Khi Thẩm An An trở về hang động dưới biển, đầy tự hào đeo trang sức mới lên cho Cá Mái Chèo và Cụ Rùa Biển xem.
Thầm An An: "Tôi đẹp không?"
Nếu là người khác nói như vậy, chỉ sợ là muốn bị đánh, nhưng đó là lời mà Thẩm An An nói, không chỉ có Cá Mái Chèo trả lời liên tiếp: "Đẹp đẹp đẹp."
Đến cả người thẳng thắn như Cụ Rùa Biển vậy mà cũng không nhịn được mà khen một câu: "Đẹp, cuối cùng cháu cùng có gì đó ra dáng con gái nhà người ta rồi."
Tuy nhiên sau khi khen xong Cụ Rùa Biển lại thận trọng mà hỏi: "Những món đồ này từ đâu mà có thế?"
Thẩm An An bình tĩnh, nói: "...Nhặt được."
Nào dám nói rằng là vị nhà khoa học ấy tặng cho, Cụ Rùa Biển sẽ sợ đến phát khóc mất.
Dưới biển thứ gì cũng có thể nhặt được, đến người còn có thể nhặt được, vì vậy lời nói của Thẩm An An không hề khiến Cụ Rùa Biển nghi ngờ gì.
Hơn nữa, ông đối với những món đồ trang sức xinh đẹp này cũng vốn chả bao giờ quan tâm, ngay bây giờ, điều mà ông muốn quan tâm là chuyện khác: "Tiểu An à..."
Thẩm An An rất sợ khi nghe thấy ba chữ "Tiểu An à" bởi vì một khi câu nói ấy cất lên, liền có nghĩa là ông lại bắt đầu càm ràm nói liên tục, hành hạ cái lỗ tai của cô.
Quả nhiên ngay giây sau đó liền nghe thấy tiếng Cụ Rùa Biển nói: "Cháu còn một năm nữa là trưởng thành rồi, ngày nào cũng nhàn rỗi không làm gì là không được.
Khi mẹ cháu bằng tuổi cháu, bà ấy dù không nói đến việc thông thạo cầm kỳ thi họa, thì cũng có khả năng làm ruộng và dệt vải giỏi, ông cũng không hy vọng cháu có thể có được một nửa tài năng của mẹ mình, nhưng dù gì cũng là nghệ thuật dệt vải của tổ tiên, cháu cũng không thể để nó cứ vậy mà mất..."
Thẩm An An sửng sốt, dệt may vậy mà lại là nghệ thuật cổ truyền của người cá? Có lẽ người cá còn có bí danh khác là thợ dệt? Cụ Rùa Biển nhìn biểu cảm trên mặt cô, cho rằng là cô không muốn học, mắt đỏ đỏ lên chuẩn bị khóc.
Thẩm An An: "...Dừng! Cháu học, Cháu học."
Không phải chỉ là dệt may thôi sao, có gì mà khó.
Chỉ cần học là được.
Cụ Rùa Biển đã chuẩn bị trước mọi thứ, chỉ đợi người cá gật đầu thôi.
Vì vậy khi nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ mở miệng, một nhóm sinh vật biển có hình dáng kì lạ ngay lập tức bước vào với một vài mảnh vải và một khung cửi.
Không biết loại vải này được làm bằng chất liệu gì, nhìn qua trông mỏng như cánh ve sầu, những sợi tua cũng nhẹ nhàng và thanh tú như dòng nước chảy, sờ vào cảm thấy mềm mại và tinh xảo vô cùng.
Quan trọng là, rõ ràng nhìn lớp vải trông mỏng như vậy mà đến cả Cá Mái Chèo cũng không thể xé rách được.
Cụ Rùa Biển đầy tự hào mà nói: "Đây là long sa do mẹ cháu dệt nên, nói đợi đến khi cháu trưởng thành, liền sẽ dùng những sợi này để dệt nên một bộ quần áo mới.
Chất liệu này nhẹ nhàng mềm mại và trong suốt, mặc bên ngoài người cực kì thoải mái lại còn không thấm nước, là một bảo vật quý hiếm."
Đây là lần đầu tiên Thẩm An An thấy người nhắc đến mẹ của nàng tiên cá nhỏ, trong nguyên tác, mẹ của nàng tiên cá nhỏ không hề xuất hiện, nhưng bây giờ xem ra, nàng tiên cá nhỏ thực ra có một gia đình rất hạnh phúc! Ít nhất mẹ của cô ấy cũng phải rất yêu thương cô ấy nếu không đã không chuẩn bị trước quần áo cho nàng tiên cá nhỏ mặc khi trưởng thành.
