ôm Vân Thanh, một chút cũng không muốn tách ra.

Vân Thanh dựa đầu vào hõm vai Hạ Trì, lẳng lặng đếm tiếng tim đập của hắn.

Bọn họ đều có việc cần thiết phải làm, dù trong lòng không nỡ cũng sẽ không nói lời giữ lại.

Hạ Trì không có ngủ, cứ thanh tỉnh như vậy hết một đêm.

Sau bình minh, giọng nói Nguyên Phúc công công vang lên ngoài cửa: "Vương gia, nên dậy rồi."

Hạ Trì siết chặt vòng tay, mới lưu luyến không rời mà buông người trong ngực ra. Lúc chuẩn bị đứng dậy, trong chớp mắt bị người ôm lấy cổ, giữ lại chỗ cũ.

Hắn cúi đầu nhìn lại, Vân Thanh mở mắt nhìn, trong đôi mắt cũng đồng dạng thanh tỉnh.

Vân Thanh yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, mới duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu hắn, cười nói: "Em chờ chàng trở về."

"Được." Hạ Trì cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn đôi mắt y: "Nhất định phải bảo vệ tốt cho chính mình."

Vân Thanh nghiêm túc đồng ý, buông tay để hắn rời đi.

.......

Mấy ngày sau, Hạ Trì ở trong núi huấn luyện quân binh, trang bị thêm vũ khí. Vân Thanh tọa trấn Phong Ninh, phát triển Ninh Châu.

Thời gian ngắn ngủi ở cạnh nhau của hai người đều khắc sâu vào trí nhớ, ngưng tụ thành con đường ánh sáng. Mỗi khi mệt mỏi đều lấy ra nhìn một cái, liếm một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Bọn họ đều dốc hết toàn lực, không chỉ vì bản thân bọn họ, mà còn là vì thiên hạ bá tánh.

Đi tới đi lui từ Phong Ninh đến Dữ huyện, Hạ Trì cưỡi ngựa ngửi qua mùi hoa ngày xuân, đi qua ngày hè bị mặt trời rực rỡ nướng muốn chín da. Lại qua mùa thu ngắm đồng ruộng mênh mông lúa nước, rồi trải qua tàn đông mang tiết trời khiến cành khô lá úa.

Thời gian đi tới đi lui trải qua tháng năm, thẳng đến Cảnh Tự 27.

......

"Giá —"

Trên con đường chính Dữ huyện, một nam tử trẻ tuổi mang theo hộ vệ giục ngựa đi trước.

Thôn dân dưới chân núi Bạch Mã sớm đã dời đi, bởi vì nghe đồn nhiều chuyện ở trong núi khiến người khiếp sợ vô cùng. Phụ cận cũng không có dân cư, tất nhiên không có người phát hiện, đoàn người quẹo qua con đường nhỏ, liền biến mất không thấy.

Trên khu đất trống trong núi, hai đám người đang chiến đấu nảy lửa.

Các cung thủ cầm cung tên, đầu mũi tên bọc vải mềm. Kỵ binh và bộ binh cũng quấn vải mềm trên lưỡi đao của họ. Trên vải có bột màu, nếu ai bị dính phải bột màu ở chỗ yếu thì coi như tử vong.

Một bên chủ yếu là kỵ binh, một bên chủ yếu là bộ binh. Xe binh và kỵ binh kết hợp, xe binh yểm hộ nỏ binh bắn tên, bộ binh nhân cơ hội tấn công. Nỏ binh bắn rất chuẩn, kết hợp với sức mạnh của nỏ mới, lập tức có người không ngừng "tử vong". Có thể thấy, nỏ binh đối với kỵ binh có ưu thế khắc chế rất rõ ràng.

Trên thực tế, bởi vì họ vẫn luôn thực hiện huấn luyện như vậy, trong một năm gần đây, tổ hợp xe kỵ đánh với kỵ binh thắng lợi rất lớn. Đặc biệt trong vài lần diễn luyện gần đây, từ khi Lâm Vũ suất lĩnh tổ hợp nỏ binh càng là chiến tích toàn thắng.

Mấy năm gần đây Lâm Vũ biểu hiện cực kỳ tốt, được đề bạt từng chút một lên trên. Hiện tại đã là Lâm tiểu tướng quân.

Tuổi tác hắn còn trẻ, trước kia còn có không ích người không hiểu rõ tới tìm hắn khiêu khích. Quy củ quân doanh cực kỳ đơn giản thô bạo, không phục thì đánh tới phục mới thôi. Dần dần không còn người không phục nữa, Lâm Vũ cũng càng có tiếng trong quân doanh.

