Cả một ngày trời Trần Túc đều không thể tập trung vào công việc của mình, may mắn Trần Vân giúp đỡ nếu không cậu đã không thể gieo trồng hết ruộng rau của mình. Đến tối Vũ Hoàng Kính vừa về đến nhà thì cậu đã lo lắng mà hỏi thăm tìm huống, cậu không hỏi đến công việc của anh chỉ hỏi xem hôm nay công việc của anh có thuận lợi hay không, có bị ông chủ gây khó dễ gì hay không.
Vũ Hoàng Kính nhìn đứa nhỏ lần đầu tiên hỏi về công việc của anh, tuy không phải thực sự hỏi về những công việc anh đang làm nhưng những câu hỏi của cậu khiến anh cảm thấy rất ấm áp. Dường như khoảng cách của hai người càng ngày càng rút ngắn càng thêm thân thiết với nhau.
Biết rằng chuyện này không nên xảy ra, anh phải giữ khoảng cách với cậu không nên nảy sinh bất kỳ tình cảm nào với cậu cũng như không để cậu nảy sinh tình cảm với anh. Tuy nhiên trái tim anh lại không thể làm được, bất tri bất giác anh đã rung động với sự giản dị cùng sự chăm chỉ của cậu.
“Không có gì thay đổi cả. Hồ Lân sẽ không thể với tay xuống nơi này, ông ta chỉ có thể cầm quyền ở thành phố A mà thôi.”
Vũ Hoàng Kính đưa tay lên sờ đầu cậu tỏ vẻ an ủi, trong mắt anh đầy sự dịu dàng.
Trần Túc nghe anh nói tuy không rõ lý do tại sao nhưng cậu cũng an tâm đôi chút, miễn là anh không gặp bất kỳ trở ngại nào là tốt rồi:
“Vậy thì tốt quá. Tôi cứ lo bởi vì tôi mà khiến anh gặp rắc rối như vậy thật sự rất có lỗi với anh.”
Vũ Hoàng Kính thở dài kéo cậu đến ghế sô pha:
“Đừng nghĩ lung tung, cho dù không có cậu tôi cũng sẽ không chấp nhận yêu cầu của ông ta. Cậu cũng biết cha mẹ tôi gặp tai nạn mà qua đời, chuyện này khiến tôi cảm thấy rất nghi hoặc.”
Trần Túc không cần nghe anh nói hết liền hiểu được ý của anh:
“Ý của anh là, anh nghi ngờ ông ta có liên quan đến chuyện của cha mẹ mình.”
Vũ Hoàng Kính gật đầu:
“Tôi không khẳng định nhưng tôi đang tìm bằng chứng về việc này.”
Nói xong anh bắt đầu kể lại những chuyện trước khi cha mẹ mình qua đời, tuy những chuyện đó không có gì kỳ lạ chính bản thân anh cũng không cảm thấy có điều gì đáng suy ngẫm, nhưng dạo gần đây anh lại có cảm giác những chuyện xảy ra quá trùng hợp vì vậy anh đã nói với chú mình để chú ấy bắt đầu điều tra nhà họ Hồ.
Trần Túc nghe xong tất cả liền trầm tư, đúng là trước khi cha mẹ Vũ Hoàng Kính xảy ra chuyện thì Hồ gia không có làm ra chuyện gì khả nghi, tuy nhiên cậu lại cảm thấy có chuyện gì đó rất kỳ lạ. Theo như anh nói ông nội của anh cùng Hồ Lân là bạn bè thì tại sao Vũ gia lại đính hôn cùng Trần gia, một gia tộc nhỏ không có gì đáng nhắc tới mà không phải là Hồ gia một gia tộc lớn cũng là một người bạn thân thiết.
Không những vậy trước khi ba mẹ Vũ Hoàng Kính xảy ra chuyện thì Hồ Lân đã ra nước ngoài, lấy danh nghĩa đi cùng cháu gái. Chuyện này thật kỳ lạ, rõ ràng là gia chủ của Hồ gia tại sao ông ta phải lại đi cùng cháu gái mình vài năm trời đến hiện tại mới trở về.
Trên hết đến cả người không hiểu biết như cậu còn rất rõ ràng cho dù là ở nước ngoài cũng có thể xem tin tức của khắp nơi, mạng điện thoại hiện tại rất phát triển một người làm trong ngành kinh doanh như ông ta sao có thể không sử dụng mạng, không xem tin tức cho được. Hơn nữa chẳng lẽ con cháu trong gia tộc lại không gọi điện thoại cho ông ta, cũng không nhắc một câu nào đến tình hình của Vũ gia hiện tại trong khi cả hai nhà được xem là bạn bè.
Trong khi suy nghĩ Trần Túc cũng đem những nghi vấn này nói ra miệng. Vũ Hoàng Kính nghe xong cũng không phản bác bởi vì chính anh cũng cảm thấy điều này đúng là rất có vấn đề, hơn nữa trước khi ông nội anh trở thành người thực vật nằm trên giường cho đến khi qua đời ông đã dặn dò anh một chuyện:
“Đừng qua lại cùng Hồ gia, những kẻ dối trá.”
Đúng vậy ông nội anh đã nói như thế, ban đầu anh không rõ nhưng đến hiện tại cuối cùng anh cũng đã hiểu được ý tại sao ông nội lại nói vậy. Gia tộc họ Hồ toàn kẻ dối trá, bề ngoài ra vẻ hiền lành bên trong toàn là mưu kế, chắc chắn bọn họ đã tiếp tay với những kẻ gây ra tai nạn cho ba mẹ anh.
Nhưng những chuyện phức tạp như thế này Vũ Hoàng Kính không muốn Trần Túc biết, anh cũng không muốn cậu lúng sau vào chuyện này.
“Được rồi, những chuyện này cậu đừng quan tâm. Trễ rồi chúng ta đi ngủ thôi.”
Anh nói xong liền đứng dậy đi lên phòng.
Trần Túc chỉ cần giống như hiện tại là được, những thứ rắc rối cùng gian nan cứ để một mình anh gánh chịu.
Trần Túc ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của anh, trái tim ẩn ẩn đau đớn cùng khó chịu. Cậu không rõ cảm xúc này là gì rõ ràng đã quen với việc bị người khác đối xử tệ bạc, rõ ràng như một kẻ ngốc bị chơi đùa nhưng hiện tại khi Vũ Hoàng Kính không để cậu tham gia vào chuyện của mình cậu lại không thể chịu nỗi đến thế này.
Dường như cậu đã được quan tâm quá nhiều nên hiện tại không còn chịu đựng được cảm giác cô đơn đi.