.
đam mỹ hài
Thẩm An An muốn hỏi thêm về mẹ của nàng tiên cá nhỏ nhưng lại sợ hỏi quá nhiều nên đành phải kìm sự nghi hoặc trong lòng xuống, bắt đầu tập trung vào việc nhìn những sợi long sa đó.
Càng nhìn càng cảm thấy điều này người bình thường không thể đạt được tới!
Đây không phải là sợi mà thợ dệt bình thường có thể dệt ra!
Nhưng Cụ Rùa Biển lại cực có niềm tin đối với cô.
Dù gì nếu đến cả nàng tiên cá nhỏ cũng không thể dệt ra long sa vậy trên thế giới này cũng sẽ không có thứ gọi là sợi rồng rồi.
Chỉ là cô ham chơi, học nửa vời, lại còn ngày nào cũng cùng con người đi chơi, cứ tiếp tục như thế này, việc học nhất định sẽ rất chậm.
Vì vậy Cụ Rùa Biển đã ra chỉ thị cho Cá Mái Chèo: "Nếu nhà khoa học ấy lại đến đưa đồ ăn cho cô ấy, cậu đi thay cô ấy."
Cá Mái Chèo đứng về phía Thẩm An An, nên khi được ra lệnh làm như vậy, cậu liền chạy đến nói với Thẩm An An.
Cá Mái Chèo vốn nghĩ rằng Thẩm An An chắc chắn sẽ không đồng ý với cách này nhưng khi Thẩm An An nghe xong, nghĩ một lúc rồi nói: "Liền theo ý Cụ Rùa Biển mà làm là được."
Cá Mái Chèo: "Hả? Vì sao vậy?"
Thẩm An An: "Bồi dưỡng tình cảm quan trong, nhưng học hành cũng rất quan trọng!"
Dù gì nếu sống với thân phận là người cá, vậy chắc chắn phải làm gì đó cho người cá.
Nếu đúng như Cụ Rùa Biển đã nói, dệt long sa là nghệ thuật cổ truyền của người cá thì người cá thế thân này không thể vì vậy mà làm nó thất truyền được.
Hơn nữa, trước đây xem nhiều câu chuyện tình yêu như vậy, biết rằng kiểu chuyện như thế này không thể quá thúc ép.
Đôi khi cũng phải cách xa nhau một cách hợp lý.
Nếu không cô ngày nào cũng loanh quanh trước mặt đối phương, đối phương làm sao có thể biết được cô quan trọng đến nhường nào?
Chu Tùy Ngộ hai ngày này đến rạn san hô để đưa thức ăn, đều là Cá Mái Chèo đến để lấy.
Dù người cá không xuất hiện, nhưng mỗi lần Cá Mái Chèo đi đến, lần nào cậu cũng thấy đem theo một viên trân châu đến cho Chu Tùy Ngộ.
Chu Tùy Ngộ nhìn thấy viên trân châu, lại nhìn thấy Cá Mái Chèo như không hề có chuyện gì nên đoán rằng gần đây nàng tiên cá nhỏ có việc bận nên không đến được vì vậy mới nhờ Cá Mái Chèo đến lấy hộ.
Mặc dù trong lòng anh có chút tiếc nuối khi không thể nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ, nhưng biết được rằng cô vẫn đang ổn, anh cũng không cảm thấy quá lo lắng.
Hơn nữa anh với Cá Mái Chèo thực sự không có chuyện gì để nói với nhau cả, đương nhiên, cho dù anh muốn nói với Cá Mái Chèo vài đôi câu, Cá Mái Chèo cũng không có hứng thú để nói chuyện với anh,
Chu Tùy Ngộ có lúc nhìn Cá Mái Chèo, cảm thấy rằng anh ấy nhìn cực kì giống anh chàng giao hàng vô cảm.
Còn bản thân mình, là một doanh nhân làm việc chăm chỉ.
Nhưng như này cũng tốt
Ít nhất Chu Tùy Ngộ không cần phải làm lỡ quá nhiều thời gian ở biển, có thể có càng nhiều thời gian để hoàn thiện "Báo cáo nghiên cứu về người cá" của mình.
Buổi tối ngày ấy anh viết nguệch ngoạc câu đó trên bản báo cáo, ngày hôm sau anh đã đỏ mặt khi nhìn thấy bản báo cáo.
Đến nỗi anh lại phải đổi sang một bản báo cáo mới khác, bắt đầu viết bản báo cáo một cách nghiêm túc.
Lần này không được viết nguệch ngoạc nữa, phải viết thật nghiêm túc, dù gì bản báo cáo này phải gửi đến viện nghiên cứu...!
Vào cuối tuần, Chu Tùy Ngộ trở về viện nghiên cứu một chuyến.
Đây là lần đầu tiên anh báo cáo về sau 2 tháng.
Trước khi đến viện nghiên cứu, anh đến văn phòng của sở trưởng Trịnh, báo cáo cáo ngắn gọn với sở trưởng Trịnh về tiến độ nghiên cứu hiện tại về người cá.
Sau khi bàn xong công việc, sở trưởng Trịnh nói với Chu Tùy Ngộ về chuyện riêng: "Hai ngày trước tôi tình cờ gặp được mẹ cậu, bà ấy cho rằng tôi đã sắp xếp công việc cho cậu quá nhiều, hại cậu đến thời gian về thăm gia đình cũng không có, còn nói định gặp cấp trên của bác để tố cáo tôi...cậu nghiên cứu thì nghiên cứu, nhưng mẹ vẫn phải có, nhà vẫn phải về, nếu không mẹ cậu sẽ không tha cho tôi mất."
Sở trưởng Trịnh cùng mẹ Chu Tùy Ngộ là bạn cũ, nói không ngoa khi đã chứng kiến Chu Tùy Ngộ lớn lên.
Chỉ là bình thường để tránh sự nghi ngờ trong viện nghiên cứu, cũng là vì Chu Tùy Ngộ nên sở trưởng Trịnh chưa bao giờ đề cập đến mối quan hệ này với bất kì ai.
Chu Tùy Ngộ cũng hiểu được ý tốt của sở trưởng Trịnh, ở trước mặt người khác không bao giờ chủ động làm quen, ở trước mặt mọi người cũng luôn gọi sở trưởng Trịnh sở trưởng Trịnh một cách vô cùng kính trọng.
Nhưng khi không có ai ở bên, khi ấy anh sẽ gọi là bác Trịnh.
Cũng giống như bây giờ.
Chu Tùy Ngộ: "Bác Trịnh, bác đừng đùa."
Sở trưởng Trịnh bật cười: "Được rồi, được rồi, cho cậu nghỉ nửa ngày về thăm nhà."
Khi từ phòng làm việc của sở trưởng Trịnh đi ra Chu Tùy Ngộ thấy còn sớm nên đã thực sự trở về nhà.
Đã lâu như vậy rồi chưa về nhà, đi về với tay không cũng không phải là ý hay nên khi đi ngang qua một nhà hàng vịt quay, Chu Tùy Ngộ đặc biệt đậu xe bên đường rồi đi xuống mua hai con vịt quay.
Một con để nhà hàng trực tiếp cắt ra, như vậy khi về nhà liền có thể ăn ngay.
Con còn lại đã được đóng gói lại, chuẩn bị mang về cho nàng tiên cá nhỏ.
Bên cạnh quán vịt quay cũng có một quán bán hạt dẻ xào đường, Chu Tùy Ngộ chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn không mua, dù gì hạt dẻ chiên đường chỉ ngon khi còn nóng, khi lạnh liền không có hương vị như vậy nữa rồi.
Mẹ Chu đang ở sân tỉa các cây hoa.
Trước đây cùng cha Chu khởi nghiệp cực kì mệt, hai năm gần đây sức khỏe không được như trước nữa, tùy rằng không phải là bệnh hiểm nghèo gì nhưng bố Chu cùng Chu Tùy Ngộ không nỡ để bà phải đi làm lại.
Trước khi thay đổi, cho dù bố Chu cùng Chu Tùy Ngộ nói như thế nào, có lẽ bà cũng sẽ không nghe.
Nhưng bây giờ bà cũng đã nghĩ thoáng ra rồi, tiền kiếm mãi cũng không xong được, hơn nữa khi nói đến tiền, đừng nói cả đời này, kiếp sau cũng không xong được.
Còn mạng sống thì chỉ có một, không còn chính là không còn.
Vì vậy khi không có việc gì, bà ở nhà cắm hoa, trêu trêu những chú chim, tiện thì cùng với bạn bè mình đọ nhan sắc, cuộc sống nhàn nhã hơn trước rất nhiều.