Trong loại đối chiến này, ngay cả khi bắt được hoàn cảnh bất lợi, hắn cũng thường xuyên giành chiến thắng. Những tướng lãnh khác lúc đánh nhau nhìn thấy hắn liền cảm thấy đau đầu.

Lần này hắn bắt được đội nỏ binh tổ hợp vô cùng mạnh mẽ, ngoài ra, bên phe hắn còn có tướng sĩ tham gia diễn luyện thần uy doanh, có thể nói là tinh binh trong tinh binh. Nỏ binh gần như có thể bắn trúng mục tiêu trăm phát trăm trúng, bộ binh cũng có thân thủ mạnh mẽ.

Các tướng sĩ nghe nói về sự phối hợp của Lâm Vũ bên kia, đều cảm thấy lần đối chiến này hoàn toàn không cần kéo dài. Nhưng khi họ biết rằng tướng lĩnh cùng Lâm Vũ sẽ đánh nhau, họ lại bắt đầu cảm thấy không chắc chắn.

Hạ Trì khoác chiến giáp, tọa trấn phía sau, bình tĩnh nhìn hai bên chém giết.

Phía trước bọn họ vẫn luôn tìm kiếm cách khắc chế kỵ binh. Thông qua đối chiến diễn luyện, cũng là muốn cho các tướng sĩ thích ứng khi tác chiến với kỵ binh.

Kỵ binh chính là đại biểu của Diên quốc, tuy rằng thoạt nhìn hiện tại bọn họ đã có cách khắc chế đối phương. Nhưng bọn họ không thể hoàn toàn bắt chước phương thức tác chiến của chúng. Trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, thắng trong đợt diễn luyện cũng không thể nói được cái gì.

Mắt thấy gần đây mọi người đã cảm thấy nỏ binh là thiên hạ vô địch. Cái đuôi tiểu tử Lâm Vũ kia càng ngày càng muốn dựng đứng lên trời. Hạ Trì vẫn chưa nói cái gì, chỉ cho người an bài trận đánh lần này.

Các tướng sĩ vây xem la hét ầm ĩ. Hạ Trì nhìn kỵ binh bên này đã phá vỡ trận hình đối phương, bắt đầu treo cổ nỏ binh.

Thắng bại đã định.

Các tướng sĩ kêu la rung trời. Trên mặt Hạ Trì vẫn như cũ không có biểu tình gì, hắn giục ngựa lại gần Lâm Vũ: "Nội trong ba ngày, ta muốn xem phương pháp phá trận của ngươi."

Trên mặt Lâm Vũ có chút đỏ lên, hắn cũng phản ứng lại được. Trạng thái gần đây của hắn không quá thích hợp. Kiêu binh tất bại, đây là tối kỵ của binh gia.

Nghe Hạ Trì nói, hắn vội vàng đáp: "Vâng, thuộc hạ tuân lệnh."

Hạ Trì đang muốn nói chút gì đó, ánh mắt lại đột nhiên liếc tới thân ảnh đang xem náo nhiệt bên cạnh các tướng sĩ. Động tác hắn dừng lại, bỗng chốc quay đầu nhìn qua.

Trên một bên đài cao, một công tử trẻ tuổi mặc áo màu thiên thanh, tư thái thong thả đứng ở nơi đó, nghe hộ vệ phía sau nói chuyện. Sau khi nhìn thấy ánh mắt hắn, công tử mỉm cười, phất phất tay với hắn.

Các tướng sĩ thấy Vương gia toàn thân hắc khí của bọn họ nháy mắt đột nhiên thay đổi biểu tình, bước nhanh về phía đài cao.

Nhìn theo hướng Hạ Trì liền thấy bóng dáng Vân Thanh phía đó, mọi người nháy mắt lý giải.

Tuy rằng không phải tất cả mọi người đều gặp qua Vân Thanh, nhưng chuyện cũ ân ái giữa hai người đã được lưu truyền rộng rãi trong doanh. Không ai không biết, bởi vậy khi nhìn thấy phản ứng khác thường của Hạ Trì, mọi người liền đoán được thân phận của Vân Thanh.

Hạ Trì dừng lại trước mặt Vân Thanh, tuy trên mặt không nở nụ cười, nhưng trong mắt đều là ý cười: "Sao lại tới nhanh như vậy? Ta cho rằng ngày mai em mới có thể đến."