Nếu không bà cũng sẽ không có thời gian để quan tâm việc Chu Tùy Ngộ không về thăm nhà, phải biết rằng trước đây người vắng nhà chính là.
Nhìn thấy Chu Tùy Ngộ bước vào nhà với hai hộp vịt quay, mẹ Chu lập tức nở nụ cười: "Ồ, khách hiếm."
Chu Tùy Ngộ ho nhẹ một tiếng: "Bố con đến công ty rồi?"
Mẹ Chu thản nhiên nói: "Đương nhiên.
Nếu như lúc này ông ấy còn đang ở nhà với mẹ, vậy công ty nhà chúng ta có lẽ không còn xa nữa mà phải phá sản."
Chu Tùy Ngộ: "..."
Mẹ Chu nhìn anh từ trên xuống mấy lần, thấy anh không đen cũng không gầy đi mới hài lòng yên tâm, thuận tiện hỏi: "Con ăn cơm chưa? Chưa ăn thì để mẹ bảo thím Trần làm cho con mấy món ăn."
Chu Tùy Ngộ xua tay: "Không cần ạ.
Con ăn rồi.
Con về nhà thăm chút thôi liền phải đi ngay rồi."
Mẹ Chu vừa nghe xong liền cau mày: "Liền phải quay về? Sao mẹ cảm thấy con so với sở trưởng Trịnh còn muốn bận hơn?"
Chu Tùy Ngộ không dám nói là muốn trở về để đưa cơm tối cho nàng tiên cá, chỉ thản nhiên trả lời: "Con bận hơn sở trưởng Trịnh không phải là một chuyện bình thường sao, con là một nhân viên văn phòng mới tốt nghiệp, đúng không?"
Mẹ Chu chả muốn nghe những lời nói nhảm của anh: "Dù bận như thế nào thì cũng phải ăn cơm chứ.
Như này đi, mẹ đi gọi điện thoại cho bố con, bảo bố con về sớm sau đó để thím Trần làm mấy món mà con thích ăn..."
Chu Tùy Ngộ vội vàng ngăn lại: "Mẹ, mẹ, thực sự không cần mà, con ấy mà, con có hẹn với người khác rồi..."
Mẹ Chu dứt khoát dừng lại: "Có hẹn rồi? Nam hay nữ thế?"
Chu Tùy Ngộ mím môi, không nói gì.
Mẹ Chu mỉm cười khi nhìn thấy biểu cảm của con trai: "Là bạn gái sao?"
Chu Tùy Ngộ hoảng sợ xua tay: "Không có, không có, mẹ đừng nói đùa, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi..."
Mẹ Chu vẻ mặt dường như đã hiểu: "Ồ, khi bố và mẹ ở bên cạnh nhau, mẹ của mẹ hỏi mẹ, mẹ cũng nói mẹ với bố chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Nhưng không được bao lâu, con liền ra đời rồi."
Chu Tùy Ngộ: "...Vậy nên con vậy mà lại là sản phẩm ngoài ý muốn của hai người sao?"
Mẹ Chu đỏ mặt, vỗ nhẹ anh: "Nói linh tinh! Nói về chuyện của con đi.
Cô gái ấy tên gì thế, sống ở đâu, bao nhiêu tuổi rồi? Gia đình làm nghề gì? Là con một hay có anh chị em?"
Chu Tùy Ngộ không chịu nổi được mẹ mình, anh nhét hai hộp vịt quay vào tay mẹ rồi quay đầu bỏ đi.
Đi được hai bước lại quay trở lại, cầm lại trên tay một hộp.
"..."
Mẹ Chu nhìn bóng dáng chạy trốn của Chu Tùy Ngộ, cười cười nói: "Con trai ngốc, con chạy cái gì, hoa trong vườn vừa đúng lúc đang nở, con có thể cắt một bó hoa tặng cô bạn gái nhỏ của con rồi mang đi.
Cô ấy thích hoa hồng hay là hoa loa kèn? Thích hoa tường vi hay hoa bách hợp?"
Thím Trần đang lau nhà liền ngó qua cửa sổ hỏi: "Tiểu Chu đang yêu đương rồi sao?"
Mẹ Chu: "Yêu rồi! Còn xấu hổ không dám thừa nhận!"
Chu Tùy Ngộ: "..." Ngạt thở!.