"Ò... Có lẽ là thuật cưỡi ngựa của em có tiến bộ." Vân Thanh cười nhìn hắn. Mấy năm nay Hạ Trì lại cao thêm một ít, so với Hạ Trì 18 tuổi, càng trở nên ổn trọng, cũng càng có uy thế. Điều không thay đổi duy nhất chính là ánh mắt khi nhìn Vân Thanh.

Mấy năm nay hai người ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều. Lần gặp mặt trước đây đã cách ba tháng, nhớ thương không thể che giấu. Vân Thanh về chỗ ở của Hạ Trì, mới vừa đóng cửa liền bị Hạ Trì đè lên cửa. Hắn cúi đầu, hôn đến nhiệt liệt nhưng không kém phần dịu dàng.

Thật lâu sau, Hạ Trì mới buông Vân Thanh ra, dúi đầu vào cổ y. Giọng nói khàn khàn lọt vào màng nhĩ Vân Thanh: "Thanh Thanh, ta rất nhớ em."

Vân Thanh giơ tay xoa xoa sau cổ hắn: "Em cũng nhớ chàng."

Hai người ôm nhau hồi lâu, Vân Thanh mới vỗ vỗ cái đầu xù đang dúi vào lòng ngực mình: "An bài tốt chưa? Có khả năng ngày mai phải xuất phát rồi đó."

Hạ Trì lười biếng mà đáp, nhìn qua thật sự có vài phần hôn vương. Vân Thanh không thể không cố sức nâng mặt hắn lên, muốn hắn xác nhận lại: "Ngày mai chúng ta phải đi đâu?"

Khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Trì bị kéo ra thành mặt ếch bi thương. Vân Thanh cảm thấy chơi rất vui, lại dựa sát thêm chút nữa dùng hai ngón cái nâng hai bên khóe miệng hắn lên.

Nếu tướng sĩ trong quân nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ sợ sẽ niệm một đoạn Chú Vãng Sanh cho Vân Thanh. Hạ Trì lại không nhúc nhích mà mặc y đùa nghịch, trong miệng đáp lời mơ hồ không rõ: "Đi Trì huyện."

Lúc này Vân Thanh mới yên lòng, buông mặt hắn ra.

Dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, Diên quốc xâm lấn là mùa hè năm sau.

Ba năm nay, bọn họ làm pháo, chế nỏ tiễn, đúc trường đao, nạp đầy lúa thóc cho phủ kho, trang bị đủ vũ khí trong núi.

Thuyền lớn mà Vân Thanh bảo Thôi Hồng làm cũng sắp hoàn thành. Lần này y đến, là muốn cùng Hạ Trì đi Trì huyện, thương thảo chiến thuật với Thôi Hồng.

Bọn họ phải chuẩn bị mọi thứ có thể, kế tiếp chỉ có thể tận lực nghe theo thiên mệnh.

Kinh thành.

Mùa đông năm nay bắt đầu tới, kinh thành đột nhiên lưu hành một loại áo bông. Thứ được bọc bên trong là một thứ gọi là bông, cực kỳ ấm áp thoải mái.

Trước đây, các quý nhân vào mùa đông đều mặc cẩm y áo lông chồn, còn bình dân chỉ có thể mặc áo kẹp lô nhứ bên trong (?) hoặc giấy y để chống lạnh. Nhưng năm nay, bông truyền vào kinh đô rất nhanh đã được mọi người săn đón.

Nhờ có bông, các quý nhân vào mùa đông có thể mặc nhiều loại trang phục hơn. Họ có thể làm ra những bộ váy tơ lụa đẹp và ấm áp, cũng có thể thêm vào những chiếc chăn gấm mềm mại thoải mái.

Bình dân cũng có thể mặc áo bông và đắp chăn bông.

Giá bông ngày càng ổn định, nhờ vậy nó đã đi vào nhà của các đại quan quý nhân, thậm chí đi vào vương phủ và hoàng cung.

Trong phủ Yến vương, một người quản sự quỳ trên mặt đất, bẩm báo với nam nhân trước mặt tình huống đã điều tra được.

"Bẩm Vương gia, tiểu nhân đã hỏi thăm rõ ràng. Bông này đúng là truyền đến từ Ninh Châu. Còn có vải Nguyệt Hòa, loại vải được bình dân bá tánh ưa chuộng trong mấy năm nay, cũng xuất phát từ Ninh Châu."

Hạ Lan vuốt ve tình báo gần đây nhất Tiền Hữu Tài truyền đến. Sau một lúc lâu mới ôn tồn lễ độ mà cong cong khóe miệng: "Thật đúng là bát đệ tốt của ta."

Lại có thể lừa gạt được tất cả mọi người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio